Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài)

Chương 14



Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, cô đến thẳng quầy y tá lịch sự hỏi: “Chào cô, xin hỏi ở đây có một bệnh nhân tên Tần Thanh Giang mới chuyển tới vào sáng nay phải không?”

Người đến khám bệnh ở bệnh viện tư nhân không nhiều, cộng thêm ca bệnh vừa mới chuyển. viện tương đối đặc biệt nên cô ấy có ấn tượng.

“Phòng chăm sóc đặc biệt số 402”

“Cảm ơn!”. Dứt lời, Tần Hoài An nhấc chân chạy đi. Đứng ở ngoài phòng bệnh, Tần Hoài An nhìn vào bên trong qua lớp kính thủy tinh. Bà cụ gầy gò với mái tóc bạc phơ nằm trên giường bệnh là bà nội của cô.

So với trước kia bà càng yếu hơn, gắn máy trợ thở, trên cánh tay cắm đầy ống dẫn, có ống truyền dịch và thiết bị theo dõi.

Tần Hoài An nhìn thấy mà đau lòng, trong mắt không khỏi xót xa. Lúc này, tiếng mắng chửi quen thuộc truyền đến từ phía sau.

“Cái bệnh viện quỷ quái gì vậy? Tôi vừa đóng mười lăm triệu, chưa bao lâu đã dùng hết, ăn cướp hay gì?”.

Sắc mặt bác sĩ tối sầm: “Thưa bà, chúng tôi thu phí đều phù hợp tiêu chuẩn. Tình trạng bệnh của mẹ bà rất phức tạp, chúng tôi dùng phòng chăm sóc và đội ngũ y tế tốt nhất, thuốc và dụng cụ cũng đều..”.

Chu Vân Nguyệt lườm mắt, cắt ngang lời đối phương: “Chuyển viện, chúng tôi chuyển viện không được sao? Không nằm ở bệnh viện lòng dạ độc ác như các người!”

Bác sĩ sốt ruột đang muốn khuyên nhủ. Thì một giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ vang lên: “Không thể chuyển viện!”

Tần Hoài An trừng mắt nhìn về phía Chu Vân Nguyệt, cô lạnh lùng nói: “Bà nội bị giày vò thành ra như thế, mẹ còn muốn chuyển viện cho bà? Mẹ muốn hại chết bà ư?”.

“Tần Hoài An!” Chu Vân Nguyệt kinh ngạc nhìn cô đăm đăm, không ngờ cô có thể tìm tới đây.

Bà ta đảo mắt, nhanh chóng bước tới gần cô, hừ lạnh nở nụ cười: “Được thôi! Là con nói không cần chuyển viện, vậy ba mươi lăm triệu tiền viện phí ngày mai con trả nhé!”

Tần Hoài An phớt lờ bà ta, cô nhìn về phía bác sĩ trước mặt hỏi thăm.

“Đây là giá phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện chúng tôi.” Cô hơi nhíu mày.

Thấy thế, Chu Vân Nguyệt khiêu khích: “Thế nào? Chẳng phải con là mợ chủ nhà họ Chử sao? Lẽ nào không nỡ tiêu số tiền đó?”

“Mợ Chử?” Nghe cách xưng hô này, bác sĩ không khỏi sửng sốt, sau đó nghiêm túc đánh giá Tần Hoài An.

Hèn gì vừa nãy cảm thấy cái tên “Tần Hoài An” rất quen tại.

Sau khi xác nhận thân phận của Tần Hoài An, giọng điệu của bác sĩ cũng trở nên cung kính hơn trước rất nhiều: “Chào mợ Chử, bệnh viện của chúng tôi trực thuộc Chỉ thị, không biết cô và Tần Thanh Giang…

“Đó là bà nội của tôi” Tần Hoài An vô thức trả lời. Bác sĩ sửng sốt: “Hóa ra là bà nội của mợ Chử, xin cô chờ một lát” Nói xong, bác sĩ quay người đi sang hướng khác.

Tần Hoài An khó hiểu dõi theo bóng lưng đối phương rời đi, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Lúc cô tìm kiếm về bối cảnh của Chử thị, quả thực nhìn thấy Chỉ thị có liên quan tới ngành y, bên dưới có vài bệnh viện tư nhân. Trong đó, hình như có bệnh viện Phú Khang…

Một lúc sau, bác sĩ quay trở về.

Bên cạnh còn dẫn theo vài bác sĩ trung niên nam nữ đi giày tây, thân phận có vẻ không tầm thường bước nhanh về phía này.

Khi tới gần Tần Hoài An, mọi người dừng bước, đồng thời cung kính chào: “Chào mợ Chử!” Tần Hoài An khó hiểu nhìn bọn họ: “Các người, đây là..”.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu mở lời: “Thưa mợ Chử, tôi là viện trưởng của bệnh viện này, nếu như bà nội cô đang điều trị ở đây thì cô hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dùng thiết bị điều trị và thuốc tốt nhất để chữa khỏi bệnh cho bà cụ!”

Tần Hoài An kinh ngạc.

Chưa đợi cô đáp lời, giọng nói chanh chua của Chu Vân Nguyệt đã truyền đến: “Bệnh viện nhà các người đắt như vậy, chúng tôi không kham nổi!”.

Người đàn ông trung niên cười gượng: “Chuyện này, sao chúng tôi có thể thu tiền chữa bệnh của mợ Chử, tất nhiên là miễn phí điều trị rồi!”

Tần Hoài An đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nghĩ tới lòng dạ xấu xa của bố mẹ nuôi, cô đưa ra quyết định.

