Tư Mỹ Nhân

Chương 23



Editor: Tây An

Sở vương kinh ngạc, ý cười hơi cứng lại.

“... lúc trước đại vương hứa với tôi, tôi chữa khỏi chướng dịch, sẽ đưa tôi và mười sáu người kia về Thư. Bây giờ, tôi đã chữa khỏi chướng dịch, kính xin đại vương thực hiện lời hứa...”

Lời nói trước đó không lâu cô đến chào từ giã còn bên tai.

Lại nhìn về phía kia, Thiên Mạch đến chỗ những người kia, dáng vẻ hết sức cao hứng.

Tiểu thần Phù quan sát thấy thần sắc Sở vương, cảm thấy không lành, vội nhìn về tự nhân Cừ.

Tự nhân Cừ ngượng ngùng, gãi đầu một cái.

Tâm tư Sở vương, hai ngày nay hắn cũng biết đôi chút, cũng vì mình mãi mới nhận ra mà ảo não không thôi.

Nói đến thì kỳ, lúc ở Đồng Sơn, họ đều cho rằng Sở vương sẽ nạp cô công thiếp Mạch này, nhưng y không có, mà bây giờ, họ đều tưởng Sở vương coi công thiếp Mạch là công thiếp mà sai sử, nhưng y lại hình như động lòng thật. Tự nhân Cừ ngó ngó chiếc thuyền đằng kia, bình tĩnh đánh giá, cô công thiếp Mạch này ngày thường cũng thực không tệ, mặc áo thô, không trang điểm, cũng có thể nhìn ra là một mỹ nhân, mang vào trong cung, nói không chừng sẽ khiến Trịnh cơ, Việt cơ thấp đi một bậc. Xem xét hai ngày nay, hắn lại cảm thấy, Sở vương đối xử với công thiếp Mạch này, không giống các cô gái khác lắm, cụ thể không giống chỗ nào, hắn lại không nói ra được...

Tiểu thần Phù thấy Sở vương không nói gì, kiên trì, ho nhẹ một tiếng, “Đại vương...”

“Lên thuyền.” Sở vương thu mắt thản nhiên nói, quay người mà đi.

** ***

Thiên Mạch không ngờ những người Thư kia cũng ở trên thuyền, lúc nhìn thấy bọn họ, quả thực mừng rỡ.

Cô chạy lên thuyền, thấy bọn họ đều ổn, không có thương tổn bệnh tật, cũng không bị trói dây giống lúc trước, nhìn thấy Thiên Mạch, vây tới xì xào nói chuyện.

Thiên Mạch nghe không hiểu lắm, trong lòng lại thực sự cao hứng. Sở vương đưa bọn hắn đến đây, vậy chính là thật sự định thực hiện lời hứa, đưa bọn họ về Thư nhỉ!

Trên mặt cô tràn đầy ý cười, nhịn không được nhìn lại chỗ Sở vương, mới thấy trên bờ, chỗ y đứng vừa rồi đã không còn ai.

“Công thiếp Mạch!” Một tự nhân đi đến dưới thuyền, nói với cô, “Đại vương triệu cô qua!”

Thiên Mạch đáp, xuống thuyền, đi theo tự nhân kia đến thuyền Sở vương.

Sở vương lần này tỏ ra có thành ý như thế, khiến cô cảm thấy tâm trạng rất tốt. Trên đường, cô tính nói mấy lời cảm kích chân tâm thật ý, nhưng lại nhớ tới bộ dáng cao cao tại thượng kia của Sở vương, cảm thấy có khi y ngứa mắt kiểu lời lịch sự của người hiện đại này, trước mặt y, quỳ bái tạ ơn mới là phải đạo.

Trong lòng suy nghĩ, cô leo lên thuyền Sở vương. Mọi sự sẵn sàng, thuyền doãn chỉ huy đám lính chống thuyền lớn rời bờ, hô hào phòng vệ, hai hàng mái chèo dài duỗi ra, mở ra sóng biếc.

Sở vương ngồi trong khoang thuyền, đương đọc sách tre, tựa hồ rất tập trung tinh thần, Thiên Mạch đến, đầu y cũng không nhấc.

Thiên Mạch không nói không quấy rầy, đi qua, đứng một bên.

Nhưng đứng một hồi, Sở vương cũng không định để ý đến cô.

Thiên Mạch hơi kinh ngạc, nếu là lúc trước, rõ ràng y đã sớm sai sử mình làm cái này làm cái kia, căn bản sẽ không để cô đứng yên, hiện tại là sao đây... cô nhìn về tự nhân Cừ đứng hầu ở bên khác, vẻ mặt hắn kiểu “Chớ hỏi tôi”, quay mặt đi.

