Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 23



Kẽo kẹt...két.!

Tiếng cửa phòng bị đẩy mạnh vang lên, Triệu Hinh cùng Tô Thạc Hiên một lần nữa bước trở vào phòng. Tư Kiệt vẫn nằm ngủ ngon lành trên giường, cả người cuộn vào chiếc chăn bông ấm áp. Tô Thạc Hiên một tay vẫn cầm chiếc búa sắc bén bên cạnh, khắp người hắn đều toát ra sát khi đằng đằng, chậm rãi tiến đến bên cạnh Tư Kiệt. Truyện hay moi ngày Hơi thở của Tư Kiệt vẫn đều đều, ngay cả khi Tô Thạc Hiên giơ búa áp sát vào mặt của anh, đôi mắt Tư Kiệt vẫn không hề dao động lấy một lần.

"Thạc Hiên, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Triệu Hình cất giọng hỏi người tình. Tô Thạc Hiên dựa lưng vào lan can, ngửa cổ rít một điếu thuốc. Làn khói trắng mờ ảo không ngừng cuộn tròn trong không trung, sau đó tan dần vào bóng đêm cô đặc.

Kế hoạch chiếm đoạt tài sản lần này, thôi đành phải tạm gác lại vậy!

Buổi sớm ngày hôm sau, Tư Kiệt là bởi vì tiếng gọi lớn của Triệu Hinh mà bật dậy. Mới hơn sáu giờ, cô ta đã lên giọng hò hét ầm ĩ ở dưới lầu. Tư Kiệt trong lòng không khỏi bực bội, đưa chân đạp mạnh vào chăn, sau đó vươn vai mấy cái mà mở cửa.

Ảnh sáng dịu nhẹ của buổi sớm bình mình khiến đôi mắt anh khẽ nheo lại, tâm trạng cảm thấy vui vẻ và yên ả không ngớt. Mười năm trước, Tư Kiệt vẫn chỉ là một cậu bé vô lo vô nghĩ, mở mắt ra là đã có người giúp việc chờ sẵn bên cạnh để phục vụ. Thế nhưng, cuộc sống giàu sang, phú quý, yên ổn cùng cha mẹ không kéo dài được mãi.

Hình ảnh cha mẹ bị chính tay Triệu Tư Mỗ bắn chết, nằm yên lặng trong đống máu tươi vẫn luôn đeo bám Tư Kiệt từng đêm. Có những hôm anh bật dậy giữa chừng, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo.

Tuy nhiên, nếu muốn lật đổ Triệu Tư Mỗ cùng thế lực bành trướng của lão thì bắt buộc anh phải nắm chắc trong tay bằng chứng giết người mà lão luôn luôn dốc sức che đậy. Bằng không, Triệu Tư Mỗ quỷ kế đa đoan, nhất định sẽ tìm cách tẩy trắng toàn bộ sự thật.

Hai năm qua che giấu thân phận thật sự, nhẫn nhục làm con rể cho nhà họ Triệu, Tư Kiệt cũng chỉ vì mục đích duy nhất này mà thôi.

Vừa mới đặt chân xuống lầu, anh đã trông thấy Triệu Hinh và Tô Thạch Hiên đang cùng dùng bữa sáng, còn Triệu Nhạc thì ngồi nhàn nhã trên sofa mà xem ti vi. Tuy trong nhà có thêm sự xuất hiện của Tô Thạc Hiên nhưng Triệu Nhạc cũng không buồn quan tâm, ánh mắt cô vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trước.

Trông thấy Tư Kiệt bước xuống, Triệu Hinh bèn nhẹ nhàng hắng giọng, sau đó nói vọng tới:

"Anh mau thu xếp hành lý đi. Một tiếng nữa chúng ta sẽ đi leo núi!"

"Leo núi?"

Triệu Nhạc nghe chị gái nói liền quay mặt lại, ngạc nhiên hỏi.

Triệu Hinh cười cười, đưa tay xoay nhẹ chiếc điện thoại trong tay, gật đầu trả lời em gái:

"Phải! Hôm qua chị lướt web, tình cờ biết dưới chân núi Lưỡng Sinh có một rừng hoa cẩm tú cầu rất đẹp, liền muốn lập tức tới đó ngắm cảnh. Nhân tiện phải cho em gái được hít thở bầu không khí tươi mát bên ngoài chứ!"

