Tư Mỹ Nhân

Chương 46



Editor: Tây An

Tử Bối vào cung gặp Sở vương, mới vào điện, đã nghe thấy một mùi thơm mê người.

Đi vào xem, không khỏi mỉm cười. Nhác thấy Sở vương mặc một bộ thường phục, tựa trên giường, một tay cầm mộc độc, một tay lại cầm cái gì đó ăn, dường như rất ngon lành.

“Đại vương còn chưa dùng cơm ạ?” Tử Bối chưa bao giờ thấy Sở vương như này, cảm thấy buồn cười, lại không thể nói rõ, đành phải hỏi như thế.

“Không phải dùng bữa, ăn nhẹ đỡ thèm thôi.” Sở vương thản nhiên nói, một lát sau, thấy hắn nhìn chằm chằm đĩa mà mắt lom lom, “Chuyện gì?”

Tử Bối hoàn hồn, vội nói, “Hôm nay công thự nghị sự, ngày tế Thái Nhất đã gần kề. Lần trước Đại vương giá lâm Vân Mộng, không đích thân tới tế tự, bây giờ chuyện xem bói đã xong, giờ lại cáo miếu.”

Sở vương giật mình nhớ tới việc này.

Thần miếu Thái Nhất ở đông Vân Mộng, lần trước đi săn ở Vân Mộng, Sở vương vốn định tự mình dâng con mồi thu hoạch được cho linh tiền, để khẩn xin xã tắc an ổn. Nhưng chuyện phóng thích công lệ Dương Việt cũng như lông mày và lông mi, Sở vương bèn giao tế tự cho lệnh doãn, mình đến phương nam. Theo quy củ, y là quốc quân, tế tự Thái Nhất không được vắng mặt, không thể tự đi, sau này phải bù.

Nhớ tới chuyến đi phương nam kia, còn cả cái người suốt đường đi cùng mình, trong lòng Sở vương mềm xuống.

“Việc này trọng đại, đương nhiên phải bù.” Sở vương nói, “Như các khanh nghị định mà làm.”

Tử Bối đáp, nhưng không rời đi.

Sở vương lại nhìn, chỉ thấy hắn cười hì hì, ra hiệu lấy cái cổ vịt trên bàn.

“Đại vương, thần còn chưa được dùng bữa, không biết cái này có thể ăn nhẹ…” Hắn nuốt nước miếng, lấy lòng cười.

Sở vương bĩu khóe miệng, dường như vô cùng không tình nguyện, “Ờ.”

Tử Bối vui mừng, vội vươn tay ra lấy.

“Dùng đũa.” Sở vương bỗng nhiên nói.

Tử Bối ngẩn người, nhìn ngón tay Sở vương, lại nhìn ánh mắt Sở vương, không dám chống đối, đành ngoan ngoãn cầm lấy đũa. Hắn gắp một miếng lên để vào miệng, không ngạc nhiên chút nào, Sở vương nhìn thấy ánh mắt hắn sáng lên.

“Đại vương!” Tử Bối ăn, khen không dứt miệng, “Đây thật là thứ tuyệt hảo… Trong cung có bào nhân mới tới ạ?”

Sở vương không phản ứng, một lát sau, thấy hắn lại đưa tay, khí thế hùng hổ, “Chỉ được ăn một miếng!”

Tử Bối thấy y biến sắc, đành phải thu tay lại.

Ăn nhẹ thôi mà… sao đến mức nổi giận thế… Tử Bối nói thầm trong lòng, trông mong nhìn lại bàn cổ vịt kia, thấy Sở vương không kiên nhẫn lưu hắn lại nữa, đành hành lễ cáo lui.

Sở vương dựa về bàn con một lần nữa, liếc cái bàn còn thừa chẳng mấy cái cổ vịt một cái, đau lòng một lúc.

“Tự nhân Cừ, có ai đến nữa, bảo quả nhân nghỉ rồi.” y chậm rãi nói, đưa tay lấy thêm một miếng ăn, tiếp tục đọc giản độc.

** ***

Ngũ Cử làm việc quả mười phần nhanh chóng.

Ngày hôm sau, Ti hội nhận lời mời của thiếu ti bại, bảo ông phái người đến linh* thanh toán số lượng bộc lệ, điểm danh muốn Thiên Mạch đến.

Ti hội mỉm cười, nói với Thiên Mạch, “Bây giờ cô nổi danh, công thự các nơi đều biết cô tài giỏi, chính là chỉ tên muốn cô.”

Thiên Mạch khiêm tốn vài câu, đón xe đi ra ngoài.

Đến đó, quả nhiên, cô nhìn thấy Ngũ Cử cũng ở nơi đây.

