[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 2 - Trường Tịch Liêu

Chương 7



Chải đi chải lại nhiều lần, cho đến khi tay đã nắm gọn những lọn tóc dễ rơi, kết lại thành búi sau đầu.

Chiếc lược bình thường mơn trớn mái tóc đen tuyền xinh đẹp càng trở nên phong tình.

Ánh mắt Vệ Linh Phong có phần ngẩn ngơ, song động tác vẫn linh hoạt nhẹ nhàng như xưa, một chút vụng về qua mười năm rồi cũng không hề có. Chỉ có điều sau khi kết tóc rồi đặt lược xuống, hắn không lập tức cầm lấy ngọc khấu ở trên bàn.

“Làm sao vậy?”, Bách Lý Hàn Băng nhẹ giọng hỏi hắn.

“Phẩm chất mỹ ngọc cho dù tốt, gia công tinh tế như thế nào, vỡ rồi thì không đáng một đồng. Hà tất phải chắp vá dang dở như thế?”

Rốt cuộc hắn cũng cầm lấy ngọc khấu, cảm nhận trọng lượng tăng đáng kể vì khảm hoàng kim:”Nếu ngọc có linh tính, hẳn sẽ cảm thấy mỉa mai.”

“Tuy là vậy, nhưng suy cho cùng đây là vật ngươi dụng tâm tặng ta, sao ta có thể tùy tiện thấy vỡ mà không quản?”

Bách Lý Hàn Băng quay đầu lại cười rạng rỡ với hắn:”Huống chi nó mắng ta thô tục ta cũng nghe không hiểu, nhưng ngươi giận mà mặc kệ ta thì không được. Cân nhắc qua lại, bất luận cực như thế nào, ta vẫn muốn sửa lại đàng hoàng.”

“Ngươi…rốt cuộc là thật hay giả…”

Nói y điên rồi, ánh mắt y không những sáng rực, đến cả thần tình nói năng cũng không có gì khác thường. Nhưng nếu y không điên, tại sao trong lời nói lại thấp thoáng kì lạ?

“Ta biết sửa không tốt lắm, nhưng ta chỉ có thể làm đến thế.”

Bách Lý Hàn Băng nhìn vẻ trầm mặc của hắn cho là bất mãn:”Nếu ngươi không thích, ta quay về thử sửa lại, xem có thể sửa tinh tế hơn một chút được không.”

“Đây là do ngươi sửa?”, đôi tay chỉ biết cầm kiếm, thế mà lại làm việc này?

“Ừm!”, Bách Lý Hàn Băng gật đầu với hắn, dùng giọng điệu muốn được khen nói với hắn:”Ta sửa rất lâu mới được như vậy, ngươi không hài lòng cũng được, nhưng đừng giận ta nữa!”

“Ta không giận ngươi, có lẽ lúc trước cũng có, nhưng hiện tại không còn nữa.”

Bất luận lúc này Bách Lý Hàn Băng thật lòng hay giả dối, cũng là vì hổ thẹn! Hổ thẹn với mình cùng y mà nói, là gánh nặng rất trầm trọng.

“Ta sớm đã nghĩ thông rồi, dù ta và ngươi không thể hóa giải tận cùng hiềm khích, cũng không cần thiết phải sống như kẻ thù.”

“Là thật sao?”, trong mắt Bách Lý Hàn Băng lóe sáng:”Ngươi thật không giận ta nữa, ngươi thật sự tha thứ cho ta?”

“Ngươi không cần phải làm gì cho ta nữa, ta không hận cũng không oán ngươi.”, Vệ Linh Phong cài ngọc khấu giúp y:”Ngươi an tâm, lời ta nói là thật.”

“Nhiều năm trôi qua, ta đã nhìn thấu rồi, những việc trước đây giống như ngọc khấu này, vỡ cũng vỡ rồi, dù có khảm nạm hoàng kim càng tôn lên vẻ mỹ lệ, thời gian sử dụng cũng không thể kéo dài như ban đầu. Nếu nó đã sớm trở thành thứ phiền phức vô dụng, vậy sửa hay không sửa có gì khác biệt?”

