Xuyên Nhanh: Phương Pháp Chính Xác Thay Đổi Kịch Bản

Chương 5-2: Phế Thái Tử (5)-2



(5)-2

Huyền Võ Đế chỉ hừ lạnh một tiếng, thong thả ung dung dùng đồ ăn trên bàn, nhấp một ngụm rượu, không thèm để ý Giang Họa, giống như coi cô là người trong suốt.

Giang Họa dựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn trăng tròn phát ngốc, cũng không nói nửa lời.

Nội thị lặng yên không một tiếng động lui xuống, đem không gian để lại cho đôi phụ tử.

Tiểu viện nhất thời yên tĩnh.

Qua một khắc, nội thị mới vừa rồi được phân phó im ắng đi tới, tay cầm một bầu rượu.

Giang Họa thấy, vẫy tay ý bảo hắn lại đây, tiếp lấy bầu rượu chén rượu, ngay tại chỗ tự rót tự uống.

Đồng dạng không có ý tứ mở lời trước với Huyền Võ Đế.

Huyền Võ Đế cũng không biết là có chú ý hay không, dùng thiện xong cũng im lặng không nói gì, ngồi nhìn trăng tròn đến xuất thần.

Phụ tử hai người tư thế cực kỳ tương tự.

Chờ đến khi Giang Họa đem rượu uống rượu sạch sẽ, cô cùng Huyền Võ Đế hai người đã ngồi đây được một canh giờ.

Huyền Võ Đế ho nhẹ một tiếng, thái giám Vương Hoa vẫn luôn chú ý hoàng thượng lập tức bước nhanh đi vào.

"Bao lâu rồi?" Huyền Võ Đế thấp giọng hỏi.

"Bẩm bệ hạ, sắp giờ sửu"

"Cũng nên trở về rồi."

Huyền Võ Đế cúi đầu, nhìn thấy Giang Họa vốn dĩ chỉ ngà ngà say, hiện tại sắp nằm bò ra đất, mặt không khỏi lộ chút ghét bỏ, "Một chút như vậy liền say, thật không giống lão tử chút nào."

Cũng không biết là nói với ai.

Giang Họa còn miễn cưỡng thanh tỉnh, chỉ là lười nhác không muốn động, nghe Huyền Võ Đế nói xong, âm thầm trợn trắng mắt. Sau đó chống tay ngồi dậy, ngửa đầu khẽ cười một tiếng: "Vậy nhi thần cung tiễn phụ hoàng."

Huyền Võ Đế quét mắt liếc cô một cái.

Người trước mắt, bộ dáng phát quan tán loạn không chỉnh tề, nhưng dưới ánh trăng đêm rằm, lại phảng phất như một phong lưu thiếu niên, hoàn toàn không có uy nghiêm của Thái Tử. Hắn (Giang Họa) rõ ràng dám bày trò sau lưng hắn (Huyền Võ Đế), bị phát hiện cũng không mảy may áy náy, trên mặt còn như cũ mang theo ý cười lười nhác, một bộ xuân phong lãng nguyệt, nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người nhìn vào cũng bất giác cảm thấy người này chính là sinh ra đã không vướng bận, tiêu sái phong lưu.

Huyền Võ Đế lại liếc mắt nhìn, Thái Tử trước kia không bao giờ ở trước mặt người khác có bất luận hành động thất nghi (mất lễ nghĩa) nào, hiện giờ thành bộ dáng này, Huyền Võ Đế một chút vui mừng cũng không cảm thấy, cũng hoàn toàn không thưởng thức cái gọi là phong tư.

Nhưng cuối cùng Huyền Võ Đế cũng không nói gì, đứng dậy đi ra ngoại viện, trở về.

Giang Họa liền như vậy dựa vào thân cây, nhìn theo bóng dáng Huyền Võ Đế rời đi. Chờ Huyền Võ Đế ra đến cửa viện, cô mới cất tiếng: "Phụ hoàng......"

Ban đêm an tĩnh, Giang Họa thanh âm cũng không nhỏ, Huyền Võ Đế tự nhiên nghe được, nhưng hắn vẫn chưa dừng bước, vẫn là không nhanh không chậm mà đi.

