Vĩnh Hằng Sủng Ái

Chương 3



Edit: RheniT6

Nàng luôn bừa bãi tùy hứng, hơn nữa lại được Thẩm Linh vô cùng cưng chiều nên với việc ở trên đại điện không kiêng nể đòi hỏi như vậy, cũng không ai cảm thấy ngoài ý muốn.

Nếu không vì chính mình xả giận, Thẩm Chiêu Chiêu còn có thể là Thẩm Chiêu Chiêu sao?

Dương chưởng môn nghe vậy cười cười, hỏi: “Chiêu Chiêu như sao lại nghĩ đến muốn đem nghiệp chướng kia đi?”

Thẩm Chiêu Chiêu hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không trả lời. Nàng nhìn Dương chưởng môn cũng không phải cái người tốt đẹp gì, trong lòng có vài phần khúc mắc, càng không nghĩ nói.

Thẩm Linh nhẹ trách mắng: “Chiêu Chiêu, trưởng bối hỏi sao lại không đáp?”

Tuy nói là trách cứ, nhưng một chút ý tứ trách cũng không có, ở đây ai mà không biết? Bất quá là giữ một chút mặt mũi thôi, Thẩm Linh đã trách cứ, Dương chưởng môn dù trong lòng còn nhiều bất mãn thì có thể nói cái gì?

Dù sao cũng lấy được thứ tốt ở chỗ Thẩm Linh, Dương chưởng môn làm bộ không biết, “Thẩm đạo hữu, Chiêu Chiêu tuổi nhỏ, tâm tình còn trẻ con, chớ trách móc nặng nề. Chỉ là Yến Trường Canh kia tư chất thật sự chẳng ra gì, tính cách lại là âm u trầm mặc, không có chỗ nào tốt cả. Toàn thân trên dưới cũng bất quá cũng chỉ có gương mặt kia còn nhìn được một chút ……”

Hắn dừng một chút, trong giọng nói có chút ý vị thâm trường.

Hàn Vũ lập tức ý thức được lời hắn nói có ẩn ý, cùng Dương chưởng môn liếc nhau, ỷ vào chính mình cũng coi như tuổi nhỏ, giống như con trẻ dò hỏi: “Chiêu muội muội hiện tại không thích ta nữa, mà thích bộ dạng tiểu tử kia sao?”

Trên đời vĩnh viễn đều có người như vậy. Thời điểm cần thì đem ngươi phủng ở lòng bàn tay sợ quăng ngã sợ chạm vào, nhưng một khi mục đích đạt thành, liền sẽ đem ngươi bỏ như giày rách.

Mà tác phong của Thanh Vũ Tông, thật sự chỉ có hơn chứ không kém.

Ngày xưa khi Thẩm Chiêu Chiêu chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, vì có để thể có được pháp khí trong tay Thẩm Linh, toàn tông môn trên dưới đều nhất nhất đối nàng che chở trăm ngàn lần. Bất quá đến khi mục đích đạt được, xoay mặt đi trong giọng nói liền tràn đầy châm chọc, một chút cũng không bận tâm đến mặt mũi của Thẩm Chiêu Chiêu. Công phu trở mặt không nhận người này thật khiến người phải kinh ngạc mà cảm thán.

Thẩm Chiêu Chiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Vũ một cái, trong ánh mắt chứa đầy băng tuyết dọa Hàn Vũ không tự chủ được run rẩy một chút. Hắn nhớ lại nàng trước đây vẫn luôn là bộ dạng thiên chân vô tà, từ khi nào lại trở nên lạnh lùng như vậy?

“Đúng vậy, nhìn mặt ngươi mãi ta chán rồi.” Hàn Vũ chưa kịp phục hồi tinh thần, lại nghe Thẩm Chiêu Chiêu chẳng chút để ý mở miệng nói.

Hàn Vũ sắc mặt nháy mắt trướng đến đỏ bừng, hắn khó có thể tiếp tục làm bộ ôn hòa, hung tợn hướng Thẩm Chiêu Chiêu nhìn lại, “Ngươi……”

“Kẻ lấy sắc thờ người có thể được bao lâu?” Thẩm Chiêu Chiêu giả vờ thở dài, dáng vẻ trải đời khuyên nhủ, “Hàn Vũ ca ca về sau vẫn là đừng đi con đường này. Vì nghĩ tới mặt mũi Dương chưởng môn, ta đã miễn cưỡng rất nhiều ngày, cũng thực khó xử nha.”