“Nhưng…”, Bách Lý Hàn Băng mạnh mẽ quay đầu:”Nói như vậy, có khác gì không tha thứ cho ta?”

Vệ Linh Phong không nói gì hơn, bởi vì lần quay đầu này, ngọc khấu chưa được cài chặt trên tóc Bách Lý Hàn Băng bị hất ra.

Muốn đưa tay ra bắt lấy nhưng không kịp, hắn chỉ có thể nhìn theo hồ điệp bay đi. Song Bách Lý Hàn Băng đã động thủ, dù phát hiện trễ hơn Vệ Linh Phong một chập, nhưng phản ứng nhanh gấp mười lần.

Không cần ngoảnh đầu, y chỉ nghiêng mình, trước khi rơi xuống đất thì ngọc khấu mỏng manh đó đã nằm ở trong tay y.

“Ta bắt được rồi.”, y cười đưa ngọc khấu trong tay đến trước mặt Vệ Linh Phong.

“Gặp phải tình huống này, biết võ công cũng không tồi.”, Vệ Linh Phong chỉ cười cười, tiếp lấy rồi cài lại trên tóc y.

Bách Lý Hàn Băng không ngờ hắn phàn ứng như vậy, nét cười trên mặt nhất thời đông cứng.

Bách Lý Hàn Băng cúi đầu, nhìn lòng bàn tay trống không.

“Kì thực lúc ấy sau khi ta chuyển biến tốt hơn, cũng muốn nói tất cả với ngươi. Nhưng vừa nghĩ đến phải đối diện với ngươi, ta lại nhút nhát lùi bước.”

Vệ Linh Phong bước đến trước mặt Bách Lý Hàn Băng, cúi đầu nhìn y cùng ngọc khấu cài trên tóc, nhẹ thở ra.

“Sau đó, cứ do dự trong khi mỗi một năm trôi qua, thời gian khá dài khiến ta không biết nên làm thế nào mới tốt. Dứt khoát nghĩ rằng, trầm mặc cũng chưa hẳn là không tốt! Nhưng…hôm nay nhìn thấy ngươi, ta đã biết mình sai rồi.”

Bách Lý Hàn Băng ngẩng lên, thấy mình trong đôi mắt bình tĩnh của hắn.

“Xin lỗi.”

Một tiếng xin lỗi này khiến Bách Lý Hàn Băng rùng mình.

“Lần gặp trước, ngươi không phải thế này…”, hắn thì thào hỏi:”Tại sao lại nói vậy, tại sao…”

Hai hình bóng ôm nhau trên chiếc cầu đó bất chợt hiện lên trước mắt Bách Lý Hàn Băng.

“Ta từng nghĩ Cố Vũ Lan sẽ nói với ngươi, cũng từng nghĩ có lẽ ngươi sẽ lại xuất hiện trước mặt ta. Ta đã từng cân nhắc tình hình gặp lại, vốn vĩ không nên thất thố như thế.”

“Nhưng đến khi thật sự chạm mặt, cũng không biết vì sao ta không thể khống chế tâm tình của mình.”, Vệ Linh Phong hơi nghiêng đầu.

“Hiện giờ ta khá hơn rất nhiều, trùng hợp gặp lại ngươi, ta nghĩ cũng đã đến lúc…”

Bách Lý Hàn Băng nghi hoặc nhìn hắn đưa tay về phía mình.

Vệ Linh Phong ảm đạm nói:”Hai ta đập tay phát thệ, chấm dứt mọi ân oán đi!”

Bách Lý Hàn Băng cúi đầu nhìn bàn tay trước mặt mình, lại ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt bình tĩnh dị thường.

“Chấm dứt cái gì?”

Đôi mắt đen láy của y tối sầm lại, không còn một chút sáng rực như khi nãy:”Nói như thế, ngươi muốn nhất đao lưỡng đoạn với ta, ngươi cũng không trở về Băng Sương thành nữa, phải không?”