Thiên Mạch không rõ cho lắm, thấy nơi này không cần cô làm gì, bèn im ắng lui ra ngoài.

Vừa tới cửa, lại nghe Sở vương chậm rãi nói, “Đi đâu?”

Thiên Mạch kinh ngạc, quay đầu.

Sở vương đặt quyển sách tre trên tay lên bàn, nhìn cô một cái, lại cầm lấy một quyển khác.

“Mang nước đến, quả nhân khát.” Y nói.

Thiên Mạch cảm thấy không hiểu nổi, lại nhìn về phía tự nhân Cừ, ánh mắt hắn lại lấp lóe, nhìn nơi khác. Trong lòng hồ nghi, Thiên Mạch đành phải đáp một tiếng, đi lấy nước cho y.

“Đại vương, ” lúc này, tự nhân Cừ bỗng nhiên mở miệng, cung kính nói, “Đã đến trưa, đại vương vẫn chưa dùng thiện, cần mang lên không ạ?”

Sở vương ừ một tiếng.

“Vâng.” Tự nhân Cừ ý vị thâm trường nhìn Thiên Mạch một cái, đi ra ngoài.

Thiên Mạch nghi ngờ nhìn bóng lưng hắn. Người này gần đây vô cùng âm dương quái khí, là sao đây?

Trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người cô và Sở vương, Thiên Mạch bưng nước tới, đặt lên bàn. Chén nước kia hơi đầy, còn chưa đặt xuống, thuyền bỗng nhiên lung lay một cái, nước vẩy ra, làm ướt ống tay áo Sở vương.

Thiên Mạch vội nói xin lỗi, đi lấy khăn đến, lau cho y.

Sở vương không nói cũng không động, ngồi trên ghế, nhìn Thiên Mạch luống cuống tay lau khô vệt nước trên bàn và trên quần áo y, nắng trời từ cửa sổ xuyên vào, phản chiếu khuôn mặt cô nhu hòa trắng nõn, hai gò má có vẻ đỏ nhàn nhạt.

Chỗ thắt lưng cũng có chút nước đọng, Thiên Mạch đang muốn lau, tay bỗng nhiên bị nắm lấy.

Cô sững sờ, ngẩng đầu, thấy Sở vương giống như cười mà không cười, “Quả nhân tự làm.” Dứt lời, cầm cái khăn trong tay cô, tự lau sạch sẽ.

Thiên Mạch ngượng ngùng, đành phải để y làm.

Tự nhân Cừ vẫn chưa về, trong khoang rất yên tĩnh. Thiên Mạch xem xét thần sắc Sở vương, hình như cũng không phải không vui, gan to. Cô nhìn thấy giờ chính là thời cơ, bèn lui ra phía sau chút, quy củ quỳ xuống đất cúi đầu với y, “Đa tạ đại vương.”

Sở vương hơi kinh ngạc, nhìn cô.

“Vừa rồi tôi mới gặp được những người Thư kia.” Thiên Mạch nói khẽ, “Đa tạ đại vương đưa bọn họ...”

“Công thiếp Mạch, cái tàu lượn gì gì đó của cô làm xong chưa?” Không chờ cô nói xong, Sở vương lại ngắt lời nói.

Thiên Mạch sững sờ, ngẩng đầu. Thấy thần sắc y không một gợn sóng, không biết dụng ý ra sao.

“Vẫn chưa...”

“Đi làm đi, lui ra đi.” Sở vương thản nhiên nói, dứt lời, cầm sách tre tiếp tục đọc.

** ***

Sở vương hỉ nộ vô thường, lúc Thiên Mạch đi ra cửa, vẫn không hiểu ra sao.

Y làm chuyện tốt, cô cảm ơn, bộ dáng kia hình như rất không vui, đây là đạo lí gì vậy?

Là cô phạm phải sự kiêng kị đặc biệt gì của người Sở ư? Hay y vốn rất khiêm tốn? Thiên Mạch nghĩ vậy, cảm thấy buồn bực, cũng không muốn gặp xui xẻo, ngoan ngoãn đi xa.

Làm tàu lượn không phải chuyện lớn gì. Kỳ thật, cô cũng thực tình muốn lưu lại kỷ niệm gì đó cho Sở vương, dù sao cũng quen biết, Ấn tượng của Thiên Mạch với con người Sở vương cũng không xấu, lần này đi, dù cô có thể trở về hay không, có lẽ cũng không còn gặp lại.

Cô muốn tặng Sở Trang vương một con tàu lượn làm đồ chơi.

