[Xuyên Nhanh] Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 10: Sao băng đến từ mười bảy năm trước 🌠



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

🌠

Edit: Chym

° ° °

[Nhật ký] Nhân Nhân vui vẻ cực kỳ, phấn khích quơ tay múa chân, nhiệt độ trên núi xuống rất thấp, hai đứa ôm nhau giữ ấm, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không biết, cũng không biết đã bao lâu, mẹ đánh thức hai đứa dậy nói rằng mưa sao băng sắp đến, mau đến ước nguyện, mình và Nhân Nhân nhìn lên, dù mưa sao băng chỉ thoáng qua nhưng nó thực sự rất đẹp... vẻ đẹp của nó, mình chỉ có thể hình dung rằng trận mưa sao băng này đẹp như đôi mắt của Nhân Nhân vậy. Cuối cùng, mình hỏi Nhân Nhân, em có điều ước gì muốn thực hiện? Nhân Nhân chống eo hếch mũi lên trời, em ấy nói lớn: “Thế giới hòa bình!” -—— Nhật ký của Sở Nam Trúc.

Tại sao lại ngủ quên vậy? Kỷ Vãn kéo tóc một cách vô cùng xấu hổ, nhìn chất lỏng trong suốt dính dính, mắt không thấy mắt không thấy, chỉ cảm thấy khuôn mặt này đã bay đến xứ sở Java(*) rồi.

"Em ngủ rất say, hôm qua em không nghỉ sao?" Sở Nam Trúc liếc mắt đã đổ thêm dầu vào lửa, nói đùa: "Em còn ngáy nữa."

"Tôi không ngáy." Kỷ Vãn không nhịn nữa: “Bọn họ đều nói rằng tôi ngủ rất ngoan.”

“Bọn họ?” Đôi môi khẽ nhếch của Sở Nam Trúc cứng đờ, sắc mặt hắn thay đổi ngay lập tức: “Bọn họ là ai?”

“Bạn cùng phòng đại học với trung học.” Kỷ Vãn nói thầm, “Nhiều năm như vậy, chỉ có anh nói là tôi ngáy."

"Về sau em không được ở cùng người khác." Sở Nam Trúc quay mặt lại, lấy từ trong xe ra một chiếc khẩu trang, sau đó lấy ra một chiếc cặp sách ở ghế sau đeo trên lưng, hai người xuống xe.

Khi họ đi về phía trước, Kỷ Vãn nói: "Tôi đã tốt nghiệp rồi... Tôi sẽ không ở trong ký túc xá nữa. Hơn nữa, tôi ở ký túc xá thì có sao đâu? Tôi sẽ không làm trì hoãn công việc của anh." Mặc dù không có nhiều người vào ban ngày, nhưng mà rải rác sẽ có du khách cắm trại trên núi cùng ngắm bình minh.

Sở Nam Trúc là người của công chúng, việc anh ta xuất hiện tùy tiện như thế này thật sự sẽ không có vấn đề sao?

Vừa định nhắc nhở hắn chú ý, nhưng lại phát hiện không biết hắn đã đội mũ lưỡi trai từ lúc nào, lại còn chuẩn bị cho Kỷ Vãn một cái, không thèm giải thích gì đã đội lên đầu cậu.

“Làm gì vậy?” Kỷ Vãn có chút khó hiểu: “Không ai biết tôi, nên tôi không cần phải đội nó đâu”.

"Đội nó, đi với tôi, đội mũ giống nhau. Tôi chưa được ở cùng ký túc xá với em, giờ tôi vẫn không thể đội cùng một chiếc mũ được sao?" Sở Nam Trúc dựng thẳng mũ cho cậu, rồi nói, "Không được ở là không được, trừ khi em sống với tôi, loại này hợp pháp, em đã từng sống với bạn cùng lớp của mình trong ký túc xá là sống thử bất hợp pháp."

"Bất? Bất cái gì? "

"Sống thử bất hợp pháp." Sở Nam Trúc tự tin nói.

