Vĩnh Hằng Sủng Ái

Chương 15



Edit: RheniT6

Huyền Quang Tông là đương kim đệ nhất đại tông môn của Tu Tiên giới, nhắc tới tên này không người không biết không người không hiểu. Trước có mấy cái phi thăng lão tổ, sau có thanh niên tài tuấn năng lực phi phàm, thiên tài địa bảo vô số kể tụ tập dưới một mái nhà, là ước mơ của rất nhiều người Tu Tiên, địa vị không thể lay động.

Mà trưởng môn hiện tại của Huyền Quang Tông Thẩm Quy Chu, lại là người quen cũ của Thẩm Linh.

Người khác chỉ biết hai người bọn họ là bạn cũ, Thẩm Linh gọi Thẩm Quy Chu một tiếng “Đại ca”, quan hệ có thể nói là giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Thẩm Linh làm được pháp khí nào tốt đều muốn để cho Huyền Quang Tông một phần, Thẩm Quy Chu đối với cha con Thẩm Linh cũng rất quan tâm.

Mà Thẩm Chiêu Chiêu biết, cảm tình giữa Thẩm Quy Chu và Thẩm Linh còn thâm hậu hơn vẻ bên ngoài nhiều.

Tỷ như nàng trước nay đều kêu Thẩm Quy Chu là “Thẩm bá bá”, Huyền Quang Tông cũng hệt như một chốn về của nàng và Thẩm Linh. Thẩm Chiêu Chiêu biết, kỳ thật ban đầu Thẩm Linh và Thẩm Quy Chu đều từng là môn hạ của Huyền Quang Tông, chỉ là sau lại không rõ vì nguyên nhân gì Thẩm Linh rời khỏi tông môn, trở thành một tán tu, du lịch tứ phương.

Thời điểm hiện tại chỉ còn rất ít người của Tu Tiên giới biết chuyện này. Nhưng bởi vì Thẩm Linh cùng Thẩm Quy Chu quan hệ tốt, vì Thẩm Linh thanh danh cũng bởi vì Thẩm Quy Chu địa vị, cho nên ai cũng không dám dễ dàng đắc tội Thẩm Linh.

Nói ngắn gọn, ở mức độ nào đó, Thẩm Quy Chu chính là một chỗ dựa vững chắc khiến Thẩm Linh có thể thoải mái đi ngang ở Tu Tiên giới.

Nếu có ai khi dễ hoặc là đắc tội Thẩm Linh, Thẩm Quy Chu mà biết tuyệt đối sẽ không chút do dự là người đầu tiên đứng ra. Thái độ của hắn quyết định thái độ của đại bộ phận tông môn ở Tu Tiên giới, có thể đem đối phương nghiền đến không còn chút đường lui nào, chật vật mà bỏ về.

Thẩm Chiêu Chiêu cùng Thẩm Quy Chu cũng rất thân cận. Thời điểm thê tử mới mất, Thẩm Linh sợ không đủ khả năng coi sóc Thẩm Chiêu Chiêu cẩn thận, liền mang theo nàng ở lại Huyền Quang Tông một khoảng thời gian. Cũng là vào lúc ấy, nàng nhận thức đệ tử thân truyền của Thẩm Quy Chu - Lạc Kỳ Sâm.

Lạc Kỳ Sâm. Ba chữ này ở miệng nàng nhắc hồi lâu, vẫn không có cách nào gọi lên được.

Thẩm Chiêu Chiêu nhắm mắt lại, chờ này nhũng cảm xúc choáng váng dần đi qua mới mở to mắt miễn cưỡng cười nói: “Cha, người đừng nóng vội, nữ nhi còn chưa nói xong. Chờ nói xong lại bàn bạc kỹ hơn được không?”

Thẩm Linh thấy vẻ mặt tươi sáng của con gái, đoán nàng hẳn là đã gặp được kỳ ngộ, hơi hơi gật đầu nói: “Là ta nóng nảy, Chiêu Chiêu tiếp tục nói đi.”

Thẩm Chiêu Chiêu dừng một chút, theo bản năng liếc nhìn Yến Trường Canh một cái, nói: “Cha có biết Thanh Vũ Tông bên kia có yêu thú gì không?”

“Yêu thú?” Thẩm Linh khẽ nhíu mày.

“Vâng,” Thẩm Chiêu Chiêu đáp, “Người của Thanh Vũ Tông sau khi bắt gặp ta có nói, hắn là được phái đi tìm yêu thú gì đó, chỉ là yêu thú còn chưa tìm được thì đã gặp ta. Nữ nhi hiện tại bình tĩnh suy nghĩ kĩ, Hắc Xà ta nhìn thấy kia, có khả năng chính là yêu thú mà hắn nói.”

Thẩm Linh trầm ngâm nói: “Ta xác thật có nghe qua, hình như là sau ngày chúng ta rời đi, Thanh Vũ Tông xảy ra một lần địa chấn sau núi đặc biệt nghiêm trọng, những chuyện khác thì không biết được. Trường Canh có biết không?”

Yến Trường Canh rũ mắt, lẳng lặng đứng bên cạnh Thẩm Chiêu Chiêu, giờ phút này nghe thấy Thẩm Linh dò hỏi, hắn đạm cười một tiếng chậm rãi nói: “Thanh Vũ Tông sau núi có một linh mạch khá dồi dào. Tương truyền là vào lúc lập môn, sư tổ đã phong ấn một con yêu thú ở trong linh mạch đó, ép nó trấn thủ sau núi để đảm bảo Thanh Vũ Tông linh khí luôn tràn đầy. Những cái khác ta cũng không biết rõ.”