Trước ý tốt này của chị gái, Triệu Nhạc chỉ khẽ cười. Cô đưa mắt liếc nhanh về phía Tư Kiệt, thấy anh vẫn giữ bộ mặt ngoan ngoãn thường ngày bèn yên tâm rời đi.

Trông thấy Tư Kiệt vẫn còn đang đứng ngây ngốc ở đó, Triệu Hinh mặc dù trong lòng cảm thấy rất ngứa mắt nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Cô ta đưa mặt hếch về phía anh, lạnh nhạt dặn dò:

"Anh mau mau sắp xếp hành lý như tôi bảo đi. Nhớ gấp cả quần áo cho tôi nữa. À, đống quần áo tôi treo ở tủ bên phải nhé. Đừng có nhầm lẫn sang tủ bên trái!"

Nhìn theo bóng lưng Tư Kiệt đang bước lên lầu, Triệu Hinh bèn quay sang Tô Thạc Hiên, ánh mắt hai người càng lúc càng trở nên phức tạp, thâm sâu khó lường.

Chuyến leo núi lần này còn có thêm sự góp mặt của Mộng Giai Kỳ và bạn trai Tử Khâm của cô ta. Ngay khi nhìn thấy Tư Kiệt, Mộng Giai Kỳ đã nguýt dài từ xa, chu môi mà mắng:

"Chị à, sao chị lại dẫn theo cả gã đó đi vậy, làm mất hết nhã hứng của em!"

Triệu Hinh kéo chiếc kính râm xuống, nhếch miệng cười, đoạn cùng Tô Thạc Hiên, Mộng Giai Kỳ và Tử Khâm ngồi vào cùng một chiếc siêu xe sang chảnh bậc nhất, dẫn đầu đi về phía Nam Giang Châu.

Tư Kiệt và Triệu Nhạc vẫn trung thành với con xe cũ ọp ẹp, mỗi lần khởi động máy là chiếc xe lại kêu lên inh ỏi, khói bay mù mịt.

"Mối quan hệ của em và Mộng Giai Kỳ có vẻ không tốt lắm nhỉ?" . ngôn tình hài

Tư Kiệt vừa chăm chú lái xe, vừa nghiêng đầu hỏi Triệu Nhạc.

Ánh mắt xinh đẹp của cô khẽ động, đôi lông mi dài như cánh bướm chớp nhẹ liền mấy cái, tâm trạng không hào hứng cho lắm.

"Anh hãy tập trung lái xe đi, kẻo con xe lỗi thời này không đuổi kịp nổi chiếc Range rover ở phía trước đâu!"

Triệu Nhạc nhếch miệng đáp.

Nếu cô đã không muốn trả lời thì anh cũng sẽ không đào sâu quá nhiều. Triệu Nhạc vốn đĩ rất kín tiếng như thế, trừ khi cô chủ động muốn nói, bằng không thì đừng hòng mở miệng.

Núi Lưỡng Sinh là một ngọn núi nổi tiếng, nằm ở phía Nam thành phố Giang Châu. Đã từng có rất nhiều đoàn làm phim lựa chọn cảnh đẹp ở đây để mà quay phim, chụp ảnh, người người đến đây du lịch bốn mùa đều đông như trầy hội.

Với tốc độ lái xe này của bọn họ thì chỉ không đầy ba tiếng sau là sẽ tới nơi. Dạo này đang là mùa xuân, thời tiết ấm áp, thích hợp cho hoa cẩm tú cầu sinh sôi và phát triển, nở hoa phô diễn toàn bộ màu sắc, rợp cả chân núi. Cảnh vật đã đẹp lại càng thêm đẹp hơn!

Đám người Triệu Nhạc dừng xe bên cạnh một khách sạn lớn chuyên dành cho khách du lịch, cùng nhau hồ hởi bước xuống, ngắm nghía khắp xung quanh. Núi Lưỡng Sinh quả thật giống như lời đồn, cảnh vật đều xanh mướt, những mảng hoa cẩm tú cầu với đủ loại màu thi nhau khoe sắc, đẹp đến tái tê lòng người.

