Vĩnh Hằng Sủng Ái

Chương 4



Edit: RheniT6

Thẩm Chiêu Chiêu xoay đầu nhìn phụ thân, nở nụ cười xinh đẹp nói: “Cha, Vững Chắc kia con không muốn để cho họ nữa.”

Nàng rõ ràng là dán bên người Thẩm Linh nói, thanh âm cũng là không lớn không nhỏ, cố tình lại để tất cả mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng.

Thanh Vũ Tông Dương chưởng môn cùng Hàn Vũ sắc mặt đồng thời biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu thay đổi liên tục.

Thẩm Linh sở dĩ đáp ứng giúp Hàn Vũ chế tạo pháp khí “Vững Chắc” nhiều ít cũng là xem ở Dương chưởng môn cùng Hàn Vũ đối Thẩm Chiêu Chiêu quan tâm đầy đủ. Hàn Vũ tuy rằng còn là thiếu niên nhưng lại lọt vào mắt Thẩm Chiêu Chiêu, vì thế xem như người phụ thân này giúp nàng tặng hắn một phần đại lễ.

Hiện tại, Thẩm Chiêu Chiêu ở trước mặt cả hai người nói là muốn thu hồi phần lễ vật này, đây chính là chói lọi vả mặt? Ám chỉ người của Thanh Vũ Tông trở mặt không nhận người, trước đây đối với nàng tìm mọi cách che chở đều là có mục đích riêng, bụng dạ khó lường.

Liền tính như vậy thì đã sao? Pháp khí đã tới tay, bọn họ cũng không tin cha con hai người Thẩm Linh này còn có thể ngạnh đoạt không chấp thuận? Dù cho bị người ta nói bụng dạ khó lường, đồ vật chung quy đã tới tay, xét thế nào cũng không tính là có hại.

Nghĩ như vậy, Dương chưởng môn sắc mặt hoà hoãn, giọng nói không chút sợ hãi: “Làm sao vậy, Thẩm tiểu thư lúc này lại đi giở tính khí đại tiểu thư náo loạn sao? Đồ vật đã cho đi lí nào lại đi đòi lại?”

Trước một tiếng hai tiếng đều là “Chiêu Chiêu”, nay lại thành “Thẩm tiểu thư”, thân sơ đủ rõ. Dương chưởng môn nghĩ dù sao cũng đã xé rách da mặt, không cần phải tốn công sức nịnh bợ làm gì nữa. Nghĩ đến đồ đệ bảo bối của chính mình mấy ngày nay bị đại tiểu thư này lăn lộn đến thê thảm, muốn lấy lại chút thể diện cho Hàn Vũ nên thời điểm nói chuyện mí mắt gục xuống không thèm nhìn thẳng Thẩm Chiêu Chiêu, thái độ có thể nói là thập phần khinh miệt.

Thẩm Linh sao lại không hiểu? Hắn vốn cũng không phải người có tính tình tốt đẹp gì, sắc mặt lập tức liền bốc hỏa, lại bị Thẩm Chiêu Chiêu kéo ống tay áo ôn nhu khuyên nhủ: “Cha chớ có vì người như vậy mà tức giận, nữ nhi tự biết chừng mực.”

Hắn cúi đầu nhìn đứa trẻ đầu còn búi hai cái bánh bao nhỏ chỉ đứng tới hông mình, đôi mắt hạnh nhìn quanh, tuy rằng tuổi còn nhỏ cũng đã ẩn ẩn có dung mạo khiến người kinh ngạc, chỉ sợ qua mấy năm nữa liền không có mấy ai đủ khả năng vượt lên trên vẻ đẹp nghiên lệ này. Nhìn nàng càng ngày càng giống dung nhan của thê tử đã khuất, Thẩm Linh nhất thời có vài phần chinh lăng.

