Vĩnh Hằng Sủng Ái

Chương 7



Edit: RheniT6

Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Chiêu Chiêu bị động tĩnh bên ngoài làm bừng tỉnh. Hơi thu thập một chút, nàng đẩy cửa đi ra, thấy Yến Trường Canh đang đứng ở trong đình viện nhìn động tác của Thẩm Linh.

Nhận thấy được Thẩm Chiêu Chiêu lại đây, Thẩm Linh dừng động tác trên tay cười nói: “Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à, Chiêu Chiêu nhà chúng ta sớm như vậy đã tỉnh rồi?”

“Cha!” Ở trước mặt Yến Trường Canh, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mặt mũi có chút không nhịn được mở to hai mắt, nhấp nháy hắc bạch phân minh, xinh đẹp trong sáng như là thủy tinh, “Ta đã nói là sẽ dậy sớm hảo hảo tu luyện mà!”

"Tốt lắm tốt lắm……” Thẩm Linh buồn cười gật đầu, “Con đã trì hoãn ở luyện khí tầng thứ tám lâu rồi, sau này thỉnh hảo hảo bế quan đi, Thẩm tiểu thư.”

Thẩm Chiêu Chiêu khẽ hừ nhẹ một tiếng, lại cọ tới cọ lui chậm chạp không đi. Thẩm Linh nhìn ra nàng do dự lại giả vờ không biết, chỉ là lôi kéo Yến Trường Canh đứng ở nơi đó, cũng không nói lời nào.

Thẩm Chiêu Chiêu rốt cuộc nhịn không được, nàng thật cẩn thận đi tới bên cạnh Yến Trường Canh, duỗi dài đầu nhìn về phía Thẩm Linh hỏi: “Cha, người đây là đang làm gì vậy?”

Thẩm Linh loát loát tay áo, không đáp lời. Yến Trường Canh tùy ý tay phủi đi tro bụi vướng trên tay áo, trả lời: “ Đang dạy ta Niết Thủ Quyết.”

“Ồ ~” Thẩm Chiêu Chiêu bừng tỉnh đại ngộ, ý vị thâm trường nhìn Thẩm Linh liếc mắt một cái.

Thủ Quyết xem như khoá học đầu tiên mà luyện khí sư phải trải qua. Tu Tiên giới luyện khí sư cũng không nhiều vì điều kiện làm luyện khí sư vô cùng hà khắc, cần đủ loại tài liệu và cơ duyên khác nhau, thậm chí là thứ ngàn năm khó cầu. Trừ cái này ra tu vi bản thân chính luyện khí sư kia cũng thập phần quan trọng.

Trong quá trình luyện khí, luyện khí sư phải luôn ngồi bên cạnh đỉnh, dựa theo canh giờ mà triển khai những thủ quyết tương ứng, củng cố lại tu vi của chính mình, thậm chí là nguyên thần. Thủ quyết tạo ra có đẹp mắt hay không, thời có cơ đúng lúc không, đều quan trọng nhất.

Thẩm Linh thủ quyết có thể xem như thiên hạ đệ nhất. Ngón tay hắn thon dài linh động, vô luận là thủ quyết phức tạp tới đâu cũng có thể tùy ý đánh ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn được tôn sùng là đệ nhất luyện khí sư.

“Cha thật đúng là hao tổn tâm huyết.” Thẩm Chiêu Chiêu nhướng nhướng chân mày, thừa dịp Thẩm Linh còn không có phản ứng lại đây trách cứ nàng, vội vàng nhanh như chớp trốn đến một bên, che miệng trộm bật cười.

Thẩm Linh bất đắc dĩ lắc đầu, vẫy vẫy tay nói với Yến Trường Canh: “Đừng để ý nha đầu kia, chúng ta tiếp tục.”

Đơn giản dùng xong cơm sáng, Thẩm Chiêu Chiêu đi dạo tiêu thực, tìm một cái góc khuất yên lặng, an tĩnh ngồi xếp bằng đả tọa.

Thẩm Linh là nổi danh luyện khí sư, lại không dạy nữ nhi của mình luyện khí là bởi vì ở khi còn bé Thẩm Linh đã thăm dò thử thiên tư Thẩm Chiêu Chiêu, nàng thật sự không thích hợp. Thẩm Chiêu Chiêu là thủy hệ Trung linh căn, luyện khí lại phải sử dụng hai hệ kim hỏa, thêm vào đó Thẩm Chiêu Chiêu cũng không phải loại người có thể ngồi yên được. Thẩm Linh không đành lòng trách móc nặng nề nên vẫn luôn để nàng tùy ý.

Thẩm Chiêu Chiêu đời trước vũ khí là một dải lụa màu. Nàng là Thủy linh căn, vốn thuộc tính là giỏi về lấy nhu thắng cương, bẩm sinh lại thích cái đẹp, công pháp chỉ lợi hại không đủ, còn phải đẹp mới được. Thời điểm nàng cầm Nghê Thường trong tay so đấu, một bộ kiều tiếu dáng người vừa xuất hiện, liền cũng đủ hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Nhưng mà một đời này, Thẩm Chiêu Chiêu không nghĩ lại dùng cái dải lụa màu kia. Nàng chiêu thức hỗn độn, lại sẽ bị thứ đồ kia rối đến không kiên nhẫn, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng dư lại một chữ “Đẹp”, thật sự râu ria không thể nghi ngờ.

Bất quá hiện tại còn không vội, nàng còn chưa tới Trúc Cơ, cách thời điểm chọn vũ khí bản mạng vẫn còn rất xa.