Thiên Mạch nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy vui vẻ. Nếu con tàu lượn này tương lai có thể theo y vào mộ, bảo tồn đủ lâu, sau đó ở hiện đại ngày mộ y được mở ra, nhìn thấy thứ đồ chơi này, có phải họ sẽ giật mình hay không?

Thiên Mạch tâm trạng tốt, định khắc tên của cô lên trên thân tàu.

Nếu là đồ có ý nghĩa sâu xa như thế, Thiên Mạch định làm một cái cho ra dáng, cần gỗ mỏng, may sao, trên thuyền có rất nhiều độc phiến chưa viết đến, dài ngắn đều có. Cô nói hết lời hay, nửa xin nửa cướp, lấy được một ít từ chỗ tự nhân Cừ.

Đáng tiếc không có thanh kiếm kia của Sở vương, Thiên Mạch chỉ đánh mượn dao đồng của mấy binh sĩ, dù độ sắc bén hay tạo hình, đều không thể nào so sánh được với của Sở vương.

Nghĩ đến thanh kiếm kia, cô có hơi chột dạ. Cô chưa nhắc đến với Sở vương, không biết khi y biết được, có nổi giận không? Thiên Mạch nói thầm trong lòng, giận cũng chịu, sau cuộc hỗn chiến, cô đã từng đi tìm, nhưng khắp nơi đều không thấy, cô cố lắm rồi.

Thời tiết rất tốt, thuyền lớn đi trên mặt sông, mây ung dung, mặt trời chậm rãi đổi vị trí. Thiên Mạch ngồi dưới bóng khoang thuyền, chậm rãi vót thân máy, cách ván gỗ thật dày, cô có thể nghe thấy Sở vương đang nghị sự cùng thần tử trong khoang, khi thì nhẹ nhàng khi thì kịch liệt, giọng Sở vương lẫn trong đó, không cao không thấp, lại khiến người ta không thể coi nhẹ.

Không biết là lúc nào, bên trong đã không còn tiếng thảo luận. Thiên Mạch đang cúi đầu thổi mảnh gỗ vụn, bỗng nhiên ánh nắng trên chân bị một bóng người che khuất.

Cô ngẩng đầu, Sở vương đứng ở đó, cái đầu cao cao cõng ánh sáng, không thấy rõ thần sắc.

Đang muốn hành lễ, Sở vương lại đưa một vật qua, Thiên Mạch nhìn, mới thấy là thanh đoản kiếm kia.

Thiên Mạch kinh ngạc mười phần: “Kiếm này...”

Sở vương không trả lời, lại nói, “Khí cụ ở chỗ dùng, cô đã nói.”

Thiên Mạch nhìn y, một lát sau, lộ ra ý cười.

Cô nhận kiếm, rút ra, chỉ thấy thân kiếm kia vẫn hoàn hảo, vẫn sáng loáng mới tinh.

“Những thứ này là gì?” Sở vương nhìn những miếng gỗ thành hình trên mặt đất, hỏi.

“Thân máy và cánh.” Thiên Mạch vừa trả lời, vừa dùng lưỡi kiếm vót, quả nhiên thuận tay hơn nhiều.

“Thân máy và cánh? Là gì?” Sở vương không hiểu.

Thiên Mạch muốn giải thích, lại nhất thời không giải thích nổi, nói, “Đại vương sau sẽ biết.”

Sở vương giật giật khóe miệng thật nhẹ, một lát sau, lại ngồi xuống bên cạnh cô.

Thiên Mạch kinh ngạc nhìn y.

“Chớ thất thần, vót đi.” Y nói.

Thiên Mạch đành phải tiếp tục.

Cái mô hình này thật ra làm không khó, trước cô đã vẽ xong đường nét trên mảnh gỗ, chỉ cần vót theo đó là được. Đáng tiếc kỹ thuật cô quá kém, nhất định phải thật cẩn thận, không mà gọt hỏng là phải làm lại.

Sở vương thật sự không nhìn nổi.

Y nhẫn nại, nhìn chằm chằm động tác vụng về của Thiên Mạch, nhíu mày.

“Để kiếm nằm ngang chút.”

“Ngón tay dán vào lưỡi dao, đặt trên gỗ là bị thương đấy...”

“Nhanh chút nữa!”

Một lát sau, rốt cục y không thể nhịn được nữa.

Thiên Mạch đương vùi đầu gian khổ mà làm, đột nhiên, dao và gỗ đều bị lấy đi.

“Vót thế nào?” Sở vương cầm miếng gỗ trong tay xem xét, “Theo nét vẽ là được?”