Dương chưởng môn hừ lạnh một tiếng, sờ sờ chỏm râu dê trên cằm cười như không cười nói: “Thẩm tiểu thư tuổi không lớn, khẩu khí lại không nhỏ. Cũng may Thanh Vũ Tông chúng ta không câu nệ tiểu tiết, tâm địa nhân hậu, sẽ không cùng ngươi truy cứu. Chỉ là sau này nếu có đi địa phương khác vẫn nên thu liễm một chút cho thỏa đáng. Tuy nói Tu Tiên giới chúng ta không giống người bình thường, nhưng thanh danh nữ tử cũng là cực kỳ quan trọng……”

Nghe hắn lải nhải nói nhiều như vậy, Thẩm Chiêu Chiêu còn tưởng rằng hắn miệng chó có thể phun ra cái gì ngà voi, cười lạnh một tiếng chậm rãi mở miệng nói: “Đúng vậy, Thanh Vũ Tông các người luôn không câu nệ tiểu tiết, điểm này Dương chưởng môn không nói ta cũng rất rõ ràng.”

Thời điểm nàng nói lời này ngữ thanh giòn giòn, tựa như thanh âm hoàng oanh uyển chuyển. Hàn Vũ không nhịn được ngẩng đầu nhìn, thấy nàng liếc xéo, khóe môi hiện lên một mạt tươi cười châm chọc, mắt hạnh nheo lại bộ dáng cười đến vui vẻ, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng.

Kỳ thật hắn đi theo Thẩm Chiêu Chiêu trong lòng thật ra cũng không phải hoàn toàn chán ghét. Tiểu cô nương này tính cách tuy rằng có chút kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng lại mang trên mình dung mạo quá tốt, làm nhân tâm sinh ra yêu thích. Thời điểm không phát giận nàng cũng khá ngoan ngoãn, vô cùng thuận tâm ý hắn.

Hắn nghĩ lung tung trong lòng, lại nghe Thẩm Chiêu Chiêu nói tiếp: “Không câu nệ tiểu tiết đến mức thậm chí có thể để cho đệ tử thân truyền của chưởng môn không tiếc bán đứng nhan sắc, cúi đầu trước người khác chỉ vì một kiện pháp khí nho nhỏ. Có ‘ cốt khí ’ như vậy nếu truyền ra thật đúng là có thể làm rạng danh Thanh Vũ Tông ha!”

Hàn Vũ mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt giận dữ quát: “Thẩm Chiêu Chiêu! Ngươi nói bậy bạ gì đó?!”

“A,” Thẩm Chiêu Chiêu cong cong mắt cười, “Thẹn quá hóa giận nên đến một tiếng ‘ Chiêu muội muội ’ cũng không muốn kêu nữa sao? Ta thiếu chút nữa cho rằng Hàn Vũ ca ca là thật sự thích ta đó.”

“Ngươi……” Hàn Vũ run run rẩy rẩy chỉ tay vào mặt nàng, nửa ngày nghẹn ra một câu, “ Loại yêu nghiệt đáng ghét như ngươi, mắt ta dù có mù cùng sẽ không thích ngươi.”

Câu nói nghe cực kỳ khó chịu, là loại lời mà tiểu hài tử khi tức giận hay nói.

Thẩm Chiêu Chiêu lôi kéo tay áo Thẩm Linh, sóng mắt lưu chuyển có chút ủy khuất nói: “Cha, người xem, người này cuối cùng nói ra lời trong lòng, nghe thật đáng ghét. Chúng ta thật sự muốn đem đồ vật đưa cho người như vậy sao? Nữ nhi không cam lòng.”

Thẩm Linh cười lạnh nhìn Dương chưởng môn cùng Hàn Vũ, đem thân mình Thẩm Chiêu Chiêu che ở sau lưng. Nữ nhi hắn vẫn luôn cưng nựng trong lòng bàn tay bị người khác giáp mặt chỉ vào cái mũi mắng “ Yêu nghiệt đáng ghét ”, Thẩm Linh hắn cũng không phải là loại quân tử có thể nhẫn nhịn cho qua!

“Cha cũng không cam lòng.” Thẩm Linh nói, “Hôm nay chính là không cần thanh danh cũng nhất định phải đem ‘ Vững chắc ’ kia cướp về. Ta tuyệt đối sẽ không để loại tiểu nhân như bọn họ thỏa mãn ý nguyện.”

