[Xuyên Nhanh] Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 41: Thị tẩm



Edit: Chym

• • •

Sở Nam Trúc nghe Liễu phu nhân nói xong cũng không có phản ứng gì, hắn nhìn Kỷ Vãn một hồi lâu, chính xác mà nói là nhìn đầu tóc Kỷ Vãn một hồi lâu, Kỷ Vãn bị hắn nhìn trong lòng rờn rợn.

Nhịn không được phun tào: Chưa thấy qua tóc giả bao giờ à! Đồ quê mùa!

Đương nhiên cậu cũng chỉ có thể ở trong lòng phun tào, Sở Nam Trúc nâng nâng cằm hỏi: “Trắc phu nhân từ chùa Hộ Quốc cưới về?”

Liễu phu nhân chỉ cười, cũng không trực tiếp đáp lại lời hắn, nói: “Mặc kệ từ nơi nào cưới về, con thích không phải là được rồi sao.”

Sắc mặt Sở Nam Trúc nháy mắt trở nên lạnh lùng, hắn sải bước đi ra ngoài: “Ta không cần Trắc phu nhân.”

Liễu phu nhân nhíu mi: “Vậy Vãn phu nhân cầu con thì sao?” Bà nói xong, nhẹ nhàng đẩy eo Kỷ Vãn một chút.

Kỷ Vãn 'a' một tiếng, sau đó phản ứng lại, khô khốc nói: “Đúng vậy, tướng quân đại nhân, ta…… Ta cầu ngươi.”

Sở Nam Trúc đứng ở cửa một hồi lâu mới mở miệng nói: “Tùy các ngươi.” Sau đó lập tức rời khỏi nơi này.

Liễu phu nhân thở dài một hơi, Kỷ Vãn làm sao mà không thở dài, như thể giao dịch này khiến cả ba người đều không mấy vui vẻ.

Liễu phu nhân miễn cưỡng cười với Kỷ Vãn: “Ngươi đừng trách hắn, tướng quân thật ra là người tốt.”

Kỷ Vãn: Phải không? Nhìn không ra đó…

“Buổi tối… Ngươi đến phòng ngủ của tướng quân chờ hắn.”

Cả người Kỷ Vãn giật mình, nhanh như vậy sao? Còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng mà!

“Vãn sư phụ, Nam Trúc trông nhờ ngươi vậy, nhân tiện ta đem cái này cho ngươi.” Liễu phu nhân từ trong rương phía sau lấy ra mấy quyển sách, từ phong bìa sách không thể nhìn ra cái gì, Kỷ Vãn hỏi: “Đây là?”

“Buổi tối trước khi tướng quân trở về, người trộm xem một chút.” Bà nói xong tựa hồ hiếm thấy có chút ngượng ngùng, như củ khoai lang nóng hổi nhét vào trong lòng ngực Kỷ Vãn.

Kỷ Vãn:???

Vào lúc hoàng hôn, thị nữ phủ tướng quân tay cầm chiếc đèn lồng có hoa văn lá phong dẫn Kỷ Vãn đi tắm, sau khi thị nữ rời đi Kỷ Vãn mới dám cẩn thận tháo tóc giả xuống, thân thể chìm vào thùng gỗ.

Đêm nay… Kỷ Vãn có chút thất thần, đêm nay phải làm sao bây giờ? Trong lúc rơi vào đường cùng, Kỷ Vãn cầu cứu lông thối thúc thúc.

Nhưng mà lông thối thúc thúc không để ý đến cậu. Trong não Kỷ Vãn điên cuồng kêu réo, hắn cũng không phản ứng lại.

Kỷ Vãn nhìn cánh hoa trôi trên mặt nước, hơi gục xuống dìm cả người chìm vào trong nước.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cậu cẩn thận đội tóc giả lên, đây chính mạng sống của cậu, là thứ quan trọng nhất trong thế giới này của cậu không gì sánh nổi.

Y phục chuyên dụng để thị tẩm là đồ lót trắng, Kỷ Vãn không biết trong nước tắm bỏ thêm thứ gì, không chỉ có mùi thơm mà còn khiến làn da của cậu trở nên mịn màng.

Thị nữ dẫn cậu đi tới phòng ngủ của tướng quân, nơi này thật sự rất đơn giản, trừ bỏ mấy thanh kiếm treo ở trên tường, trên bàn cũng chỉ có một đống sách, tướng quân chán ghét đồ vật hoa hòe loè loẹt.