“Bao nhiêu năm sớm tối bên nhau, cái khác không nói, ngươi cùng ta không khác gì người thân nhất. Băng Sương thành luôn ở trong lòng ta, vật cùng người ở đó ta sẽ không quên. Nhưng…”, Vệ Linh Phong lắc đầu với hắn:”Ta nghĩ mình không muốn về đó nữa.”

“Ngươi nói thật sao?”, sắc mặt Bách Lý Hàn Băng trầm xuống:”Ngươi dự định không vào Băng Sương thành nữa?”

Vệ Linh Phong thoáng chốc do dự, chậm rãi thu tay về, kiên định gật đầu. Bách Lý Hàn Băng vừa thấy, sắc mặt liền u ám như gió mưa kéo đến.

“Đây là cuộc sống mà ngươi muốn?”, đến ngữ khí của y cũng trở nên trầm trọng.

“Nơi đây có gì đáng để ngươi vứt bỏ mọi thứ? Là vì tiểu viện vừa nhỏ vừa cũ này, hay vì những bằng hữu tùy tiện kia, hoặc là…vì nguyên nhân nào khác?”

“Sao ta có thể vứt bỏ mọi thứ?”

Vệ Linh Phong nhíu mày, tâm tình biến hóa của Bách Lý Hàn Băng khiến hắn cảm thấy bất thường, nhưng hắn vẫn dựa theo thực tế mà nói suy nghĩ của mình:”Tiểu viện cũ nát trong mắt ngươi là nhà của ta, những bằng hữu tùy tiện trong miệng ngươi là tri kỷ của ta, có bạn bên cạnh, cuộc sống như thế có gì không tốt?”

“Một chút cũng không!”

Bách Lý Hàn Băng bắt lấy tay hắn, dùng ngữ khí không cho phép cự tuyệt:”Như Tuyên, ngươi là người của Băng Sương thành, nơi đó mới là nhà của ngươi!”

Vệ Linh Phong không vùng tay ra, đầu lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

“Ngươi muốn làm gì đây?”, hồi lâu sau hắn mới phản ứng, thử nghĩ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Bách Lý Hàn Băng:”Ngươi nói gì thì chính là vậy, ta sẽ không chạy trốn.”

“Thật không chạy trốn?”

Vệ Linh Phong ngây người, thôi không vùng tay nữa mà sững sờ nhìn y.

Đôi mắt của Bách Lý Hàn Băng vừa sâu lại trầm, không thể nhìn rõ thứ ẩn chứa trong ấy là lửa hay băng…

“Như Tuyên, ngươi đã dậy rồi chứ?”, một giọng nói hứng khởi truyền vào từ bên ngoài, phá vỡ thế giằng co giữa hai người.

Vệ Linh Phong ngoảnh lại nhìn, nhìn thấy Mộ Dung Lưu Vân mặc nguyệt bạch cẩm bào, men theo con đường nhỏ tiến về phòng.

“Ta đặc biệt mua điểm tâm của Bán Nguyệt Lâu, nhân lúc còn nóng cùng nhau… A?”

Khuôn mặt Mộ Dung Lưu Vân tràn ngập xuân phong cầm theo hộp đồ ăn, vừa nói vừa sải bước vào phòng. Y chỉ nhìn thấy Vệ Linh Phong từ bên ngoài, lúc này thấy còn có người khác, không khỏi giật mình đứng lại.

“Lưu Vân.”, Vệ Linh Phong thấy hắn liền thở phào nhẹ nhõm:”Sớm như vậy đã đến đây rồi?”

“Đúng vậy!”, Mộ Dung Lưu Vân gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Bách Lý Hàn Băng đang ngồi trên ghế.

Vệ Linh Phong nhìn thấy biểu tình ngẩn ngơ của y, hiển nhiên hiểu rõ y đã bị vẻ ngoài của Bách Lý Hàn Băng mê hoặc rồi, trong lòng vừa có chút buồn cười vừa có chút lo lắng.