Lời này vừa nói ra, Dương chưởng môn cùng Hàn Vũ sắc mặt khẽ biến. Dương chưởng môn bất giác nắm chặt vũ khí bên hông, quát: “Nơi này là địa bàn Thanh Vũ Tông, ngươi dám?!”

“Ngươi xem ta có dám hay không!” Thẩm Linh vung cổ tay áo, một đạo bảo quang từ hắn lòng bàn tay đánh ra —— Hắn là luyện khí sư, trên tay đương nhiên sẽ có một hai kiện vũ khí làm để chính mình sử dụng. Thẩm Linh vừa giơ tay lên liền thấy một đóa hoa sen ở đại điện chợt nở rộ giữa không trung, toả ra ánh sáng lóa mắt.

Thẩm Chiêu Chiêu kinh hãi, vội vàng lôi kéo Thẩm Linh nói: “Cha, không thể đả thương người!”

Pháp khí này tên là Bộ Bộ Sinh Liên, giống như một đoá hoa sen tầng tầng lớp lớp vô cùng kiều mị. Nó có tổng cộng chín tầng, mỗi khi một tầng mở ra đều có một bộ chiêu thức khác nhau. Sau khi pháp khí được truyền linh lực, tầng thứ nhất liền sẽ nương theo quầng sáng phóng ra mê hương, tầng thứ hai phóng ra thiên châm gây sát thương cực lớn, tầng thứ ba là sương mù che trời che lấp bầu trời……

Thẩm Chiêu Chiêu trước nay cũng chỉ mới gặp qua ba tầng uy lực. Còn về việc tầng thứ chín mở ra sẽ phát sinh cái gì, đến nay cũng không ai biết.

Thẩm Linh thấy nàng kinh hoảng, động tác khựng lại, hoa sen tầng thứ nhất còn chưa kịp nở rộ liền dừng ở nơi đó, đình chỉ chuyển động, “Chiêu Chiêu?”

“Cha đừng nóng vội, người bình tĩnh nghe con nói.” Thẩm Chiêu Chiêu thấy hắn thu tay lại, nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại bọn họ đang thắng về lý, nếu lúc này đem Vững Chắc cướp về, cho dù không phải bọn họ sai thì cũng sẽ bị người đời lên án. Huống chi, thầy trò Dương chưởng môn này chắc chắn sẽ giả ngây giả dại, đến lúc đó dù có lý cũng không thể nói rõ được.

Thẩm Chiêu Chiêu có chút lòng tham, đối phó với hai người này, nàng muốn thắng càng đẹp càng tốt.

“Ta nhớ rõ pháp khí Vững Chắc hẳn là còn chưa nhận chủ phải chứ?”

Nghe nàng nói, Thẩm Linh trong mắt tinh quang chợt loé, tức khắc nở nụ cười: “Đúng vậy.”

Thẩm Chiêu Chiêu nhón chân tới bên tai Thẩm Linh nói thầm vài câu, Thẩm Linh cười ha ha lên, vỗ tay nói: “Chủ ý này rất tốt! Rất tốt! Chiêu Chiêu nhà ta thật đúng là thông minh.”

Dương chưởng môn từ lúc thấy Bộ Bộ Sinh Liên đã sớm bị dọa đến hai đùi run rẩy, lúc này nghe bọn họ trò chuyện lập tức trợn tròn đôi mắt cả giận nói: “Thẩm Linh, hai người các ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?!”

Thẩm Linh trong lòng vừa động, một cái pháp khí hình vuông toàn thân kim hoàng liền xuất hiện trước mặt hắn.

“Ngươi……” Dương chưởng môn cùng Hàn Vũ hít một ngụm khí lạnh.