"Nhi thần thỉnh phế Thái Tử, là thiệt tình." Giang Họa thở dài, tiếng nói từ gió đêm truyền ra, thẳng đến bên tai Huyền Võ Đế.

"......" Huyền Võ Đế thân hình hơi dừng lại, cũng không đáp lời nào, tiến thêm vài bước, thân ảnh liền mất rạng sau cửa viện.

Giang Họa nhìn đại môn không có một bóng người, một lát sau, khóe miệng gợi lên, nhỏ đến không thể phát hiện, nhẹ "Xuy" một tiếng, liền quay đầu, lại lần nữa nhìn ánh trăng phát ngốc.

_____

Từ đêm đó trở đi, Giang Họa nhạy bén phát hiện Huyền Võ Đế thả lỏng quản thúc với Đông Cung.

Mọi chuyện hết thảy chưa thay đổi gì nhiều, nhưng Giang Họa đã có thể đi ra ngoài.

Hoặc là nói, có thể ngầm đi ra ngoài.

Cũng không biết Huyền Võ Đế là nghĩ như thế nào, nội thị của Giang Họa, Tạ Quý, một ngày đột nhiên nói với cô: "Điện hạ, ngài có muốn cải trang ra khỏi cung một chút?"

Giang Họa: "..."

Giang Họa hoàn toàn mộng bức.

Nội thị,cung nữ trong Đông Cung hiện nay, tất cả đều là Huyền Võ Đế phái tới. Đương nhiên không phải ai cũng nhận lệnh phải theo dõi Giang Họa, làm gián điệp gì đó. Ngày thường những người này an phận nghe lời, gọi đến là đến bảo đi là đi, biểu hiện phi thường tẫn trách (làm tròn nghĩa vụ). Giang Họa cũng coi như bọn họ đều là người của chính mình, không hề có khúc mắc mà dùng.

Bất đồng duy nhất chính là Tạ Quý.

Tạ Quý là một tên gián điệp vừa trắng trợn vừa táo bạo. Tin tức bên ngoài Đông Cung, bao gồm hành động của Tam, Tứ hoàng tử cho đến việc triều chính, đều là hắn nói cho Giang Họa.

Ngày thường Tạ Quý không chủ động nói chuyện, Giang Họa liền đem hắn coi như một tên nội thị bình thường, khi nào muốn nghe tin tức, cũng không e dè trực tiếp hỏi hắn.

Lấy trình độ này, hắn chính là đường truyền của Huyền Võ Đế và Giang Họa, chỉ là ai cũng làm như không biết không hiểu không rõ.

Hiện tại Tạ Quý đột nhiên nói lời này, Giang Họa quả thực có chút khiếp sợ.

Cho nên, Huyền Võ Đế là như thế nào đột phát suy nghĩ, muốn thả cô đi ra ngoài, hay chỉ là đi ra ngoài theo kiểu, cải trang đi vi hành?

Giang Họa cho rằng từ đêm trung thu hôm ấy, Huyền Võ Đế mặt ngoài bất biến nhưng tâm vạn biến, một ngày nào đó sẽ quyết định để cô hồi triều. Mà ngày được quay trở lại triều đình, phỏng chừng cũng cách thời điểm Giang Họa đăng cơ không xa.

Hoặc là Huyền Võ Đế đột nhiên động kinh, thật sự phế Thái Tử, sau đó từ Ngụy Thế Lăng cùng Ngụy Thế Chu, chọn ra một người để nâng đỡ.

Không nghĩ tới Huyền Võ Đế cư nhiên sớm như vậy liền có ý tứ buông tay? Hắn đây là, nghĩ thông suốt? Cũng không giận dỗi, không giãy giụa? Liền như vậy nhận thua?

Lại lần nữa ở trong lòng cảm khái một lần, quả nhiên là hoàng đế khai quốc, không chỉ có năng lực xuất chúng, lòng dạ rộng lớn cũng không phải vừa, bị tính kế như vậy cũng có thể nghĩ thông.

Cho nên Giang Họa liền phi thường cao hứng ra cửa.