Buồn cười là vì đứa trẻ này thích trông mặt mà bắt hình dong, vừa thấy người có dung mạo xuất chúng, liền lộ ra bộ dạng mất hồn. Lo lắng là vì Bách Lý Hàn Băng không thích loại người tùy tiện, nếu như đứa trẻ này nói ra những lời cợt nhả vô hạnh, nhất định sẽ khiến y phát nộ.

Ngoài những điều này ra, nơi ngực cơ hồ còn thấp thoáng vị chát…

“Thật đẹp…”, hay cho một mỹ nhân không gì có thể bắt bẻ được!

“Đúng là một buổi sáng thật đẹp.”, Vệ Linh Phong nhanh nhẹn tiếp lời, thuận tiện dùng ánh mắt cảnh cáo đứa trẻ không biết tốt xấu kia.

“A!”, Mộ Dung Lưu Vân hình như khá thông minh, bị hắn trừng mắt lập tức định thần, gật đầu lia lịa với hắn:”Đúng vậy đúng vậy! Tiết trời hôm nay thật tốt!”

Vệ Linh Phong thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười với y.

“Như Tuyên.”, Mộ Dung Lưu Vân đột nhiên đỏ mặt cúi đầu, gượng ép hồi lâu mới nói:”Ngươi cười lên thật đẹp!”

Kỳ thực y muốn nói “Như Tuyên, khi nãy ngươi trừng mắt với ta, tim ta đập rất nhanh”, nhưng chợt thấy không đúng cho lắm nên đổi lại câu này.

Vệ Linh Phong nào biết tâm sự rối rắm của thiếu niên, nghe thấy lời nói cùng bộ dáng kỳ quái của y, chỉ biết dở khóc dở cười lắc đầu.

“Lưu Vân ngươi…”

Hắn vừa mở miệng định nói với đứa trẻ, nhất thời thấy đau mới nhớ ra mình vẫn đang bị Bách Lý Hàn Băng túm lấy, liền vội vùng vẫy không ngừng, nói một tiếng buông ra với Bách Lý Hàn Băng.

Bách Lý Hàn Băng vẫn không cử động, nhìn hắn không chớp mắt cho đến khi sống lưng hắn lạnh run.

Mộ Dung Lưu Vân nhìn hai người mắt đối mắt đến ngây dại, cảm thấy mình hoàn toàn bị xem nhẹ. Y định mở miệng làm nũng oán trách với Vệ Linh Phong vài câu, liền thấy mỹ nhân khoác bạch y có dung mạo tuyệt thế rốt cuộc cũng xoay người liếc nhìn y.

Thật đáng sợ! Tại sao mỹ nhân này lại có ánh mắt không đẹp chút nào, thậm chí còn rất khủng bố? Mộ Dung Lưu Vân biến sắc, bất giác lùi về sau mấy bước. Trong lòng y lập tức hiểu lý do khi nãy Như Tuyên đoạt lời của mình, còn đưa mắt ra hiệu với y nữa.

Mặc dù khuôn mặt này có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng mỹ nhân này tuyệt không phải là người có thể dễ thân dễ mến! Quả nhiên giống nha đầu đáng chết kia, đều là hoa có gai… Quả nhiên, hoa càng có nhiều gai lại càng xinh đẹp…

Nếu để Vệ Linh Phong biết được Mộ Dung Lưu Vân lúc này đang nghĩ gì, nhất định sẽ than thở người này ngày sau tất không phải là vật trong ao. Nếu như Bách Lý Hàn Băng biết được, e rằng y sẽ lập tức đầu lìa khỏi cổ.

Bất quá thần tình kinh hãi của y không hoàn toàn là do giả vờ, nhân tiện giấu diếm đi nhiều tâm tư khác.

“Nhi Tử của Thiết Y Mộ Dung?”, Bách Lý Hàn Băng gật đầu:”Quả nhiên tương môn hổ tử *, không giống người thường.”

Mặc cho ngữ khí bình thản nhìn chung chỉ là lời khách sáo, nhưng trong đôi mắt kia lại không xem trọng bất kì điều gì.