Tô Thạc Hiên cùng Tử Khâm đã đem xe đỗ vào trong bãi, sau đó làm thủ tục nhận phòng. Bọn họ thuê bốn phòng, lẽ dĩ nhiên Tô Thạc Hiên và Triệu Hinh sẽ ở chung với nhau, Mộng Giai Kỳ cùng Tử Khâm chung một phòng. Còn hai người Triệu Nhạc và Tư Kiệt mỗi người một phòng riêng.

Đúng bốn giờ chiều, hai cặp tình nhân kia rủ nhau đến hồ tắm lộ thiên nằm bên ngoài khách sạn để thưởng thức cảnh đẹp hoang sơn. Triệu Hinh và Mộng Giai Kỳ đều mặc những bộ bikini màu đỏ được cắt khoét rất sâu càng làm nổi bật làn da trắng sứ, mê đắm của cơ thể.

Nhìn bốn người bọn họ nô đùa vui vẻ dưới nước, Tư Kiệt chẳng có lấy một chút hứng thú nào cả.

Triệu Nhạc ngồi bên cạnh anh, cắn cắn que kem vừa mua khi nãy, lặng lẽ mà ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Bất chợt, trong lòng Triệu Nhạc chợt nảy ra ý định muốn được đi dạo xung quanh khách sạn một vòng, bèn vỗ vai Tư Kiệt rủ anh cùng đi.

Khách sạn này không đông lắm, nhưng chủ yếu đều là những người giàu có, tiền bạc tiêu không hết, khắp người đều toát ra khí chất sang trọng ngút trời.

Vì thời tiết hôm nay có chút nóng nên Triệu Nhạc chỉ mặc một chiếc áo crop ngắn chưa tới rốn, ôm sát vòng eo nhỏ nhắn, kết hợp cùng chiếc quần đùi cạp cao cành tôn thêm đôi chân thon dài, trắng mịn của cô. Trông Triệu Nhạc xinh đẹp vô cùng.

"Anh rể này, em hơi khát!"

Triệu Nhạc cảm thấy cổ họng hơi khô, bèn quay sang Tư Kiệt bày tỏ ý muốn uống nước. Tư Kiệt nhanh chóng đồng ý, cười đáp:

"Vậy em hãy ở yên đây chờ anh. Anh đi một lát rồi sẽ quay lại ngay lập tức!"

Nương theo bóng hình Tư Kiệt rời đi, khóe môi Triệu Nhạc khẽ lộ ý cười. Cô lắc lắc hông mấy cái cho sảng khoái, sau đó bèn ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, chờ đợi Tư Kiệt đem nước về.

Ồ...!

"Thiếu gia, đằng trước có mỹ nhân kìa!"

Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên từ phía sau lưng Triệu Nhạc, tiếp sau đó là một tràng cười khả ố nối tiếp nhau.

Bờ vai Triệu Nhạc khẽ run. Mặc dù cô vốn là nhị tiểu thư hào môn quyền quý của nhà họ Triệu, thế nhưng Triệu Nhạc âu cũng chỉ là một thiếu nữ mỏng manh, sức lực không có. Chẳng may gặp phải mấy gã để tiện biến thái, Triệu Nhạc làm sao có sức mà đối phó nổi.

Bốn gã đàn ông to lớn, trên người chỉ mặc độc nhất chiếc quần con chậm rãi bước tới, bao trọn Triệu Nhạc vào bên trong. Cơ thể của họ đều ướt sũng, có vẻ như vừa mới từ bãi tắm bước ra.

Triệu Nhạc ngồi phắt dậy, điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt chúng mà nói:

"Tránh xa tôi ra, nếu không các anh sẽ phải chịu hậu quả đấy!"

Ha...!!!

Một gã đàn ông nghe cô nói thì phá lên cười khềnh khệch. Cô gái nhỏ bé này vậy mà dám lên mặt với hắn. Cá tính, quả là cá tính.

Hắn rất thích những cô gái mạnh mẽ như vậy!

- -----------------