Kỷ Vãn ngửi ngửi mùi hương trên người của mình, thanh đạm nhưng có một chút ngọt ngào, sau đó cậu nhìn thấy vài quyển sách do Liễu phu nhân đưa cho đặt ở đầu giường.

Do dự một chút, cuối cùng cậu vẫn vươn tay sờ soạng đi qua, mở ra xem trang đầu tiên, mặt Kỷ Vãn đã đỏ bừng lên.

Quả nhiên không phải là loại sách gì đứng đắn, Liễu phu nhân đưa cho cậu một bộ sách cách hành sự giữa nam nhân và nam nhân, họa sư còn vẽ rất chuyên nghiệp, sinh động như thật, ai nhìn thấy cũng phải mặt đỏ tai hồng.

Kỷ Vãn có chút hoảng hốt, cậu phân vân nên tiếp tục xem hay không xem, với làm nhiệm vụ hay không làm nhiệm vụ, bởi vì suy nghĩ quá mê mẩn, không chú ý tới tiếng đóng cửa cùng với tiếng bước chân rất nhỏ.

Trong phòng ngủ có một tấm rèm châu, Sở Nam Trúc nhẹ nhàng nâng lên nhìn thấy tân nương mới nạp của hắn Vãn phu nhân đang đỏ mặt, chân tay luống cuống ngồi ở trước giường.

“Ai cho ngươi vào.” Giọng điệu Sở Nam Trúc có chút lạnh lùng.

“Xé ——” Kỷ Vãn hít hà một hơi, phản ứng đầu tiên của cậu là nhanh chóng giấu sách đi, nhét vào trong chăn, chỉ là động tác nay quá rõ ràng, đã bị Sở Nam Trúc dễ dàng thấy được.

“Thứ gì đó?” Sở Nam Trúc nhướng mày: “Lấy ra nhìn xem một chút.”

“Không không, chỉ là…chỉ là một chút… Quần áo…” Kỷ Vãn nhanh chóng ngồi ở chỗ giấu mấy quyển sách, thời điểm cậu dời qua lại không phát hiện không chỉ có mấy quyển sách mà còn có một lọ sứ nhỏ tinh xảo, không biết bên trong là cái gì, Kỷ Vãn không cẩn thận làm rớt, khiến nó lăn xuống giường, lăn tròn đến bên chân Sở Nam Trúc.

Hắn khom lưng nhặt lên, khuôn mặt vốn dĩ có chút lạnh lùng nháy mắt biến hóa, trong tay thưởng thức lọ sứ mát lạnh, áo ngoài cũng không cởi trực tiếp nằm lên trên giường, trên chân không cởi giày cứ như vậy treo ở bên ngoài, dùng cánh tay che khuất đôi mắt, nhìn như là muốn ngủ.

Kỷ Vãn bị bỏ mặc ở một bên thật sự tiến thoái lưỡng nan, hiện tại cậu cảm thấy chính mình như là đang nấu một nồi canh La Hán, ấm ấm ngọt ngọt.

Kỷ Vãn thoáng nhìn qua, quay đầu lại, cậu quyết định đánh đòn phủ đầu, vì thế vươn tay định cởi áo ngoài Sở Nam Trúc.

Chỉ là còn chưa đụng tới đai lưng của người ta, Sở Nam Trúc xoay tay một cái đã bắt được tay cậu, có lẽ là mới từ bên ngoài trở về, ngón tay của hắn rất lạnh, bàn tay ấm áp mềm mại của Kỷ Vãn bị lạnh giật mình một cái, muốn rút về, nhưng lần này Sở Nam Trúc sống chết bắt lấy không buông.

“Tướng quân… Tướng quân.” Kỷ Vãn yếu ớt kêu hắn.

Sở Nam Trúc không mở mắt ra, chỉ là môi hé mở: “Bà ấy muốn ngươi tới?”

Tuy rằng không nói tên họ, nhưng Kỷ Vãn biết người Sở Nam Trúc nói chính là Liễu phu nhân, Kỷ Vãn không nói chuyện, cam chịu.

Sở Nam Trúc nhéo nhéo bàn tay mềm mại trắng nõn này, tay của Kỷ Vãn cùng chính mình không giống nhau, hắn hàng năm luyện binh, thao luyện, trên tay đều dày đặc vết chai, Sở Nam Trúc có chút miễn cưỡng buông ra, giống như là niết nghiện rồi vuốt từ khe hở ngón tay đến lòng bàn tay lại đến móng tay cái, vuốt ve tới tới lui lui.

