Y Sinh Thế Gia

Chương 11



Thiệu Trường Canh chính thức dọn ra khỏi Thiệu gia, là vào mùa xuân năm Thiệu Vinh bảy tuổi.

Năm đó, bệnh viện An Bình xây dựng thêm tòa ngoại khoa vừa lúc thuận lợi hoàn công, các phòng phẫu thuật lâu năm trở nên lạc hậu cũng được chuyển vào tòa nhà mới, thiết bị phần cứng rất nhanh đã đạt đến trình độ hạng nhất trong nước. Thiệu An Quốc do vấn đề thân thể nên quyết định trước tiên sẽ chọn người thừa kế chức viện trưởng, danh tính của người thừa kế lập tức liền trở thành đề tài mà giờ rỗi rãi mọi người bàn tán.

Con cả Thiệu Xương Bình của Thiệu gia lúc ấy đã là chủ nhiệm khoa máu, kinh nghiệm phong phú, tính tình ôn hòa, nhưng cả ngày chỉ biết vùi đầu nghiên cứu ca bệnh, đối với những việc còn lại chẳng quan tâm, dường như không thích hợp làm một người lãnh đạo.

Mà con thứ Thiệu Trường Canh, trong bệnh viện chỉ lưu truyền tin đồn về hắn. Nghe nói hắn từ nhỏ đã là một thiên tài nhí, dưới áp lực học tập nặng nề ở Anh cũng thuận lợi lấy được hai học vị MD và MBA, sau khi vợ qua đời thì trở về nước, một mình mang theo con trai sống cùng nhau.

MD – Doctor of Medicine

MBA – Master of Business Administration – Thạc sĩ quản trị kinh doanh

Tuổi trẻ anh tuấn, tài hoa hơn người lại là người cha đơn thân, đây chính là ấn tượng đầu tiên của mọi người về hắn.

Như mọi người dự đoán, trong đại hội tổng kết đầu năm, Thiệu An Quốc chính thức giới thiệu con trai thứ Thiệu Trường Canh với các nguyên lão trong tổ quản lý bệnh viện. Thanh niên tài giỏi du học trở về, nói chuyện vừa lễ phép vừa phong độ, rất nhanh đã khiến cho các trưởng bối nảy sinh hảo cảm.

Bệnh viện An Bình là bệnh viện tư nhân, kinh tế dựa vào các cổ đông, Thiệu Trường Canh không biết đã dùng thủ đoạn gì mà trong hội nghị tuyển chọn viện trưởng cư nhiên thắng được toàn bộ số phiếu, qua đó duy trì thế dẫn đầu.

Giữa tháng bảy, Thiệu An Quốc chính thức từ chức, Thiệu Trường Canh tiếp nhận chức vụ viện trưởng.

Đối với người thanh niên trẻ tuổi đột nhiên về nước tiếp nhận chức viện trưởng, trong bệnh viện có rất nhiều lời chỉ trích. Dù sao hắn cũng còn quá trẻ, mới hơn hai mươi đã lên tới chức viện trưởng, dĩ nhiên rất khó làm người khác tin phục.

Nhưng Thiệu Trường Canh cũng không lo lắng việc đó, sau khi nhậm chức lập tức tiến hành cải cách trên diện rộng ở bệnh viện. Hắn cho rằng, hình thức quản lý cổ xưa của bệnh viện An Bình đã sớm lỗi thời.

Đơn giản hoá hệ thống lịch bệnh, thành lập trung tâm cấy ghép nội tạng hoàn toàn mới và tâm huyết quản y học bộ, đem tinh anh của các ngành tập trung lại, đồng thời đặc biệt tuyển dụng nhiều nhân tài trẻ tuổi đảm nhận nòng cốt của các khoa, Tô Duy cũng vì vậy đã trở thành phó chủ nhiệm ngoại khoa nhi trẻ tuổi nhất.

Thiệu Trường Canh không hổ danh là người từng học quản lý, bệnh viện An Bình dưới sự hướng dẫn của hắn rất nhanh liền khởi sắc, vị viện trưởng trẻ tuổi này rốt cuộc cũng chiếm được lòng tin của mọi người.

Nhưng mà, con hắn vẫn là một bí ẩn không lời giải.