Tại sao anh ta luôn có thể nói những điều vô nghĩa một cách nghiêm túc như vậy? Kỷ Vãn trợn tròn mắt: "Dám hỏi vị đại hiệp này thế nào là vi phạm pháp luật? Ở chung với bạn học cũng phạm pháp sao?"

"Vi phạm—" Ngón tay Sở Nam Trúc búng vào vành mũ của Kỷ Vãn: "Sở Nam Trúc không cho phép Kỷ Vãn và những người khác một mình trong cùng một phòng."

Kỷ Vãn: "..."

"Tôi nghĩ anh nên đến tầng ba của bệnh viện."

"Tầng ba của bệnh viện?"

"Vâng, khoa tâm thần chào đón anh."

"Hahahaha, được rồi, tôi có thể nhờ bác sĩ Kỷ Vãn ở tầng ba khám cho tôi được không?"

Kỷ Vãn: "..." Cậu không muốn nói chuyện.

Sở Nam Trúc dắt Kỷ Vãn đi về phía trước một lúc, đường không rộng lắm, đèn đường buổi tối cũng không sáng, chỉ là cùng đi với Sở Nam Trúc như vậy cũng cho cậu cảm giác thoải mái đi dạo sau bữa tối, rõ ràng chỉ mới quen biết nhau vài ngày, vậy mà luôn cảm thấy đã trở thành một người quen cũ.

Kỷ Vãn vừa nhìn đã biết ngọn núi này không phải là ngọn núi nổi tiếng, chỉ cao hơn 1000 mét, có thể đi cáp treo lên đỉnh núi hoặc leo lên theo đường núi, rõ ràng là Sở Nam Trúc sẽ đưa cậu đi lên bằng cáp treo.

Hầu hết du khách đều chọn leo núi, vì đi cáp treo sẽ làm giảm sự thú vị. Kỷ Vãn, người lười như heo tỏ vẻ rất hài lòng, cậu không thích đổ mồ hôi nhiều, sẽ cố gắng tránh tập các thể loại vận động, cậu chỉ tập luyện kỵ khí ở nhà để rèn luyện cơ bụng.

Khi đến nơi đi cáp treo và mua vé, Kỷ Vãn nhận ra đi cáp treo có chút khó chịu, cáp treo được đóng lại, chỉ có một khe hở ở cửa. Sau khi Kỷ Vãn bước vào, cậu cảm thấy rất áp lực cùng buồn nôn, cũng may có Sở Nam Trúc ở bên cạnh cậu, điều này khiến không gian này bớt đáng sợ hơn.

“Sợ lắm hả?” Sở Nam Trúc nhìn thoáng qua liền biết Kỷ Vãn khác thường: “Ngồi xuống dựa vào tôi, em sợ độ cao sao?”

Cáp treo toàn bộ là kính trong suốt, có thể nhìn thấy núi non từ phía dưới lòng bàn chân. Mặc dù đêm rất tối, không thể nhìn thấy gì.

Không thấy Kỷ Vãn động đậy, hắn chủ động dán qua, vòng tay qua vai cậu vỗ về: “Đừng sợ, ôm tôi là được.”

Kỷ Vãn:… Có thể đánh Sở Nam Trúc không?

“Nơi này…” Kỷ Vãn đảo mắt nhìn xung quanh: “Cửa khóa bằng dây xích, cửa sổ đâu?”

Sở Nam Trúc sờ sờ mặt trên nói: “Gió lạnh.”

Nói cách khác, chỉ có khe hở ở cửa là nơi thoáng khí duy nhất trong không gian này, da đầu Kỷ Vãn tê dại từng cơn, cậu chỉ có thể tự an ủi mình như vậy còn tốt hơn là ở trong thang máy. Khi còn nhỏ, cậu bị một số bạn học xấu tính kéo vào thang máy, cậu ở bên trong trời đất quay cuồng, nôn đến mức ruột cũng sắp ra tới.

Bây giờ chỉ là hơi áp lực thôi, không sao vẫn còn chịu được.

“Kỷ Vãn,” Sở Nam Trúc đột nhiên đè cậu lại, kéo cậu vào lòng: “Ôm chặt tôi, đừng sợ.”