“Tướng quân?” Thấy hắn dường như chỉ thích thú với tay mình, Kỷ Vãn có chút không rõ, hắn đây là muốn ngủ với mình sao?

“Suỵt, đừng làm ồn.”

Kỷ Vãn: “Ò.” Sau đó cậu ngồi lại gần chút, càng thêm thuận tiện cho Sở Nam Trúc thưởng thức tay cậu, đôi mắt Sở Nam Trúc hơi hơi mở, thấy cậu chỉ mặc áo trong mỏng manh, bởi vì vừa mới tắm xong nhìn giống một đóa hoa sen, đôi mắt tròn xoe thoạt nhìn đặc biệt vô tội.

Cậu đặc biệt để ý đầu tóc chính mình, cứ cách vài phút là dùng một tay khác không bị Sở Nam Trúc nắm lấy chạm lên đỉnh đầu, hình như là xác nhận xem có đang đội tóc hay không.

Khóe miệng Sở Nam Trúc hơi hơi cong lên, tay hắn bỗng nhiên dùng sức kéo Kỷ Vãn vào trong lòng ngực mình, thân thể Kỷ Vãn mất đi cân bằng, ngã vào trong lòng ngực Sở Nam Trúc, tóc giả cứ thế mà tuột ra.

“A!! Tóc của ta!” Kỷ Vãn duỗi tay muốn bắt, ánh mắt Sở Nam Trúc hiện lên ý nghĩ xấu xa hắn đá tóc giả xuống dưới giường, Kỷ Vãn muốn xuống giường nhưng Sở Nam Trúc đã vòng tay ôm eo cậu trực tiếp hướng bên trong chăn nhét cậu vào, bản thân hắn cũng nhanh chóng cởi áo ngoài và giày, sau đó thả màn giường xuống.

Bên trong vừa động, giường màn sẽ hơi rung động, hai người đều thở dốc, Sở Nam Trúc chống người đè Kỷ Vãn ở dưới thân, nhìn cái đầu trọc lóc không có tóc giả này, hắn không nhịn được cười lớn tiếng.

Trong lòng Kỷ Vãn vừa tức vừa hận! Cậu nghiến răng, hận không thể bầm thân thể Sở Nam Trúc thành nhiều mảnh.

Sở Nam Trúc giơ tay xoa cái đầu trọc nhỏ của Kỷ Vãn, đầu của cậu có hình dạng rất tốt, rất tròn trịa, cẩn thận sờ cảm giác ngay cả chân tóc cũng không có, vuốt da đầu mềm mại bóng loáng của cậu, Sở Nam Trúc cảm thấy hôm nay bản thân mình rất kỳ quái, dường như là nghiện người đang nằm dưới thân này rồi.

“Buông… Buông ra!” Hiện tại Kỷ Vãn rất tức giận, miệng và lỗ tai bởi vì tức mà đỏ bừng.

Sở Nam Trúc cầm lọ sứ nhỏ kia lên nhìn Kỷ Vãn nói: “Buông ra? Ngươi tới đây còn không phải là vì cái này sao?”

“Đây… Đây là cái gì?”

Sở Nam Trúc cười một chút, giọng điệu giống như cười nhạo có chút ngả ngớn: “Ngươi không biết? Liễu phu nhân không dạy ngươi sao? Đây là dùng cho mặt sau của ngươi, để thân thể ngươi mở ra, sau đó là hành sự có hiểu chưa?”

Hắn đặt lọ sứ nhỏ lên trên mặt Kỷ Vãn, bởi vì lây dính nhiệt độ cơ thể của Sở Nam Trúc nên lọ sứ cũng không lạnh lắm.

Sở Nam Trúc thấp giọng, mang theo chút dụ dỗ: “Chuyện này cũng không biết, ngươi làm sao hầu hạ ta?”

Kỷ Vãn vừa lo lắng, vừa tức giận vừa căng thẳng, cậu nắm chặt chăn bông dưới thân, cơ bắp cả người căng cứng.

Cố tình Sở Nam Trúc còn không chịu buông tha cậu, tay hắn lại mò tới phía dưới chăn, chỗ mà Kỷ Vãn đã giấu mấy quyển sách.