Ngoại trừ Tô Duy, chưa có ai từng gặp qua đứa bé kia, mọi người thậm chí còn không biết tên của bé.

Thiệu Trường Canh giống như cất giấu bảo bối, đem con trai lén lút giấu đi, bảo hộ kín không kẽ hở.

Thiệu Vinh khi đó đang học lớp một.

Thiệu Trường Canh cố ý chọn một tiểu khu hoàn cảnh thanh tịnh giao thông thuận tiện làm nhà mới cho hai cha con.

Lúc vừa chuyển đến nhà mới, Thiệu Vinh vô cùng vui sướng. Căn nhà này trang hoàng ấm áp và tự do, bé có thể thoát giầy chạy loạn trên thảm mà không cần sợ có người mắng; sô-pha rất rộng có thể nằm trên đó xem hoạt hình; chỗ vắt khăn mặt ở buồng vệ sinh bé chỉ cần tùy tiện đưa tay là với tới; giường trong phòng ngủ của baba cũng rất lớn, bé có thể lăn lộn nhiều cái ở trên đó mà không sợ té xuống đất.

Quan trọng hơn là, giá sách thật to trong thư phòng, ngoại trừ những bộ sách y học dày cộm của baba, còn đặc biệt dành riêng hai ô vuông cho bé dùng. Hai ô vuông ấy bày đầy các bộ sách thiếu nhi, có sách tô màu, có tác phẩm văn học nổi tiếng, còn có mười vạn câu hỏi vì sao, truyện cổ tích của Andersen và thật nhiều sách báo nhi đồng khác.

Baba thương mình như vậy làm cho Thiệu Vinh vô cùng cảm động, bé thật sự cực kỳ thích baba, cũng cực kỳ thích nhà mới của bọn họ.

Một năm này vẫn bề bộn nhiều việc, cha con hai người chỉ có lúc buổi chiều tan tầm mới có thời gian ở chung ngắn ngủi, mà đoạn thời gian kia cũng là thời gian vui nhất trong ngày của Thiệu Vinh. Nhất là khi rảnh rỗi, baba thường ôm bé ngồi trên giường kể chuyện xưa, thanh âm baba trầm thấp dịu dàng, chuyện xưa từ trong miệng baba kể dù đơn giản nhưng cũng làm cho Thiệu Vinh nghe đến vô cùng say mê.

Thiệu Vinh rất hiểu chuyện, lúc baba ở thư phòng làm việc, bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem truyện cổ tích; có đôi khi thật buồn ngủ, mí mắt đánh nhau vẫn ráng chống đỡ không chịu ngủ, chờ baba cùng ngủ chung; Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ, đành phải ôm con nửa tỉnh nửa mơ quay về phòng ngủ. Thiệu Vinh bị động tác của hắn làm tỉnh, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm nói: “Baba mau ngủ đi, thức khuya không tốt,” Thiệu Trường Canh liền mỉm cười nằm ở bên cạnh bé, đem bé kéo vào trong lòng, lúc này Thiệu Vinh mới an tâm nhắm mắt lại.

——Thiệu Vinh tựa hồ rất ỷ lại ba.

Con trai quá mức ỷ lại baba rốt cuộc là tốt hay là xấu?

Thiệu Trường Canh không biết đáp án của vấn đề này, hắn cũng lười đi tự hỏi. Hắn chỉ biết, hắn thích loại ỷ lại này. Hắn thích Thiệu Vinh mỗi ngày chờ hắn cùng nhau ngủ, thích Thiệu Vinh lúc tan tầm thì bổ nhào vào trong ngực của hắn cao hứng gọi “Baba về rồi”, cũng thích Thiệu Vinh ra vẻ tiểu đại nhân nghiêm trang quan tâm hắn nói “Baba phải mặc nhiều quần áo một chút”, “Baba đi ngủ sớm một chút”.

Bé con quan tâm đơn thuần như vậy làm cho hắn cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

***

Vào lúc cuối năm, trong bệnh viện tổ chức đại hội cuối năm long trọng, ngoài việc tổng kết tình hình công tác một năm, các phòng, các ban còn được phát đủ loại giải thưởng. Các bữa tiệc và hội nghị liên tiếp làm cho Thiệu Trường Canh nhất thời bận tối tăm mặt mũi, ngay cả lễ Giáng Sinh cũng chưa rút ra được thời gian ở chung với Thiệu Vinh.