Luyện khí sư cùng bảo bối chính mình luyện ra thường là tâm ý tương thông, đặc biệt là khi pháp khí còn chưa nhận chủ. Dương chưởng môn bởi vì lo Hàn Vũ tu vi không đủ, khống chế không được Vững Chắc nên vẫn chưa để hắn thực hiện nhận chủ, chỉ đặt lên pháp khí một cấm chế không thể rời khỏi Thanh Vũ Tông. Nếu vẫn ở trong Thanh Vũ Tông, Thẩm Linh muốn làm gì đều là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chỉ thấy Thẩm Linh khép hai ngón tay lại, ở trên pháp khí điểm một chút. Một đạo ánh sáng nhạt hiện lên, hắn ngửa đầu cười to, tay áo vung lên liền đem Vững Chắc đánh trở về trong lòng ngực Dương chưởng môn.

Dương chưởng môn khẩn trương đứng lên bắt lấy, thấy chữ “Linh” trên thân pháp khí đã bị thay đổi biến thành chữ “Lãnh”, tức khắc trước mắt tối sầm, cơ hồ đứng thẳng cũng không xong.

“Sư phụ……” Hàn Vũ nhìn dáng vẻ của hắn, khó hiểu, “Đây là chuyện gì……?”

“Tiểu tử ngốc!” Dương chưởng môn thấy hắn ngây thơ không biết gì càng thêm đau đớn, “ Chữ ‘ Lãnh ’ này chính là đại biểu cho dồ dỏm luyện khí sư Thẩm Linh làm ra!”

Tu Tiên giới có một quy định bất thành văn, phàm là phế phẩm pháp khí Thẩm Linh làm ra đều sẽ bị khắc lên một chữ ‘ Lãnh ’. Tuy rằng ‘ Linh ’ cùng ‘ Lãnh ’ chỉ khác nhau một chút, nhưng địa vị lại là cách biệt một trời một vực.

Dương chưởng môn trước kia trước mặt các đồng tông khoác lác chắc chắn sẽ có một kiện bảo bối “Linh” chính tay Thẩm Linh làm ra. Hiện tại ôm pháp khí khắc chữ ‘ Lãnh ’, lại không dám nói với người khác bản thân đã cùng Thẩm Linh xé rách da mặt. Trong tay có một kiện chính phẩm lại bị biến trở thành đồ dỏm, không chỉ có giải thích không được, có khi còn phải chịu đựng cười nhạo châm chọc. Dương chưởng môn luôn luôn coi trọng mặt mũi, việc này thật đúng là khiến hắn nghẹn đến nội thương.

Cộng với số tài nguyên linh thạch quý giá đã dùng để tạ lễ kia, thật sự ứng câu nói —— ăn trộm gà không được còn mất bị gạo!

Hành động này của Thẩm Linh căn bản chính là làm mặt mũi hắn mất hết, người câm ăn hoàng liên a!

( Rheni:哑巴吃黄连-----有苦说不出了

Câm mà lại ăn hoàng liên----Khổ(đắng) mà k nói ra được)

Nghĩ đến chỗ này, Dương chưởng môn hai mắt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Linh, ta sẽ không để yên cho ngươi!”

“Thẩm mỗ xin phép cáo từ, thứ đồ chơi này, Dương chưởng môn cứ việc tự mình cầm đi thưởng thức đi.” Dứt lời, Thẩm Linh tâm tình tốt nắm tay Thẩm Chiêu Chiêu xoay người rời đi.

Đi ngang qua Yến Trường Canh, Thẩm Chiêu Chiêu thấy hắn vẫn cứ đứng im ở đó bèn trừng mắt mà liếc hắn một cái, “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi theo ta?!”

Yến Trường Canh vẫn luôn an tĩnh đứng trong góc thấy nàng liếc mắt nhìn mình, lại nghĩ tới cảnh tượng tiểu cô nương mới vừa rồi nhanh mồm dẻo miệng đem Dương chưởng môn đám người châm chọc mặt đỏ tai hồng, hầu kết khẽ nhúc nhích, trong đôi mắt một mảnh đen nhánh, an tĩnh giống như đang buồn bã.

Tinh tế nhìn kỹ lại mới phát hiện, sau vẻ buồn bã kia, ẩn ẩn có từng đợt sóng cuồn cuộn lưu động.

Rheni: Edit một mình cực lắm á nên mấy bạn đi qua tặng sao cho Ni đi:<<<<