Dù Bách Lý Hàn Băng kiêu ngạo, song trước giờ luôn xem trọng lễ giáo. Vệ Linh Phong lần đầu nhìn thấy y dùng thái độ này để đối xử với người lạ, trong lòng không khỏi sinh nghi.

Vệ Linh Phong vẫn thấy khó hiểu, Mộ Dung Lưu Vân lại không để tâm.

Một là Mộ Dung Phục Ý thường để mặc nhi tử, y đã quen thói tản mạn tùy tiện, hai là… nhất cử nhất động của người trước mắt phong hoa tuyệt đại đến thế, khiến tâm tình khó kháng lại mỹ nhân của y cực kì dao động, còn tâm tư nào để nghĩ đến lễ mạo hay không…

Chỉ là hoa dù có đẹp, nhưng thật quá nguy hiểm!

Bởi vì đã có kinh nghiệm đau thương, dù tiếc nuối thế nào đi nữa thì Mộ Dung Lưu Vân đã lập tức xác định chủ ý.

Bởi vì còn chưa chính thức bắt đầu một đời phong lưu, Mộ Dung Lưu Vân xác nhận bản thân tuyệt đối không thể đụng đến mỹ nhân nguy hiểm này. Có điều y không khỏi lộ vẻ tiếc rẻ khiến Vệ Linh Phong ở bên cạnh ù ù cạc cạc.

“Lưu Vân”, mặc cho hai người này kì quái hay cổ quái gì chăng nữa, Vệ Linh Phong cũng không muốn nghĩ sâu thêm:”Vị đây là Bách Lý thành chủ của Băng Sương thành, Băng Sương thành danh chấn thiên hạ, Bách Lý thành chủ lại là kiếm thuật danh gia, ngươi không thể không tỏ ra lễ phép.”

So với ánh mắt ám thị lúc trước, lời nói này rõ ràng là cảnh cáo, là muốn để Mộ Dung Lưu Vân phải chú ý lời nói cùng hành động.

“Y là Bách Lý Hàn Băng?”, Mộ Dung Lưu Vân phản ứng rất nhanh, lập tức kinh ngạc hỏi:”Sao y có thể là Bách Lý Hàn Băng?”

Vệ Linh Phong sững sờ, không hiểu vì sao y lại nói như thế.

“Là Vương gia nhà ta nói, võ công càng cao thì càng khó coi… quả nhiên ngài ấy gạt ta!”

Mộ Dung Lưu Vân nhìn trên nhìn dưới Bách Lý Hàn Băng, sau cùng dừng mắt tại cánh tay tóm lấy Vệ Linh Phong, kìm không được liền hỏi:”Như Tuyên, ngươi quen y sao! Y…y làm gì cứ nắm lấy ngươi mãi không buông?”

“Chuyện đó… ta với y… chúng ta…”

Vệ Linh Phong cúi đầu nhìn cổ tay đang bị Bách Lý Hàn Băng nắm lấy, nghĩ thế nào cũng không thể nói rõ quan hệ của mình cùng người này, sau cùng chỉ cười bất đắc dĩ:”Ta cùng Bách Lý thành chủ quen biết đã lâu, trên đường ngang qua Tô Châu y chỉ ghé thăm ta mà thôi, không có quan hệ gì đặc biệt.”

Hắn vừa nói vừa cảm thấy lực siết tay càng ngày càng mạnh, từ từ phát đau.

“Ưm!”, Mộ Dung Lưu Vân hiển nhiên không tin lắm, nhưng đôi mắt đảo qua đảo lại cũng không hỏi tiếp.

“Ngươi quả nhiên quyết định như vậy?”, Bách Lý Hàn Băng nhìn đôi mắt cúi thấp của hắn.

“Ta đã nói qua rất nhiều lần, là do ngươi nghe không hiểu!”, sắc mặt Vệ Linh Phong từng chút trắng nhợt, ngước mắt phóng tia nhìn sắc sảo.