Thiếu ti bại giao hảo cùng Ngũ Cử, thấy Thiên Mạch đến, cùng hành lễ, vội làm của mình.

Thiên Mạch biết mục đích của Ngũ Cử chuyến này, nhìn qua hắn, mặt mũi tràn đầy chờ mong.

Ngũ Cử cũng không nói nhiều, cười cười, dẫn cô đi vào.

Linh là nơi giam giữ nô lệ. Trên dưới nước Sở, từ hoàng cung đến quan phủ, lại đến quý tộc, thậm chí đến cả bình dân, chỉ cần có chút tiền, là có thể có nô lệ hầu hạ. Nô lệ có các kiểu gọi khác nhau, nô lệ quan phủ, phần lớn không có vị trí cố định, dùng sao thì dùng, cũng có thể mua bán, ngày thường đều thu lại trong Linh, gọi là linh nhân. Linh, tên như ý, có ý là ngục giam, nhưng tốt hơn ngục giam một chút, không khác Đồng Sơn là bao, chính là nơi các nô lệ tập trung sinh hoạt.

Ngũ Cử quan hệ thông thoáng, sớm đã thăm dò mấy nô lệ mới kha khá, để Thiên Mạch sang đây xem.

Trong phòng, linh lại dẫn theo mấy người, đứng trước mặt Ngũ Cử và Thiên Mạch.

Thiên Mạch nhìn lại, chỉ thấy những người này nom đều là ba bốn mươi tuổi, thân thể khoẻ mạnh, quần áo bẩn thỉu, trên tay đều bị trói dây thừng không có ngoại lệ.

Thiên Mạch nhìn họ, đánh giá từng bước từng bước.

Đây là lần đầu cô mua nô lệ, nói thật, cô rất khẩn trương, cũng cảm thấy rất khó chịu. Ngay trước đây không lâu, chính cô cũng từng là nô lệ, bây giờ, cô như lắc mình biến hoá, trở thành người vượt lên hẳn, đây là chuyện cô chưa hề nghĩ tới.

“Thiên Mạch, ” Ngũ Cử thấy cô do dự, đi tới, thấp giọng nói, “Hỏi chút chuyện, nhìn xem ai phù hợp.”

“Đây đều là người tài giỏi.” Linh lại cũng nói, ” đều là thương nô, có từng đi theo thương đội đi qua các nước kinh thương, có người từng làm quán nhân.”

“Quán nhân?” Thiên Mạch nói, ” Ai từng làm quán nhân?”

Một lát sau, có hai người đứng ra, Thiên Mạch nhìn lại, đánh giá họ, hỏi họ từng làm quán nhân ở đâu. Hai người trả lời nói, bọn họ đều là người Trần*, làm quán nhân ở quán dịch vùng đồng nội. Mấy năm trước, người Sở đánh Trần, bắt được họ đến đất Sở, đầu nhập làm nô tài trong Linh.

*Nước Trần, ai mà đọc Hoa Tư Dẫn chắc biết Tô Dự, là hoàng tử nước Trần.

Thiên Mạch im lặng, ai nói bất hạnh trên thế giới này đều là bất hạnh của riêng, bọn họ và cô, tao ngộ rõ là giống nhau.

Tiền của cô có hạn, không thể dựa vào sự đồng tình mà phung phí. Hai quán nhân này có kinh nghiệm quản lý, đương nhiên ưu tiên, Thiên Mạch lại nhìn về phía những người còn lại, lại hỏi, “Ai biết chữ biết tính?”

Chỉ có một người trả lời, Thiên Mạch nhìn lại, thấy là người ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, dáng người có chút thấp bé, thần sắc lại có mấy phần tinh anh.

Thiên Mạch nghĩ ngợm, cho ông mấy đề toán, lại hỏi chút kinh nghiệm của ông. Người kia tính rất nhanh, tư duy cũng rất có trật tự, ông từng làm phụ tá của thủ lĩnh thương đội, chuyện kinh thương có quen.

Thiên Mạch hỏi ý kiến Ngũ Cử.

“Ăn nói cũng là không tệ, nhưng sở trường ông ta là ở thương khách, cũng không phải là kinh doanh lữ quán.” Ngũ Cử nói.

“Lữ quán cũng là buôn bán, lại là chỗ tiếp người thường ngày, phần lớn là hành thương, thứ hai chính là trao đổi.” Thiên Mạch nói.

“Người này, tôi thấy không thể.” Lúc này, linh lại chen miệng nói.

Thiên Mạch và Ngũ Cử đều kinh ngạc.

“Vì sao?” cô hỏi.

“Đó là một tội lệ.” Linh lại khinh bỉ nói: “ông ta giết đầu lĩnh thương khách, nên hoạch tội.”