Một cái choai choai hài tử nói ra lời như vậy, thực sự khiến người khác buồn cười. Thẩm Linh cong cong khóe miệng, rất vừa lòng bộ dáng tùy hứng bừa bãi này của nàng.

Nữ nhi của Thẩm Linh hắn, hành sự chính là không cần xem sắc mặt người khác.

Dương chưởng môn sắc mặt cũng biến đổi, trên mặt râu cá trê giật giật giống như thật sự tức giận không nhẹ. Hàn Vũ là đệ tử thân truyền của hắn, không cho hắn mặt mũi không phải là đang đánh mặt chính mình sao?

“Thẩm Linh, lệnh ái nhà ngươi dạy dỗ cũng thật tốt quá nhỉ?” Hắn sờ sờ ria mép, không âm không dương nói.

“Dương chưởng môn hà tất phải nói gần nói xa,” Thẩm Linh ngoài cười nhưng trong không cười chậm rãi nói, “Đề tài này rõ ràng là thầy trò hai người các ngươi nhắc tới, sao bây giờ lại muốn đổ lên đầu Chiêu Chiêu? Huống hồ vừa rồi Dương chưởng môn chính mình cũng nói, Chiêu Chiêu tuổi nhỏ, nàng nói chuyện đen ra đen trắng ra trắng, làm sao hiểu các ngươi nói loanh quanh lòng vòng cái gì được?”

Thẩm Chiêu Chiêu không hiểu, chẳng lẽ Thẩm Linh cũng nghe không hiểu sao? Đây là quyết tâm không muốn chừa mặt mũi cho Thanh Vũ Tông.

Dương chưởng môn bị chọc tức không còn lời nào để nói, lại không dám đắc tội hai cha con trước mắt này, bèn âm thầm trấn an Hàn Vũ sắc mặt đen nhánh bên cạnh mở miệng nói: “Yến Trường Canh kia ta vốn chính là muốn đuổi khỏi Thanh Vũ Tông, nếu Chiêu Chiêu muốn đưa đi, coi như Dương mỗ ta bán cho nàng một cái nhân tình.”

“Chỉ là, trẻ nhỏ thì vẫn sẽ phải lớn lên, về sau tính cách nếu vẫn là như vậy, chỉ sợ ta còn phải vì Thẩm huynh thu nhận mầm tai hoạ rồi ……” Dương chưởng môn ra chiều thấm thía nói.

“Nữ nhi của ta tự nhiên chính ta sẽ quản giáo, không người khác nhúng tay.” Thẩm Linh nắm tay Thẩm Chiêu Chiêu, thong thả ung dung nói, “Nhưng mà bên người Dương chưởng môn lại có một tiểu đồ đệ thích ‘ lấy sắc thờ người ’, xem ra về sau phải tốn nhiều tâm tư hơn rồi.”

“Ngươi!” Dương chưởng môn giận dữ, trong lòng ngạnh một hơi, phun cũng không được nuốt cũng không xong, thiếu chút nữa không giữ được bộ dáng tiên phong đạo cốt mà trực tiếp cùng Thẩm Linh xé rách da mặt.

Nghĩ nghĩ hắn chung quy là nuốt xuống khẩu khí này. Dù sao hiện tại "Vững chắc" còn chưa nhận chủ. Hắn gọi tiểu đạo sĩ bên người nói: “Ngươi đi Tư Quá Nhai đem nghiệp chướng kia mang lại đây.”

Người bên cạnh đáp một tiếng liền thấp đầu lui ra ngoài. Chỉ chốc lát sau dẫn theo một người khác về tới đại điện Thanh Vũ Tông.

Thẩm Chiêu Chiêu giương mắt đánh giá người trước mặt.

Hắn bất quá tuổi tác cùng Hàn Vũ không sai biệt lắm, nhưng ăn mặc hèn mọn hơn kém người khác rất nhiều. Đừng nói tới đệ tử ngoại môn, bộ dạng kia thậm chí còn không bằng tôi tớ trong tông môn.

Hắn lúc này mới rời khỏi Tư Quá Nhai, sắc mặt tái nhợt, trên mặt có rất nhiều vết trầy xước, bộ dạng chật vật. Dù vậy, từ khi vào đại điện đến bây giờ, hắn vẫn luôn đứng thẳng người, giống như ngọn trúc sau mưa không cong không chiết, rất có khí khái.

