Vĩnh Hằng Sủng Ái

Chương 13



Edit: RheniT6

Thẩm Chiêu Chiêu muốn giữ chặt nữ nhân trước mặt, lại chỉ bắt được một mảnh hư không.

Nữ nhân kia lại ngược lại cầm được tay nàng, đeo một thứ lên cổ tay Thẩm Chiêu Chiêu, trong mắt tràn đầy lưu luyến: “Đã lớn như vậy rồi……”

Thẩm Chiêu Chiêu có chút không thể tin được, thất thần lẩm bẩm: “Nương……?”

Nữ nhân kia mỉm cười gật đầu, không trực tiếp đáp lại nhưng cũng không phủ nhận. Thân ảnh nàng dần dần tan đi, giống trang giấy thấm vào ở trong nước, thực mau tiêu tán đến không chút dấu vết.

Trong nháy mắt nàng biến mất, Thẩm Chiêu Chiêu thất thần tại chỗ, một tiếng “Đinh” vang lên, nàng phục hồi tinh thần lại nâng tay lên, phát hiện không biết từ khi nào trên tay chính mình lại nhiều ra một cái vòng tay. Vòng tay này khảm đầy thượng cổ hoa văn khúc chiết, như là tranh vẽ lại như là văn tự.

Thẩm Chiêu Chiêu theo bản năng nhìn lên trên thạch đài, quả nhiên, trên thạch đài đã rỗng tuếch.

Đây là…… Cho nàng?

Nhưng mà không đợi nàng phản ứng, Thẩm Chiêu Chiêu bỗng nhiên nhớ tới Yến Trường Canh vẫn còn đang ở cùng mình. Nếu mình bị ảo giác công kích, hắn chẳng phải cũng là lành ít dữ nhiều sao?

“Không ổn!” Thẩm Chiêu Chiêu lập tức quay đầu lại, thấy được bộ dáng Yến Trường Canh, căng người hít một ngụm khí lạnh.

Yến Trường Canh hai mắt nhắm nghiền, đôi tay nắm chặt thành quyền lẳng lặng đứng ở nơi đó. So với Thẩm Chiêu Chiêu trước đó, hắn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng mà nhìn kỹ lại không khó phát hiện, hắn cả người cơ bắp đều hơi hơi rung động —— đây là đang liều mạng áp chế bản thân, không ngừng khắc chế cảm xúc cơ hồ muốn dâng lên, không để nó bùng nổ, dùng cách tiêu cực nhất tự tổn thương chính mình.

Thẩm Chiêu Chiêu bỗng dưng nhớ tới thiếu niên mới mười bốn tuổi này lúc nào cũng bày ra vẻ vân đạm phong khinh trước mặt mình và Thẩm Linh, nhàn nhạt nói ra chuyện tự phế linh căn. Hết thảy thống khổ đều bị hắn nhẹ nhàng bâng quơ kể lại như không có chuyện gì, trên mặt cũng không lộ ra nửa điểm cảm xúc, phảng phất như đang kể lại câu chuyện của một người qua đường nào đó.

Chính là, mặc dù ngụy trang đến thiên y vô phùng, những chuyện kia đều đã phát sinh không phải vẫn là sự thật sao?

Nghĩ đến đây, Thẩm Chiêu Chiêu trong lòng mềm nhũn, chậm rãi đi qua nhỏ giọng kêu: “Yến Trường Canh.”

Nếu nàng có thể bị đánh thức, có phải nàng cũng có thể giúp cho thiếu niên trước mắt này chịu ít thống khổ một chút không?

Yến Trường Canh lại đối tiếng gọi của Thẩm Chiêu Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ, hắn cau mày, toàn thân thẳng tắp, làm người hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác chỉ cần chạm một cái vào cũng có thể gặp phải tai ương.

“Yến Trường Canh!” Thẩm Chiêu Chiêu gọi lớn hơn, tự động viên mình đến gần vài bước, muốn kéo lấy tay của Yến Trường Canh.

Yến Trường Canh tựa hồ nghe thấy có người kêu tên của hắn, hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, lại vẫn cứ không muốn mở mắt. Thẩm Chiêu Chiêu mắt xuống, thấy hai tay hắn nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, thật cẩn thận vươn tay ra bao bọc lấy hắn.

Tay nàng so với Yến Trường Canh nhỏ hơn rất nhiều, như bánh bao trắng cuộn thành một đoàn. Bởi vì một bàn tay bao không được, nàng lại duỗi tay còn lại tới, hai tay thật cẩn thận đem tay phải Yến Trường Canh bao bọc trong đó.

“Tỉnh lại đi, Yến Trường Canh,” nàng nhón chân dán tới bên tai Yến Trường Canh, “Tất cả chỉ là ảo giác thôi.”

Cảm nhận được bàn tay không thuộc về mình bỗng dưng nắm chặt, Thẩm Chiêu Chiêu lại lần nữa cúi đầu, lần lượt bẻ ra những ngón tay của Yến Trường Canh. Cơ thể hắn run rẩy liên hồi, lòng bàn tay đã bị nắm chặt đến rỉ máu, Thẩm Chiêu Chiêu nhìn còn cảm thấy đau.