“Tôi giết hắn chính là bất đắc dĩ!” Người kia đột nhiên mắt đỏ lên, nhìn qua họ, “Tiểu nhân luôn luôn an phận thủ thường, nhưng ác nhân kia ngấp nghé một đứa bé, muốn làm chuyện bất nghĩa, bị tiểu nhân bắt gặp, nên thất thủ đánh chết!”. truyện xuyên nhanh

Linh lại thấy ông ta chống đối, giận dữ, “Sao dám vô lễ!”

Người kia lại bỗng nhiên quỳ gối dập đầu, lệ như suối trào, “Tiểu nhân biết làm tất! Kinh doanh tính sổ sách, chỉ xin mang tiểu nhân ra ngoài! Xin thương tôi không phụ mẫu, thê tử bệnh nặng, con cái còn nhỏ, nếu có thể cho tiểu nhân gặp họ một lần, làm trâu làm ngựa cũng cam nguyện!”

Linh lại giận dữ, đang định cho người ấn xuống, bị Thiên Mạch ngăn trở.

Cô nhìn người kia, hỏi, “Ông tên gì?”

“Lâu Hồ!”

“Lâu Hồ, ” Thiên Mạch nghiêm mặt nhìn ông ta, “Tôi mang ông ra ngoài, nhưng mấy chuyện bạo ngược này, không thể tái phạm. Lại thêm lời ông mới nói, nếu có nửa phần hư giả, tôi vẫn ném ông về đây, biết chưa?”

Lâu Hồ nhìn qua Thiên Mạch, thần sắc đại động, vội dập đầu bái, luôn miệng nói, “Tiểu nhân kính hứa! Tiểu nhân tuyệt không nói ngoa mảy may, nếu có, mặc cho cô xử trí!”

Thiên Mạch nhìn về phía Ngũ Cử.

Ngũ Cử nhìn cô, mặt lộ vẻ mỉm cười, sau đó, bảo linh lại muốn ba người này, lập khế trả tiền, mang người rời đi.

** ***

Thiên Mạch không thể mang những linh nhân này về công thự, đành phải xin nhờ Ngũ Cử lần nữa.

Ngũ Cử mười phần tự nhiên đáp ứng, nhìn Thiên Mạch, ý vị thâm trường.

“Cô nói cô chưa từng làm chuyện lữ quán, bây giờ, ta cũng có phần không tin.” Hắn nói.

Thiên Mạch thẹn thùng, nói, “Tôi quả thực chưa từng làm, chỉ là gần đây nghĩ nhiều, cũng nên cân nhắc đến mọi chuyện.”

Ngũ Cử gật đầu, tựa hồ nhớ tới gì, nói, “Lúc trước cô nhờ ta tu chỉnh phòng ốc, nói có bản vẽ để làm theo?”

Thiên Mạch đáp: “Đúng vậy.” Dứt lời, cô gỡ một bao quần áo từ trên xe bò, đưa cho hắn. Ngũ Cử nhận, thấy là mấy miếng ván gỗ rộng thước vuông, phía trên vẽ hình nhà, đúng là sinh động như thật, giống như thật; rất chi tiết, còn có viết chữ nhỏ đánh dấu bên cạnh.

Ngũ Cử nhìn, chỉ cảm thấy nhìn mà than thở.

“Cô vẽ?” Hắn hỏi.

Thiên Mạch gật đầu.

“Sử dụng xong đưa ta được không?” Hắn mang theo ý đùa hỏi.

Thiên Mạch mỉm cười: “Đại phu nếu thích, chi bằng cầm đi.”

Ngũ Cử nhìn cô, bỗng nhiên nói, “Ta từ đầu đến cuối cho là cô làm chuyện lữ quán có chút vất vả, cô có tài năng như vậy, làm mấy chuyện hài lòng cũng có thể an thân.”

Thiên Mạch mím mím môi: “Nhưng những chuyện kia, chuyện hàng đầu, là phải chiếm được niềm vui của người khác.”

Ngũ Cử mỉm cười: “Lữ quán không cần chiếm niềm vui của người khác?”

“Không giống.” Thiên Mạch nói, “Lữ quán là do tôi quyết định.”

Ngũ Cử cười cười, không cần nhiều lời nữa, cất kỹ miếng gỗ, cáo từ.

** ***

Trong cung Diên Niên, tự nhân trình canh cá lên.

Mục phu nhân nếm một ngụm, nhíu nhíu mày.

Trịnh cơ ở bên thấy, vội nói, “Phu nhân không hợp khẩu vị? Bào nhân còn chuẩn bị canh táo khác, thanh đạm hơn chút…”

“Không cần.” Mục phu nhân thản nhiên nói, dứt lời, thở dài, tựa trên bàn nhỏ.