“Vậy thì làm phiền mọi người, tình hình của bà nội rất đặc biệt. Tôi hy vọng bà có thể tiếp tục điều trị ở bệnh viện của các người, hơn nữa không cho phép bất kì ai tới quấy rầy bà!”

Người đàn ông trung niên như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Chu Vân Nguyệt, ông ta hiểu ý của Tần Hoài An, bèn gật đầu nói: “Mợ chủ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp thêm vài người chăm sóc cho bà cụ!”

“Cảm ơn!”

Ra khỏi bệnh viện, Tần Hoài An nghĩ tới vừa rồi cô mạo muội sử dụng thân phận mợ Chử, trái tim cô vẫn đập liên hồi như trước.

Cô đứng ở ven đường chờ Vệ Nam đến rước.

Chu Vân Nguyệt theo sát phía sau cô: “Không ngờ con chỉ cần nói ra cái tên thì mấy chục triệu tiền điều trị lập tức miễn phí! Thân phận mợ Chử này thật sự rất dễ sử dụng!”. .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Nghe vậy, Tần Hoài An lạnh lùng liếc nhìn bà ta: “Sau này đừng dùng bà nội uy hiếp con!”

Đây cũng là lý do vì sao lúc nãy cố dùng thân phận “mợ Chử để tiếp nhận lòng tốt từ phía bệnh viện!

Có rủi ro nhất định khi làm như thế!

Tuy nhiên, có thể để bà nội tiếp nhận trị liệu tốt nhất và không bị bố mẹ nuôi quấy rầy. Tần. Hoài An bằng lòng chấp nhận mạo hiểm!

Chu Vân Nguyệt níu kéo Tần Hoài An, nghiến răng nghiến lợi quát: “Phải! Mày thì hay rồi, lãnh đạo bệnh viện còn cúi đầu khom lưng với mày! Tao và bố mày thì sao? Mỗi ngày đều bị đòi nợ, tốt xấu gì bọn tao cũng nuôi mày năm năm, chẳng phải chỉ xin mày mười lăm tỷ thôi à? Số tiền nhỏ đó mày cũng không nỡ lấy ra? Mày nói xem có phải mày là đồ vô ơn không?”

| Tần Hoài An quay đầu nhìn bà ta, lạnh nhạt đáp: “Nuôi con năm năm, cuối cùng bán con đi? Khi mẹ làm chuyện như thể đã nghĩ tới hậu quả xấu nhất chưa? Bây giờ không sao thì mẹ vòi tiền con? Hơn nữa.”

“Theo con biết, công ty thua lỗ nhiều nhất khoảng bảy tỷ. Hai người nghĩ cách vay ít tiền và mang nhà đi thế chấp là được rồi”.

Dứt lời, Tần Hoài An hất tay bà ta ra. Cô bước tới gần Vệ Nam: “Thật ngại quá, để anh phải chờ lâu.” Vệ Nam muốn nói lại thôi, kế đó giúp cô mở cửa xe. Thấy Tân Hoài An cứ rời đi như vậy, Chu Vân Nguyệt đập cửa sổ tức giận mắng: “Tần Hoài An thử nghiệt chủng không bố không mẹ như mày! Thật uổng công tạo nuôi mày,

lương tâm của mày bị chó tha rồi! Mày thấy chết mà không cứu, hãy chờ đấy!”

Lời bà ta nói vọng vào trong xe. Sắc mặt Tân Hoài An lạnh như băng nói: “Chúng ta đi” Vệ Nam vừa lái xe vừa nhìn Tần Hoài An qua kính chiếu hậu. Nhận ra ánh mắt nghi ngờ của anh ta, Tần Hoài An khẽ đáp: “Bà ta là mẹ nuôi của tôi” Vệ Nam gật đầu, có lòng tốt nhắc nhở: “Nhìn bà ta không phải là người dễ từ bỏ ý định đầu” Sắc mặt Tần Hoài An hơi hòa hoãn: “Cảm ơn, tôi sẽ chú ý!”. Vệ Lâm không nói gì thêm.

Về đến biệt thự, anh ta giúp Tần Hoài An xách những món đồ đã mua vào nhà, sau đó mới rời khỏi.

Chử Chân Phong ở trong phòng làm việc Việc đầu tiên Tần Hoài An làm sau khi trở về chính là lên lầu gõ cửa phòng làm việc “Vào đi!” Cánh cửa không khóa, hé ra một đường rất nhỏ. Tần Hoài An đẩy cửa ra, câu thứ nhất cô mở miệng nói là: “Xin lỗi, tôi về trễ!” Một tiếng động rất nhỏ từ nơi hẻo lánh vọng tới. Cô vô thức ngẩng đầu lên.

Trước cửa sổ sát đất to như vậy, rèm nhung rũ xuống, Chử Chân Phong ngồi trên ghế sopha màu xám, hai chân vắt chéo, dáng vẻ rất lười nhác và đẹp mắt.

Ngoài cửa sổ là biển rộng được ráng chiều nhuộm đỏ, trời và đất chung một màu, sóng biển cuồn cuộn.

Bóng dáng lạnh lùng nghiêm nghị của anh đứng ở nơi ngược sáng trông có vẻ mơ hồ, bất định.

“Mợ Chử, nghe nói lúc này cô ở bệnh viện rất oai phong nhỉ?” Giọng nói lãnh đạm, trêu tức vang lên.

Một tay anh cầm di động nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo sự sắc bén nhìn thấy tất cả.

Tần Hoài An kinh ngạc. Sao anh biết chuyện ở bệnh viện nhanh như thế? Hơn nữa, cô nhận ra anh đang tức giận.