“Anh…” Nói không nên lời, Kỷ Vãn trợn trắng mắt: “Tôi không sợ độ cao."

"Tôi biết em không sợ độ cao, em mắc chứng sợ hãi giam cầm đúng không? Lần sau đến không đi cáp treo cũng không sao, chúng ta sẽ leo lên."

Kỷ Vãn ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên: “Làm sao anh biết?”

Sở Nam Trúc liếc mắt một cái nhìn cậu thật sâu: “Tôi nhìn ra được.”

Kỷ Vãn khó hiểu: "Làm sao nhìn ra được?"

"Biểu cảm, cảm xúc của em đã nói cho tôi, tôi quan sát một chút là biết."

Kỷ Vãn muốn nói tại sao anh cứ nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt tôi, nhưng mà lời còn chưa nói ra, thì đột nhiên cáp treo run lên, dưới tác dụng của trọng lực Kỷ Vãn ngã qua chỗ Sở Nam Trúc, cả hai trượt dài từ chỗ này đến chỗ kia.

Sở Nam Trúc ôm chặt Kỷ Vãn, bảo vệ đầu của cậu, may mà tai nạn ngoài ý muốn này chỉ có một chút, nhanh chóng bình thường trở lại.

Trong lòng còn sợ hãi cực kỳ, Kỷ Vãn không đẩy Sở Nam Trúc ra ngay mà lặng lẽ nép vào vòng tay hắn.

Sở Nam Trúc sờ sờ lưng của cậu, tựa hồ có một loại thanh âm giống như dỗ dành con nít: “Còn rất nhiều thời gian, ngủ một giấc đi, sớm sẽ tới thôi, đừng sợ đừng sợ.”

Anh xem người ta là con nít ba tuổi hả?

Cơ mà... Mặc dù trong lòng than thở, nhưng thân thể lại thành thật không đẩy ra, hơn nữa dưới sự vuốt ve của Sở Nam Trúc hết lần này đến lần khác, Kỷ Vãn cũng buồn ngủ.

Rõ ràng là trong một môi trường áp lực như vậy... Thế mà cậu buồn ngủ? Hơn nữa ý thức thực sự... càng ngày càng mơ hồ, mi mắt nặng trĩu...

Không biết cậu đã ngủ giữa chừng bao lâu, thứ đánh thức cậu là âm thanh chập chờn và run rẩy của cáp treo.

Kỷ Vãn bị hoảng sợ, Sở Nam Trúc: "Dậy rồi?"

"Ừm." Kỷ Vãn dụi dụi mắt: "Hôm nay làm sao vậy nhỉ, tôi cứ có cảm giác mệt rã rời."

Sở Nam Trúc nắm lấy cổ tay cậu, đỡ Kỷ Vãn ngủ tới mức toàn thân mềm nhũn: "Chúng ta xem xong rồi trở về ngủ, ngày mai cho em một ngày nghỉ để em có thể ngủ đủ giấc."

"Tốt vậy? Còn anh thì sao? Ngày mai anh cũng nghỉ?"

"Tôi phải đi làm, em ngủ là được." Sở Nam Trúc quay sang vén mái tóc xoăn đang nhếch lên của Kỷ Vãn xuống: "Sau đó vừa tỉnh dậy mở mắt ra sẽ thấy tôi trở lại."

Kỷ Vãn nắm lấy cổ tay của Sở Nam Trúc: "Đúng rồi, tôi chưa hỏi anh đưa tôi lên đây để xem cái gì? "

Sở Nam Trúc cúi đầu nhìn xuống bàn tay Kỷ Vãn đang nắm cổ tay mình, chuyển tầm mắt dọc theo cánh tay đến trên mặt Kỷ Vãn: “Đưa em lên để tìm ký ức.”

“Ký ức?”

“Ừ.” Sở Nam Trúc không nói thêm, chỉ vừa dắt Kỷ Vãn đi một đoạn đường núi, trên núi có một vài ngôi chùa, hầu hết khách du lịch đều tập trung ở đó, Sở Nam Trúc không đi theo phương hướng nào, mà tìm một con đường nhỏ vắng lặng, quanh co mà đi.