Thiên Mạch dở khóc dở cười, “vâng” một tiếng.

Sở vương không nói gì, cầm kiếm, vót vô cùng lưu loát, không bao lâu, trên mặt đất có một đống gỗ vụn, mà thân máy đã chậm rãi thành hình.

Thiên Mạch ngồi một bên nhìn, mở to hai mắt.

“Sau đó thì sao?” Đợi khi hoàn thành, Sở vương lại hỏi.

“Ừm... khoét chỗ này, mảnh chút, còn cả chỗ đây...” Thiên Mạch cà lăm nói, chỉ chỉ mấy đường vẽ.

Sở vương nhìn một cái, đi lưỡi dao, sau đó, mấy cái khe gắn lập tức hoàn thành.

“Rồi?”

Thiên Mạch vội vàng cầm cái cánh đã xong trên mặt đất lên, đặt lên trên, đoạn, một khung tàu lượn đã thành hình.

“Sao không giống tên tiểu tốt kia?” Sở vương nhìn một lúc, hơi nghi hoặc.

Thiên Mạch lại cười cười, tự tin nói, “Đồ của đại vương, lại tốt hơn nhiều.” Nói, nhìn chung quanh thuyền, tìm được một chỗ rộng rãi, đứng xa một chút, ném ra.

Gió đêm chầm chậm, tàu lượn xẹt qua một đường trên không trung, bay lên, ung dung chuyển biến, trong tiếng than thở của mọi người, một hồi lâu, mới hạ xuống.

Thiên Mạch vốn dương dương đắc ý, nhưng nhìn thấy nó bay ra phía mạn thuyền, trong lòng nói một câu toang rồi, vội vàng chạy tới, trong khoảnh khắc chạy ra mạn thuyền, khó khăn lắm tiếp được.

Đúng lúc này, quần áo đột nhiên bị níu lại, Thiên Mạch bị ai đó tóm lấy, gần như ngã xuống đất.

“Cô lại muốn chết hay sao?” Sở vương sắc mặt xanh xám, nổi giận đùng đùng nói.

Thiên Mạch rối cả lên, kéo quần áo, “Không rơi đâu mà...” đoạn, thấy Sở vương lại trừng mắt, vội cười cười, vung vẩy con tàu lượn trong tay, lấy lòng nói, “Tôi là vì cứu đồ của đại vương, nếu nó rơi xuống, công sức hôm nay sẽ uổng phí.”

Sở vương nhìn, thần sắc trên mặt hòa hoãn đôi chút, lại “Hừ” một tiếng, “Có một nửa là quả nhân làm, có phí cũng là phí quả nhân.”

Thiên Mạch không tranh luận với y, lại ngồi xuống cạnh khoang thuyền, cầm lấy dao.

“Cô còn muốn làm?” Sở vương kinh ngạc.

“Ừm.” Thiên Mạch tràn đầy phấn khởi, “Còn chưa đủ tốt, sửa một chút, có thể bay cao hơn xa hơn.” Dứt lời, bỗng nhiên cô nhớ tới điển cố một tiếng hót lên làm kinh người, ý vị thâm trường cười cười với Sở vương, “Ngụ ý  của thứ này rất hay, có thể nói là một lần lên tận trời đấy.”

Sở Vương có vẻ kinh ngạc, nhìn cô, không nói gì, ánh mắt dần dần sâu.

Trời chiều nhuộm đỏ mặt sông, chim nước về muộn bay qua trên đỉnh đầu, tiếng kêu to ồn ào. Cách đó không xa, thuyền doãn đang lớn tiếng gào to, sai cập bờ nghỉ ngơi.

“Công thiếp Mạch, cô thật sự rất muốn về nhà ư?” Một hồi lâu sau, Sở vương bỗng nhiên nói.

Thiên Mạch ngẩn người, ngẩng đầu.

Sở vương nhìn cô, thần sắc không buồn cũng không vui, hình như đang hỏi chuyện rất chân thành.

Cô nhẹ gật đầu: “Vâng.”

Hào quang chiếu vào trên mặt Sở vương, đồng đỏ rạng rỡ, ánh sáng trong hai con ngươi nhiệt liệt, lại dường như lấp loé không yên.

“Vì sao?” y nói thật nhỏ, “Nơi này không tốt ư...” ngập ngừng, y nói bổ sung, “quả nhân là vua, quả nhân có thể xóa bỏ thân phận nô lệ của cô, lúc trước cô sống thế nào, cũng có thể sống như vậy ở Sở. Công thiếp Mạch, nếu vậy, cô vẫn muốn về sao?”