Buổi tối ngày 31 tháng 12, trời đột nhiên đổ tuyết nặng, toàn thành phố rất nhanh đều bị phủ một màu tuyết trắng.

Thiệu Trường Canh ở phòng phẫu thuật đợi cả một ngày nên không biết bên ngoài có tuyết rơi. Bởi vì động mạch chủ bụng của bệnh nhân nằm ở vị trí đặc thù, độ mạo hiểm phẫu thuật rất cao, khó khăn cũng tương đối lớn, phải mời chuyên gia ngoại khoa máu và vài vị giáo sư có kinh nghiệm cùng hỗ trợ suốt tám giờ mới hoàn thành.

Lúc làm xong phẫu thuật trở về mới phát hiện tuyết đã rơi rất dày rồi, thời tiết cũng trở nên cực kì lạnh. Thiệu Trường Canh nhíu mày kéo lại áo blouse trắng, định quay về văn phòng đổi áo khoác tan tầm, nhưng vừa đến phòng bệnh lại gặp một đám người cầm hoa tươi trái cây đứng ở cửa như môn thần.

“Sao mà lâu quá vậy, tôi chờ đến chân muốn gãy luôn rồi này, làm cái gì mà còn chưa xong nữa a!”, “Có khi nào xảy ra vấn đề rồi không?”, “Ai làm phẫu thuật mà chậm vậy chứ!” “Nghe nói là viện trưởng Thiệu tự mình làm”, “Viện trưởng Thiệu? Cậu là nói Thiệu Trường Canh? Hắn vẫn chưa tới ba mươi tuổi, làm phẫu thuật có thể yên tâm sao?”

Một đám người ríu ra ríu rít nghị luận không ngừng, Thiệu Trường Canh biết bọn họ nhất định là tới thăm vị bệnh nhân VIP kia. Bệnh nhân kia nghe nói là viên chức cao cấp ở địa phương nào đó, chỉ đích danh Thiệu Trường Canh muốn hắn tự mình mổ chính. Thiệu Trường Canh tuy không thích loại bệnh nhân “VIP” này, nhưng ngoài mặt vẫn phải khách khí với bọn họ.

Bất quá giờ phút này, nhìn đám người trong hành lang nhỏ ầm ĩ không ngừng giống như đang trả giá ở chợ, sự kiên nhẫn của hắn đã hoàn toàn biến mất.

“Mấy người là tới thăm Chu tiên sinh?” Thiệu Trường Canh nhíu mày hỏi.

Có người gật đầu trả lời, “Đúng vậy a, bác sĩ, ông ấy làm phẫu thuật xong chưa?”

“Phẫu thuật của Chu tiên sinh rất thành công, bây giờ ông ấy còn đang ở trong phòng gây tê, rất nhanh sẽ tỉnh lại,” Thiệu Trường Canh đi đến phía trước, ánh mắt thản nhiên đảo qua đám người, “Bệnh viện quy định thời gian thăm hỏi mỗi ngày từ 10 giờ sáng đến 12 giờ trưa, 3 giờ đến 5 giờ chiều. Bây giờ là 8 giờ tối, bác sĩ cũng cần phải tan tầm nghỉ ngơi,” Thấy bọn họ hai mặt nhìn nhau không nói được lời nào, Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng cười, “Mời các vị ra về, tránh ảnh hưởng trật tự của bệnh viện.”

Hắn cứ như vậy đứng tại chỗ, hai tay vẫn khoanh trước ngực, rất có tư thế “tôi muốn nhìn mấy người rời đi”. Tuy rằng trên mặt vẫn đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại hết sức sắc bén, cười đến người ta lông tơ dựng đứng.

“Cần tôi lặp lại sao?” Thiệu Trường Canh mỉm cười hỏi.

“Ách, thật xin lỗi! Bác sĩ, ngày mai chúng tôi lại đến!” Đám người nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng đi ra thang máy.

Lúc này Thiệu Trường Canh mới ngưng cười, xoay người đi về phía khu bệnh.