“Cẩn thận một chút, con đường này không dễ đi.” Sở Nam Trúc kéo tay Kỷ Vãn, hắn mở đường phía trước, Kỷ Vãn ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Trời tối vắng lặng, vốn dĩ có lối đi nhỏ là do những người từng đi trước bước ra, dần dần đường nhỏ biến mất, dưới chân giẫm lên cỏ, đêm dài đường nặng.

Kỷ Vãn cảm thấy cả thế giới đều yên lặng, chỉ có nhiệt độ trong lòng bàn tay Sở Nam Trúc là thực và đáng tin cậy.

“Đến rồi.” Trong khi Kỷ Vãn còn đang ngẩn ngơ, Sở Nam Trúc dừng lại, những gì cậu nhìn thấy trước mắt là một vùng đất bằng phẳng tương đối rộng mở. Nơi này tầm nhìn trống trải, có thể nhìn thấy đường viền của dãy núi phía xa, hít thở không khí có cảm giác sảng khoái mang theo một chút mát lạnh.

“Em ngồi xuống trước đi.” Sở Nam Trúc cho Kỷ Vãn ngồi trên một tảng đá lớn, hắn mở cặp sách lấy ra một số thứ.

Kỷ Vãn ngẩng đầu lên, bởi vì trời nhiều mây nên không thể nhìn thấy sao trời, ngay cả vầng trăng cũng ẩn hiện không thấy rõ.

"Thật đáng tiếc, đêm nay thời tiết không tốt, nhưng chắc chắn có thể nhìn thấy mặt trời mọc."

"Vị trí ở đây không tốt lắm, nếu muốn nhìn thấy mặt trời mọc phải đến bên kia, cho nên trên đất bằng phẳng tốt như vậy cũng không có người.” Sở Nam Trúc lấy đồ đạc ra, đóng cặp sách lại.

“Vậy tại sao chúng ta lại ở đây?” Kỷ Vãn khó hiểu.

"Xem sao băng."

"Cái gì? Có sao băng? Sao tôi không thấy trên tin tức?"

"Không phải sao băng hiện tại..." Sở Nam Trúc tháo mắt kính của Kỷ Vãn ra, rồi dùng khăn bịt mắt bịt kín đôi mắt Kỷ Vãn lại: “Em tạm thời mù một lúc.”

“Tôi sẽ cho em xem sao băng mười bảy năm trước”.

Mười bảy năm trước... Sao băng? Kỷ Vãn bị mất thị lực còn bị choáng váng bởi những lời hắn nói: “Ý anh là gì?”

“Chờ tôi.”

Kỷ Vãn nghe thấy một tiếng “tách”, giống như tiếng bật lửa, sau đó là một loạt tiếng “rắc”, anh ta đang làm gì vậy?

Sở Nam Trúc đưa tay cởi khăn bịt mắt của Kỷ Vãn ra, sau một lúc phục hồi thị giác, Kỷ Vãn nhìn thấy một thanh pháo hoa đang cháy trong tay Sở Nam Trúc, ánh sáng chói lòa nhè nhẹ rơi khỏi tay hắn từng đợt.

Trong tầm mắt của người cận thị, nó thực sự trông giống như sao băng.

“Nhân Nhân, em có nguyện vọng gì không?” Sở Nam Trúc đột nhiên hỏi.

Kỷ Vãn gần như vô thức ngẩng đầu lên và nói: “Thế giới hòa bình.”

Sau khi nói xong, bản thân cậu cũng sửng sốt, thậm chí nhịp tim còn đập nhanh một chút, tại sao lại nói điều này? Tại sao lúc anh ta gọi mình là Nhân Nhân, mình lại muốn nói điều này?

Ánh mắt Kỷ Vãn mờ mịt ngơ ngác, pháo hoa trong tay Sở Nam Trúc cũng cháy hết, xung quanh lại chìm vào bóng tối.

Trong giây tiếp theo, Sở Nam Trúc đã ôm chặt Kỷ Vãn vào lòng.

——————————————————

(*) Java: là một đảo của Indonesia.



Pic: đảo Java