Yêu Một Người Không Trở Về Nhà

Chương 3



* Hé lu, lại là mình đây mn nhớ tặng sao và bình luận để mình có động lực hơn nhe. Mãi iu<3

- ---------------------------------------------------

Chương 3

Edit: Tũm

Sau khi Kỳ Diệp tỉnh lại vào ngày hôm sau, đầu óc vẫn còn choáng váng, ôm áo khoác của Lục Sùng ngây ngốc bước ra khỏi phòng, nhìn thấy kiệt tác của mình trong phòng khách... Toi rồi! Toi rồi! Toi rồi!...

Cậu muốn dọn dẹp, nhưng nhận ra rằng mình không muốn bỏ chiếc áo khoác này xuống chút nào. Thế là đành phải mặc áo khoác vào để mùi pheromone của Lục Sùng bao bọc lấy cả người. Sau đó mới miễn cưỡng rời khỏi cái tổ nhỏ xinh mình đã làm lên, đi thu dọn những chai rượu lăn lốc trên nền nhà.

Cảm giác nôn nao khiến cậu hơi đau đầu, cậu nhận thấy hành vi của mình có chút bất thường nên quyết định xin nghỉ phép hôm nay để đi khám bệnh.

"Cậu Kỳ, đây là đặc điểm của sự ỷ lại vào pheromone nên đừng quá hoang mang."

Bác sĩ đẩy mắt kính và gõ máy tính: "Cậu có thể sẽ có cảm giác nhớ chồng, xây tổ và tìm kiếm các vật phẩm có mùi pheromone tương tự như chồng của cậu. Có khoảng 50% omega sau khi đánh dấu suốt đời có thể bị ỷ lại vào pheromone, vì vậy điều này là bình thường."

Kỳ Diệp vừa ra khỏi nhà một lát, mũi chua xót, không ngừng muốn khóc, sốt ruột ngồi trên ghế, cuối cùng không kìm được nức nở: "Tôi rất nhớ anh ấy..."

"Hiện tại vẫn chưa có phương án điều trị được triệu chứng này. Chúng tôi khuyên bệnh nhân nên dành thời gian nghỉ ngơi ở nhà hoặc tiếp xúc nhiều hơn với alpha của mình. Tất nhiên cũng có thuốc làm dịu chứng này, nhưng nếu thuốc này dùng chung với thuốc ức chế có thể sẽ khiến cậu cảm thấy khó chịu..."

"Anh ấy không về nhà!" Kỳ Diệp đột nhiên hét lớn, thu hút mọi người trên hàng lang nhìn họ: "Anh ấy không về nhà, anh ấy không về nhà...Hic~ Hu hu~"

"Được rồi, cậu hãy bình tĩnh... Tiểu Tĩnh, cô động viên cậu ấy đi."

Tiểu Tĩnh là một y tá omega, cô tiết ra một ít pheromone nhẹ nhàng trấn an và nắm tay Kỳ Diệp giúp cậu thả lỏng: "Xin cậu hãy bình tĩnh, chồng cậu nhất định sẽ về nhà sớm thôi. Anh ấy thường về nhà khi nào?"

"Thứ bảy sẽ về..."

"Ừm, cậu xem, hôm nay đã là thứ năm rồi, nếu cậu kiên trì đợi thêm một vài ngày thì anh ấy sẽ trở về đúng không?"

"Ừm.." Kỳ Diệp dần dần ngừng khóc, lại quấn chặt áo khoác, háo hức nhìn tờ lịch trên tường: "Thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, ừm, qua hôm nay, sẽ chỉ còn một ngày thôi..."

Tiểu Tĩnh có chút đau lòng, lại nói thêm mấy câu động viên nữa rồi dỗ dành Kỳ Diệp tiêm thuốc làm dịu, dể cậu dần dần tỉnh táo lại.

Sau khi tỉnh táo lại, Kỳ Diệp có chút ngượng ngùng nói lời cảm ơn, sau đó rời bệnh viện như chạy trốn với túi thuốc làm dịu.

Thực sự xấu hổ, Kỳ Diệp cảm thấy mình từ bé đến giờ cũng chưa bao giờ xấu hổ như vậy. Tối này quyết định lên weibo kể thêm nhược điểm của tiểu phẫu đánh dấu này: Tôi khuyên cư dân mạng, nếu chồng bạn không về nhà thì đừng làm tiểu phẫu này!

May mà có thuốc làm dịu, giúp cậu vượt qua mấy ngày còn lại của kỳ động dục, nhưng thuốc làm dịu và thuốc ức chế chống lại nhau khiến cậu thật sự không thể chịu nổi, cậu thường xuyên đi vệ sinh và nôn mửa trong thời gian đầu, đồng nghiệp cũng cẩn thận hỏi han: "Có phải mang thai không?"

Quần hòe*, chẳng lẽ bây giờ cậu nói "Tôi đã kết hôn nhưng vẫn còn là xử nam" sao?

*Nguyên gốc là cái rắm kiểu nói tục á nên mình chuyển sang thế này:v

Sau khi gặp Lục Sùng vào thứ bảy, Kỳ Diệp cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng tâm trạng lại phức tạp hơn: rõ ràng họ không liên quan gì đến nhau, nhưng Kỳ Diệp lại nhận được quà tặng hợp ý mình từ đối phương. Lại thêm ảnh hưởng của pheromone mấy ngày nay, Kỳ Diệp không giải thích được việc ngày nhớ đêm mong đối với Lục Sùng nên khi nhìn thấy anh liền nhịn không được mà nhìn thêm vài lần, tích lũy thêm nhiều hình ảnh như vậy lần sau tái phát chứng ỷ lại pheromone còn có tài liệu lấy ra để mà nhớ đến.

Lục Sùng thấy Tề Diệp cứ nhìn mình như vậy, không khỏi nghĩ: Cậu ấy rất thích mình, mình phải làm sao đây? Làm sao có thể nói cho cậu ấy biết hôn nhân nhà giàu có bao nhiêu phức tạp, tuyệt đối đừng này sinh tình cảm đây...

Lục Sùng ho khan một tiếng, Kỳ Diệp lập tức sợ hãi quay mặt đi.

"Gần đây ở nhà có buồn chán không?"

Kỳ động dục gà bay chó sủa, cũng khá bận rộn đi.

"Không còn nhàm chán nữa, cảm ơn chủ tịch Lục về món quà, em rất thích."

"Ở nhà không cần phải gọi tôi là chủ tịch Lục, chỉ cần gọi tên của tôi là được."

"Vậy... Lục Sùng?"

"Ừ, dạo này ổn không?"

Không ổn lắm, không cẩn thận mở hết một thùng rượu của anh, anh đừng để ý.

"Dạ, rất tốt, cảm ơn chủ tịch Lục... A, cảm ơn anh đã quan tâm."

"Không có gì, là việc nên làm."

Khách sao hàn huyên một hồi, nhiệm vụ ăn tối của tuần này kết thúc. Kỳ Diệp cảm thấy mình như một đứa trẻ trong một gia đình nghèo được Lục Sùng nhận làm con nuôi để làm từ thiện. Anh ấy đến ăn một bữa đều đặn mỗi tuần và thường cho cậu tiền.

Cậu đến bệnh viện và mua một ít thuốc làm dịu, sẵn sàng đối phó với kỳ động dục tiếp theo.