Hộ trưởng Trần Đan đang sắp xếp tư liệu, thấy hắn đến liền cười nói: “Cũng là anh lợi hại, tôi đuổi bọn họ nhiều lần mà vẫn không đuổi được, thật sự là một đám kẹo da trâu.”

Thiệu Trường Canh cười cười, “Còn chưa tan tầm?”

“Giờ tan tầm đây.”

“Tiện đường đưa cô đi, bên ngoài có tuyết rơi.”

“Vậy tốt quá, cảm ơn anh.”

Thiệu Trường Canh rất thích cô hộ trưởng Trần Đan tính cách thoải mái này, trong công việc gặp được đồng nghiệp tốt như vậy rất khó, tiện đường đưa cô về bất quá là nghĩa đồng nghiệp mà thôi, nào ngờ quẹo về hướng nhà cô cư nhiên gặp tuyết lớn, sau đó lại kẹt xe.

Hai người bị kẹt ở ngã tư, trên đường sắp một hàng dài đèn xe giống như một con sông uốn lượn, nhìn trước nhìn sau cũng không thấy được điểm cuối. Thiệu Trường Canh muốn nhanh chóng về nhà bồi Thiệu Vinh qua năm mới, quà tân niên đều đã chuẩn bị hết rồi, không nghĩ tới lại xui xẻo thế này, cư nhiên bị kẹt xe.

Động tác nhìn đồng hồ liên tục của hắn rốt cuộc làm Trần Đan chú ý, cô nhịn không được hỏi: “Bác sĩ Thiệu, anh có việc gấp sao?”

Thiệu Trường Canh khẽ nhíu mày, “Tôi muốn về nhà cùng con trai đón năm mới.”

“Ồ,” Trần Đan gật gật đầu, “Chỗ này bình thường giao thông cũng rất chật chội, tình huống này xem ra, ít nhất cũng phải kẹt nửa giờ. Nếu không. . . . . . Anh trước gọi về nhà nói một tiếng với con trai đi.”

Thiệu Trường Canh gật đầu, lấy di động gọi về nhà, thế nhưng điện thoại nhà reo mãi vẫn không có người nghe.

——Thiệu Vinh không ở trong nhà?

Trời đổ tuyết lạnh như thế, bé không ở nhà, còn có thể đi đâu?

Trong lòng Thiệu Trường Canh nhất thời chợt lạnh, ngón tay cầm di động cũng dần trở nên cứng ngắc.

Có khi nào bé trượt chân ngã ở đâu rồi không? Hay là lạc đường? Thậm chí là bị người bắt cóc?

Thiệu Trường Canh càng nghĩ càng sốt ruột, hắn tuyệt không cho phép Thiệu Vinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bắt bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại, Thiệu Trường Canh tháo dây an toàn ra, quay đầu nói với Trần Đan: “Tiểu Trần, phiền cô đem xe tôi lái về nhà cô, tôi có chút việc gấp phải về trước.”

“Ách, bác sĩ Thiệu. . . . . Mang ô theo đã. . . . . .” Trần Đan còn chưa kịp nói xong, Thiệu Trường Canh đã mở cửa bước xuống xe, nhanh chóng xông vào trong màn tuyết lớn mờ mịt.

Thiệu Trường Canh một bên chạy về nhà, một bên gọi điện thoại cho thầy giáo ở trường học, thầy giáo nói Thiệu Vinh sau khi tan học đã tự mình về nhà. Thiệu Trường Canh bước nhanh vào trong nhà, lại phát hiện trong phòng một mảnh tối đen như mực, căn bản không có bóng dáng của Thiệu Vinh.

Con rốt cuộc đi đâu rồi?!

Cả người Thiệu Trường Canh dính đầy tuyết, lại bước ra ngoài, dọc theo đường từ trường học về nhà cẩn thận tìm, đến từng nhà từng nhà kiên nhẫn hỏi, càng hỏi càng thất vọng, bởi vốn dĩ không có người gặp qua đứa bé kia.

Tuyết càng rơi càng nhiều, thời tiết cũng càng lúc càng lạnh, trên đường dần dần ít người đi, cửa hàng bắt đầu từ từ đóng cửa, thế nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì của Thiệu Vinh.