Thẩm Chiêu Chiêu mở tay hắn ra, đem tay chính mình đặt vào, ôn nhu nói: “Đừng sợ, hết thảy đều đã qua rồi……”

Nàng hiện tại chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, nói ra những câu rõ ràng là an ủi như vậy lại như đang nỉ non làm nũng, khiến người nghe không nỡ mà tổn thương nàng.

Yến Trường Canh mày hơi hơi trùng xuống, tựa hồ đang chậm rãi thoát ra từ trong ảo cảnh. Thẩm Chiêu Chiêu nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa định nói cái gì, lại bị người bên cạnh đột nhiên mạnh mẽ bắt lấy bả vai.

Thẩm Chiêu Chiêu trong lòng cả kinh, chỉ cảm thấy thân ảnh trước mắt chớp động, lưng bị nện mạnh trên vách động, đau đau đến hít một ngụm khí lạnh. Nàng còn chưa bao giờ bị đối đãi như vậy, không cần tưởng tượng, chắc chắn sau lưng đã sưng lên thành một khối to.

“Ngươi điên rồi sao?” Thẩm Chiêu Chiêu kinh sợ bất an, nàng tốt bụng nhắc nhở hắn, như thế nào đã xảy ra chuyện như vậy?! Đôi mắt nhắm nghiền của Yến Trường Canh ở đối diện không biết từ khi nào đã mở ra, nhìn chằm chằm Thẩm Chiêu Chiêu.

Hai tròng mắt hắn đã sớm biến thành màu đỏ rực.

“Yến Trường Canh!” Thẩm Chiêu Chiêu mặt đỏ lên, nàng bị áp chế ở trên vách động, lưng ban đầu nóng rát đau đớn lúc sau bị rêu xanh dính nhớp áp sát toả ra hàn ý lạnh lẽo. Nàng giơ tay muốn tát vào mặt Yến Trường Canh, lại bị hắn một tay bắt lấy.

Yến Trường Canh dễ như trở bàn tay chế trụ cổ tay Thẩm Chiêu Chiêu, tay đang nắm chặt bả vai nàng lại buông ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Thẩm Chiêu Chiêu. Đầu ngón tay chạm đến xúc cảm ấm áp tinh tế, tựa như chạm phải ngọc thạch, cùng với ảo cảnh lạnh lẽo bên trong nơi đó hoàn toàn bất đồng.

Hắn đột nhiên cong cong khóe môi, gợi lên một nụ cười tươi.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu thấy hắn cười như vậy. Những nụ cười trước đây của Yến Trường Canh lúc nào cũng mang theo vẻ hờ hững, đáy mắt vẫn cứ một mảnh lạnh băng. Mà nụ cười này, lại làm ánh sáng đỏ đậm trong đáy mắt hắn lập loè, toát ra một loại vui vẻ nhàn nhạt.

Nhìn thấy Yến Trường Canh như vậy, đến Thẩm Chiêu Chiêu không rõ được bản thân là đang ngạc nhiên hay bị doạ sợ, chỉ biết mở to hai mắt nhìn, một câu cũng nói không nên lời.

Yến Trường Canh vỗ về gương mặt Thẩm Chiêu Chiêu, ánh mắt chuyên chú nhìn nàng, cười khẽ, thấp giọng nỉ non: “Chiêu Chiêu nhi, nàng đã biết bí mật của ta, nàng nói xem ta nên làm cái gì bây giờ?”

Thời điểm hắn nói chuyện, dòng khí ấm áp khẽ phả vào bên tai Thẩm Chiêu Chiêu, đem Thẩm Chiêu Chiêu làm cho mặt đỏ tai hồng. Thẩm Chiêu Chiêu giãy giụa quay đầu đi, nhắm mắt lại, lông mi dài sợ hãi run lên, vừa kinh vừa giận nói: “Yến Trường Canh!!! Ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đối với ta như vậy?!”

Ngón tay Yến Trường Canh khẽ xẹt qua gương mặt mềm nhẹ của Thẩm Chiêu Chiêu, vuốt ve qua lại ở vị trí cổ của nàng, cảm nhận được sinh mệnh của đối phương khẽ nảy lên, tựa như lửa đốt nóng rực. Huyết sắc trong trong mắt hắn chậm rãi rút đi, tươi cười trên mặt cũng càng lúc càng mờ nhạt, thẳng đến một lúc sau động tác trên tay hắn khẽ động, chậm rãi buông lỏng kiềm chế đối với Thẩm Chiêu Chiêu, lui về phía sau vài bước.

Thẩm Chiêu Chiêu giống một con thỏ nhỏ bị kinh hãi, lập tức liền nhảy tới khoảng trống cách xa hắn. Nàng trừng đôi mắt ửng đỏ, cả người đều run lên, không chút suy nghĩ giơ tay đánh ra một đạo pháp chú dội một trận nước lạnh xuống đầu Yến Trường Canh...

____________