Hai ngón tay kẹp tới mở trang sách ra, bên trong dáng vẻ hai nhân vật dây dưa ở bên nhau sinh động như thật, Sở Nam Trúc chỉ liếc mắt một cái liền biết đây là cái gì.

Kỷ Vãn duỗi thẳng tay muốn cướp trở về, Sở Nam Trúc lại như là cố ý trêu đùa cậu, nhất định phải ở ngay trước mặt cậu, mở ra đọc tỉ mỉ vài trang.

Kỷ Vãn giống như con mèo nóng nảy, tóc cũng sắp dựng lên, ừm, bây giờ tóc không còn, nhưng cũng không ngăn được cậu nóng nảy!

“Sở! Sở Nam Trúc!”

Sau khi kêu lên cậu mới phát giác lá gan mình lớn tới cỡ nào, dám gọi thẳng tên tướng quân có phải hay không…… Sẽ bị đút cho chó ăn?

Trong nháy mắt cậu héo…… Cậu cụp mắt giống như chó con vừa làm sai điều gì đó.

Biểu cảm trên mặt Sở Nam Trúc không có vẻ tức giận, hắn nhìn Kỷ Vãn giống như mới nhận được món đồ chơi mới, hắn cúi người xuống, khoảng cách hai người rất gần, hơi thở của Sở Nam Trúc phả ở trên mặt Kỷ Vãn.

“Ngươi muốn ta làm loại chuyện này phải không?” Bỗng nhiên hắn nâng chân Kỷ Vãn lên, quấn lên trên eo hắn: “Muốn như vậy sao?”

Kỷ Vãn lo lắng đến mức hai chân duỗi thẳng, mặt cậu đỏ bừng, hướng bên cạnh cọ cọ, quần áo rộng rãi buông lỏng ra chút.

Cậu tràn đầy vô lực miệng bắt đầu nói nhảm: “Tướng quân, tướng quân… Không, không… Không, không…”

Ánh mắt Sở Nam Trúc tối lại, trực tiếp mở quần áo Kỷ Vãn ra, làn da cậu rất trắng, lại vừa mới tắm rửa sạch sẽ, làn da tinh khiết, bởi vì khẩn trương mà ửng hồng, Sở Nam Trúc: “Hòa thượng các ngươi đều câu dẫn người khác như thế này sao?”

“Cái… Cái gì?”

“Ta nói,” Sở Nam Trúc trực tiếp nâng cằm Kỷ Vãn: “Hòa thượng các ngươi đều câu dẫn người khác như thế này sao?”

Kỷ Vãn có chút ngốc, nhưng cậu cảm thấy tình huống hiện tại quả thật là đang câu dẫn tướng quân.

Sở Nam Trúc thấy cậu không nói lời nào, cúi đầu, trong mắt lóe lên thứ gì đó, sau đó lột sạch toàn bộ quần áo Kỷ Vãn ra.

Nhưng khi nhìn thấy nốt ruồi đỏ tươi trên cái bụng trắng nõn của Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc lại cau mày.

Hắn cảm thấy chính mình dường như đã nhìn thấy thứ này ở đâu đó, bàn tay hơi lạnh của hắn đảo quanh nốt ruồi, hắn nói: “Đây là cái gì?”

“Này… Đây là nốt ruồi của ta…” Kỷ Vãn bị hắn chọc chịu không nổi, đơn giản nhắm mắt lại: “Tướng quân... Ngài… Ngài nhanh lên đi.”

Dù sao ngài cũng muốn làm mà, để ngài nhanh chóng thành công bế con sau đó… Sau đó rời đi…

Nhưng khi nghĩ đến chuyện rời đi, Kỷ Vãn bỗng nhiên mở mắt ra, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Sở Nam Trúc nhìn thấy hết biểu cảm của cậu, trên tay vận chưởng phong, ngọn nến trong phòng toàn bộ đều tắt.

Trong đêm tối, Sở Nam Trúc đột nhiên ngã vào trên người Kỷ Vãn, ôm cậu vào trong lòng, sờ sờ đầu trọc của Kỷ Vãn, thấp giọng nói bên tai cậu: “Vãn phu nhân, ta mệt mỏi, đầu còn rất đau, ngươi có thể nói chuyện gì đó một chút được không?”

Hắn nói đau đầu là thật sự đau, Sở Nam Trúc áp trán của hắn vào trán Kỷ Vãn, trong đêm tối đôi mắt hắn rất sáng.

“Vãn phu nhân, ta cảm thấy hình như ta đã từng gặp ngươi.”