“Yến Trường Canh to gan, nhìn thấy chưởng môn mà còn dám không hành lễ?!”Hàn Vũ như tìm được đối tượng để trút giận, lập tức giương nanh múa vuốt nổi giận đi tới, “Người tới, sao có thể chấp nhận thứ nghiệp chướng như vậy làm càn trên đại điện được?!”

“Vậy thì đại điện chấp nhận để ngươi quát mắng giống chưởng môn Thanh Vũ Tông như vậy sao?” Thẩm Chiêu Chiêu chịu không nổi hắn một đại nam nhân như thế gió chiều nào theo chiều ấy, bắt nạt kẻ yếu, cơ hồ là Hàn Vũ mới vừa nói xong liền cười khẩy, “Ngươi đây là không coi Dương chưởng môn ra gì?”

Hàn Vũ sắc mặt biến đổi, ngay cả ánh mắt Dương chưởng môn nhìn hắn ánh cũng có vài phần trách cứ, quay đầu nói: “Thôi thôi, dù sao qua hôm nay hắn cũng không còn là người trong tông môn ta, sống hay chết mặc cho cha con Thẩm gia các ngươi xử trí.”

Thời điểm nghe đến câu “Không còn là người trong tông môn”, Yến Trường Canh vốn vẫn luôn trầm mặc thân thể kịch liệt run rẩy một chút, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt một mảnh gió lốc quay cuồng, “Đệ tử có gì sai, tại sao bị trục xuất sư môn?”

Thẩm Chiêu Chiêu lần đầu tiên nghe thấy hắn nói chuyện. Có lẽ do đã lâu không uống nước, thanh âm có chút ảm đạm khàn khàn, giống hệt đỉnh Côn Luân sau khi hóa tuyết vô tình có một dòng nước chảy vào hang động đá vôi, gợi lên cảm giác lạnh lẽo ghê người.

Dương chưởng môn cười cười, ánh mắt dừng trên người Thẩm Chiêu Chiêu, “Ai bảo ngươi đắc tội thiên hạ đệ nhất luyện khí sư với nữ nhi của hắn làm gì? Chúng ta Thanh Vũ Tông hiện tại cũng không chứa nổi ngươi nữa.”

Yến Trường Canh cũng theo hắn ánh mắt nhìn qua, thẳng tắp nhìn thẳng Thẩm Chiêu Chiêu.

Hắn tuổi tác bất quá mười hai mười ba, mặt mày còn chưa kịp phát triển, lưng thẳng thắn thon gầy, cái đầu lại không nhỏ. So với sườn mặt kinh diễm thì toàn bộ tướng mạo lại càng là tuấn tú phi phàm, chỉ là sắc mặt vẫn cứ có vài phần tái nhợt.

Còn có, ánh mắt hắn nhìn qua kia……

Thật giống như dã thú bị buộc đến đường cùng, lập loè khác thường.

“Nhìn cái gì mà nhìn, theo ta đi chẳng lẽ ủy khuất ngươi?!” Nhìn đến ánh mắt như vậy, tuy rằng không thừa nhận, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu thật sự có điểm túng. Bất quá phụ thân đang ở phía sau, nàng sợ cái gì? Cho nên ngoài mạnh trong yếu chất vấn trở về, còn thuận thế trừng mắt nhìn một cái xem thường, ngẩng cao cằm, thật là kiêu ngạo đến không chịu được.

“Người muốn tới cũng đã tới rồi, đồ vật cũng đưa đến, ta đây liền không tiễn Thẩm đạo hữu.” Dương chưởng môn lạnh lạnh nâng mí mắt, hắn thật sự không muốn lại lần nữa nhìn đến này hai người, huống chi Vững chắc cũng đã tới tay, liền không chút khách khí hạ lệnh tiễn khách.

Thẩm Chiêu Chiêu nắm tay Thẩm Linh chuẩn bị rời đi thấy thái độ hắn như vậy, khóe miệng cong lên vẽ ra một cái độ cung nhàn nhạt, bước chân cũng ngừng lại.

“Làm sao vậy?” Thẩm Linh cúi đầu nhìn nàng.

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn hắn nghiêng đầu cười cười: “Cha, Vững chắc kia ta không muốn để cho họ nữa.”

Rheni: chúc mọi người năm mới vui vẻ nhaaa >•<