Trước Trúc Cơ là Luyện Khí kỳ. Luyện Khí kỳ cộng chia làm chín tầng, sau khi đạt đến tầng thứ chín có thể bế quan để thăng lên Trúc Cơ. Thẩm Chiêu Chiêu hiện tại đã ở tầng thứ tám, tuổi này có thể tới luyện khí tầng tám đúng là không dễ.

Nàng thiên tư thông minh, tuy rằng có chút ham chơi, nhưng Thẩm Linh làm gương tốt, mỗi khi cùng nàng cùng một chỗ rảnh rỗi liền giúp nàng đả tọa, cho nên Thẩm Chiêu Chiêu biết luyện khí Trúc Cơ trọng yếu phi thường. Bởi vậy, thời điểm đả toạ nàng cũng không dám chậm trễ, ngồi nghiêm chỉnh như lâm vào đại địch.

Theo dòng khí hô hấp lưu thông, linh khí ở quanh thân thong thả vận chuyển, tuy rằng vẫn có chút chậm, nhưng so với trước kia vẫn thông suốt hơn một ít. Một vòng lại một vòng, linh khí thuộc về thủy linh càng thêm tinh thuần trong sáng, lưu chuyển khắp các kinh mạch trên thân thể nàng.

Cứ thế hô hấp tuần hoàn, Thẩm Chiêu Chiêu trong lòng đột nhiên động một chút.

Nàng không nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống, đẩy cửa sổ ra.

Ở ngay thời khắc đó, một bóng ma thật lớn bao phủ trên đầu nàng, che khuất ánh sáng, nhưng mà bất quá ngắn ngủn nháy mắt liền nhanh chóng từ phía trước cửa sổ lủi đi mất, phát ra sột sột soạt soạt tiếng vang. Thẩm Chiêu Chiêu cả kinh vội vàng ló đầu ra, chỉ nhìn thấy một cái đuôi thật cọ xát trên mặt đất trượt đi

“Đây là cái gì!?” Thẩm Chiêu Chiêu trong lòng lộp bộp một chút, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo phía sau.

Chỉ vừa thoáng nhìn một cái nàng liền cảm thấy kinh hãi, cái đuôi dài kia thậm chí còn lớn gần như một người trưởng thành. Đây là tư phủ Thẩm Linh, bên ngoài có kết giới, thú vật bình thường căn bản không có khả năng chạy vào, mà Thẩm Linh cũng không có thói quen dưỡng linh thú, cho nên cái đồ vật kỳ quái này là từ đâu tới?

Thẩm Chiêu Chiêu khom lưng thấy trong góc tường ẩn hiện một cái bóng đen, nàng nhanh chân nhào qua lại không bắt gặp được cái gì. Ngẩng đầu lên liền thấy một con Hắc Xà thật lớn cúi đầu nhìn mình.

Ánh mắt đen như mực cơ hồ nhìn không thấy bất luận tia sáng nào, lạnh băng như Côn Luân quanh năm băng tuyết. Thẩm Chiêu Chiêu nháy mắt cảm thấy chính mình liền hô hấp đều bị ngăn chặn, một cử động cũng không dám.

Thật lâu sau, kia Hắc Xà cũng không có thêm động tác nào, chỉ xoay người hờ hững chui vào trong bụi cỏ, sau một trận rào rạt thanh âm truyền đến liền không thấy tung tích.

Trong núi năm tháng u tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh âm gió thổi lá cây rào rạt rung động.

Thẩm Chiêu Chiêu lẳng lặng đứng một hồi, bắt đầu hoài nghi thứ thấy có phải hay không chính mình ảo giác.

“Chiêu Chiêu!” Thẩm Linh đi tới, đứng ở cửa cau mày nhìn nàng, “Sao con lại chạy ra?”

Thẩm Chiêu Chiêu phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện, bất tri bất giác nàng đã bị quái xà kia mang ra khỏi kết giới.

Kết giới là Thẩm Linh bày ra, thời điểm xuất hiện dị động hắn tức khắc liền cảm giác được. Nhưng mà thời điểm đuổi theo ra tới lại chỉ nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu ngơ ngác đứng ở bên ngoài kết giới, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi cho rằng là trò đùa dai của nữ nhi, không khỏi có vài phần dở khóc dở cười: “Đây là hảo hảo tu luyện con nói với ta sao?”

“Không phải……” Thẩm Chiêu Chiêu vừa định mở miệng, Thẩm Linh liền đã đi tới dắt tay nàng lãnh nàng đi trở vào bên trong, “Đã quên cha gì rồi sao? Không có chuyện gì tốt nhất không cần ra khỏi kết giới, an ổn ở yên bên trong thôi.”

“Ta đã biết, cha.” Thẩm Chiêu Chiêu đem dị trạng định nói nuốt trở lại trong bụng. Cái quái xà kia cũng không có thương tổn chính mình, có lẽ là đi loạn lạc đường chui vô tới đi?

Nghĩ như vậy, nàng ánh mắt vừa chuyển, liền ở cạnh cửa thấy Yến Trường Canh.

Hắn an tĩnh đứng ở nơi đó, tay đặt phía trước, tay áo dài rũ xuống khẽ lay theo gió. Nhận thấy được ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu, hắn khẽ nhúc nhích, đôi mắt sắc bén đen nhánh như mực hơi hơi lập loè, chậm rãi lộ ra một nụ cười. Nhưng ánh mắt của hắn, lại không có chút nào ý cười.

Âm lãnh như vậy làm Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên liền nhớ tới ánh mắt Hắc Xà nhìn xuống mình.

Nàng mạc danh rùng mình một cái, vội vàng dời tầm mắt.

____________