“Tông bá đã tới chưa?” Một lát sau, bà hỏi.

Tự nhân Lục bên cạnh vội nói, “Bẩm phu nhân, tông bá vẫn chưa tới.”

Mục phu nhân liếc hắn một cái: “Hôm qua bảo ngươi đem mang sách tôn nữ vừa tuổi các nước bốc doãn chọn được lên cho đại vương, nó có nói cái gì không?”

Tự nhân Lục đáp: “Đại vương chỉ nói biết rồi, không nhiều lời.”

Mục phu nhân dường không ngạc nhiên chút nào, bất đắc dĩ cười một tiếng, nói với Trịnh cơ, “Ngươi xem, cái chuyện khẩn yếu nhất, chỉ có lão phụ quan tâm. Cung Cao Dương bày mặt lạnh mấy lần, ngay cả tông bá cũng mệt mỏi.”

Trịnh Cơ sắc mặt bình thản, vội nói, “Đại vương bận rộn, việc này đương nhiên không lo xa bằng phu nhân.”

“Lo xa?” Mục phu nhân không nói, bỗng nhiên hỏi, “Cái cô ti y Mạch kia, giờ còn ở trong cung đại vương không?”

Tự nhân Lục ngẩn người, vội đáp, “Bẩm phu nhân, tiểu nhân hỏi qua, ti y Mạch kia từ khi đại vương về, liền rời khỏi cung Cao Dương.”

Ánh mắt Trịnh cơ khẽ nhúc nhích.

“Ồ?” Mục phu nhân kinh ngạc, “Đại vương chán ghét mà vứt bỏ cô ta?”

Tự nhân Lục cười nịnh: “Tiểu nhân cũng không biết, chỉ nghe nói, cô ta đến phủ Ti hội, bây giờ là nữ quan.”

Mục phu nhân thần sắc kinh ngạc, rất không hiểu.

“Nữ quan Phủ Ti hội?” bà hỏi, “Sao lại đi phủ Ti hội?”

“Nghe nói cô ta toán thuật mười phần cao siêu, cho nên đến phủ Ti hội.”

“Đại vương đối đãi cô ta như thế nào?”

“Nghe nói đại vương và vị nữ quan này cũng không còn gặp mặt.”

Mục phu nhân nhìn tự nhân Lục, tựa hồ cảm thấy việc này rất thú vị.

“Nói thế, đại vương lại không thích nữ tử này, lại đưa cô ta đến phủ Ti hội?” bà chậm rãi nói, nhìn về phía Trịnh cơ, bất giác bật cười, “Nghe nói con ta quý tài, không ngờ đúng là trân quý đến tận đây!”

Trịnh cơ cũng cười, nói khẽ, “Đại vương chính là hiền đức chi quân.”

Mục phu nhân tâm tình tốt hơn nhiều.

Nhưng nghĩ đến hôn sự Sở vương, bà lại cảm thấy phiền não. Mẹ con bọn họ, gần đây sinh chuyện, đều là bởi chuyện này. Mục phu nhân vốn một lòng muốn để Sở vương đón dâu từ mẫu quốc, nhưng Sở vương tính tình quật cường, nhất định không chịu, không cho phép bà nhúng tay nữa. Mục phu nhân bất đắc dĩ, lui nhường một bước, nghĩ chỉ cần Sở vương cưới vợ đàng hoàng, cũng không sao. Nhưng Sở vương dường như không nhiệt tâm chút nào, từ lần trước giằng co, chẳng còn quan tâm, khiến Mục phu nhân rất đau đầu.

Tông bá biết Mục phu nhân triệu kiến mình, hẳn là vì chuyện đón dâu Sở vương, rất khó xử, lại không thể kháng mệnh, đành kiên trì đến bái kiến.

Quả nhiên, Mục phu nhân nhấc đến việc này, tông bá cũng không ậm ờ nữa, nói, “Từ tháng trước đến nay, mỗi lần thần gặp đại vương, đều cáo tri tiến triển bốc doãn xem bói, mỗi khi chọn được một vị lương phối, tất tỉ mỉ bẩm báo. Nhưng đại vương từ đầu đến cuối không cho chỉ thị, chỉ nói bàn lại, thần cũng hết cách.”

Mục phu nhân quyết tâm đã định, nghe được lời ấy, cười cười, “Đại vương việc vặt quấn thân, việc này quả thực phức tạp, nó chưa hẳn để ý.” Bà không nhanh không chậm nói, “Hôm qua ta sai người mang danh sách, dâng lên cho đại vương. Tông bá đừng lo, đợi ta tự mình đi gặp đại vương rồi, việc này sẽ không được kéo dài nữa.”