“Khó trách chỉ vì một con yêu thú mà người của Thanh Vũ Tông lại huy động rầm rộ như vậy.” Thẩm Linh suy tư một lát, “Nếu yêu thú kia thật sự quan trọng, chỉ sợ hiện tại Thanh Vũ Tông trên dưới cũng đang là một mảnh hỗn loạn.”

Thẩm Chiêu Chiêu cười cười, đề tài này là nàng cố tình đề cập đến. Lúc vừa tỉnh lại giữa hang rắn nhìn thấy đại Hắc Xà kia, nàng xác thật có chút kinh hoảng, nhưng hiện tại tỉ mẩn nghĩ lại cảm thấy Yến Trường Canh dường như có liên quan đến Hắc Xà kia. Có thể Yến Trường Canh khả năng xác thật không biết Hắc Xà là vật gì, hoặc cũng có khả năng hắn có ý giấu giếm gì đó.

Nhưng là, hắn đến tột cùng muốn giấu giếm cái gì?

Thiếu niên này giống như luôn được ngăn cách bởi một tầng sương mù, làm cách nào cũng không thể nhìn thấu. Ban nãy nàng tựa hồ ẩn ẩn chạm đến quá khứ của hắn, nhưng hắn lại giảo hoạt giống hệt hồ ly, chỉ trong một cái chớp mắt liền đem bản thân lại ngụy trang đến gọn ghẽ.

Một ngày nào đó nàng chắc chắn sẽ lột tấm mặt nạ lãnh đạm của hắn ra, nhìn xem bên trong đến tột cùng là cái gì.

“Cha, người nhìn thứ này xem.” Thẩm Chiêu Chiêu lắc lắc cổ tay, khiến bộ vòng tay va chạm vào nhau khẽ vang lên tiếng “Đinh” thanh thúy.

Thẩm Linh nhìn theo ánh mắt nàng, thấy rõ hoa văn trên vòng tay sắc mặt liền đổi, nghiêm túc hỏi: “Chiêu Chiêu, thứ này con lấy được ở đâu?!”

Thẩm Chiêu Chiêu bị bộ dáng Thẩm Linh dọa hoảng sợ, do dự nói: “Làm sao vậy, cha, có vấn đề gì sao?”

Thẩm Linh giữ chặt tay nàng, không dám tự tiện tháo xuống, đành phải kéo Thẩm Chiêu Chiêu lại gần để xem kĩ, càng xem sắc mặt càng thêm khó coi. Thẩm Chiêu Chiêu lộp bộp trong lòng, thành thật nói: “Thứ này giấu ở bên trong xà quật ban nãy, lúc đó cả con với Yến Trường Canh đều bị ảo giác công kích suýt nữa không thể ra tới, sau khi tỉnh lại thì đã thấy nó rồi.”

Thẩm Linh sắc mặt có vài phần phức tạp, hắn giương mắt nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu dò hỏi: “Ở trong ảo giác, con.. có gặp người nào không?”

Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ tới nữ nhân ôn nhu như nước, giống hệt với bức họa trong phòng Thẩm Linh, nàng chần chờ gật gật đầu: “Gặp được, chính nàng đem đồ vật cho con.”

Lúc Tô thị qua đời Thẩm Chiêu Chiêu vẫn còn nhỏ, kí ức đối mẫu thân thập phần mơ hồ. Trong trí nhớ của nàng thi thoảng vẫn thoáng qua thân ảnh ôn nhu thấp thấp kêu tên của mình, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu lại nhớ không được bộ dáng người kia. Thẩm Linh cùng Tô thị phu thê tình thâm, đoạn thời gian Tô thị mới vừa qua đời Thẩm Linh đều không có biện pháp giải thích với Thẩm Chiêu Chiêu, chỉ có thể đem nàng ôm trong lòng ngực mình run rẩy.

Thẩm Linh nói tên “Chiêu Chiêu” của nàng là do Tô thị đặt, “Trác bỉ ngân hà, chiêu hồi với thiên”, Chiêu Chiêu nhi là tia sáng đẹp nhất trong cuộc đời của bọn họ. Đối với Thẩm Linh, Thẩm Chiêu Chiêu lớn lên cực kỳ giống mẫu thân của nàng, là huyết mạch duy nhất Tô thị để lại cho hắn.

Thẩm Linh chinh lăng hồi lâu, trên mặt lộ ra một cái biểu tình như cười mà cũng như khóc, chung quy là thở dài một tiếng: “Một khi đã như vậy, con cứ giữ đi.”

Thẩm Chiêu Chiêu có chút kỳ quái: “Cha?”

Chẳng lẽ cha không muốn nói gì với mình sao? Vì cái gì mẫu thân sẽ xuất hiện ở trong truyền thừa kia, lại để lại cho nàng vòng tay này?

“Chuyện này, cha không làm chủ được.” Thẩm Linh biểu tình ôn hòa nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu, còn mang theo vài phần không dễ phát hiện bi thương ở trong đó, “Chiêu Chiêu, cùng cha đi một chuyến đi, Huyền Quang Tông, chúng ta vẫn là phải đi về.”

- ----------

Sau mấy tháng ăn dần nằm dề thì editor đã trở lại rồi đây:))))))