“Bách Lý thành chủ, ta chẳng những không có võ công cùng lòng dạ tuyệt thế, mà tâm tư còn cách biệt rất nhiều so với ngươi, ngươi tha cho ta đi!”

Bách Lý Hàn Băng siết chặt nắm tay, Vệ Linh Phong rên một tiếng, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt y.

“Buông ra buông ra, tay của Như Tuyên sắp đứt rồi!”, Mộ Dung Lưu Vân nhận ra sự bất thường, vội vàng ném vật trong tay về phía họ.

Bách Lý Hàn Băng lúc này mới thức tỉnh, lập tức nới lỏng lực nắm, kinh ngạc trong thấy máu ứ đọng dưới tay mình, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi hơn Vệ Linh Phong.

“Như Tuyên ngươi không sao chứ?”, Mộ Dung Lưu Vân đã ở trước mặt, đỡ lấy cổ tay của Vệ Linh Phong:”Có nặng lắm không? Ta sẽ đi tìm đại phu đến đây!”

“Không cần thiết, tự ta đã là đại phu rồi!”, Vệ Linh Phong dùng cánh tay còn lại vỗ vai y.

“Như Tuyên…”, Bách Lý Hàn Băng đứng đậy, không dám đưa tay ra nữa.

“Ta biết ngươi không cố ý, ta cũng không có gì gấp gáp.”, Vệ Linh Phong chỉ tay về phía cửa:”Bách Lý thành chủ ngươi luôn bận rộn, ta cũng không tiện lưu ngươi lại, thỉnh!”

Bách Lý Hàn Băng trầm mặc nhìn hắn một lúc, không nói gì liền rời đi.

Vệ Linh Phong nhìn theo đến khi bóng người khuất đi, an tọa trên ghế mà Bách Lý Hàn Băng vừa ngồi.

Sự yên tĩnh quá đáng ở trong phòng áp chế khiến Mộ Dung Lưu Vân càng lúc càng thấy không thoải mái, y đứng một hồi không kìm được liền nói:”Như Tuyên, chi bằng chúng ta ra ngoài chơi đi! Tô Châu thành có nhiều nơi rất thú vị…”

“Lưu Vân.” Vệ Linh Phong ngắt lời y:”Ta muốn ở một mình, ngươi về trước được không?”

Mộ Dung Lưu Vân có chút thất vọng, chỉ có thể gật đầu, xoay người thu dọn vật đánh rơi trên đất của mình.

“Vậy mai ta sẽ đến tìm ngươi!”, ra đến cửa y liền nói một câu, sau đó không đợi Vệ Linh Phong nói thêm nữa liền chạy đi.

Vệ Linh Phong ngửa người dựa vào lưng ghế, thẩn thờ nhìn xà ngang trên trần.

Hình như bên cạnh có người nói chuyện với y, nhưng Bách Lý Hàn Băng một chút cũng không nghe lọt tai. Biểu tình trên mặt của Như Tuyên cùng những lời nói đó, vẫn còn quanh quẩn trước mắt trong tai của y.

“…Ngọc khấu ở trên tóc…”

Câu nói này bất chợt chen vào đầu y, Bách Lý Hàn Băng không khỏi nhìn quanh, một khuôn mặt duyên dáng đập vào đôi mắt đen láy của y.

Mộ Dung Lưu Vân bước ra khỏi cửa, bất giác dừng lại. Bởi vì y thấy Bách Lý Hàn Băng đó đứng ở ngoài cửa, đối diện với y chính là vị Minh Châu cô nương mà Vương gia lưu luyến không quên.

Dương liễu xanh mướt, tiểu kiều lưu thủy, cộng thêm hai vị mỹ nhân, thật xứng đáng là cảnh sắc được ghi chép trong sách… Nếu như biểu tình trên hai gương mặt mỹ lệ kia không cứng đờ đến thế…

“Người biết Như Tuyên?”

“Rốt cuộc quan hệ giữa người và Như Tuyên là gì?”

Hai người dường như đồng thời cất tiếng, hỏi xong cũng không có ai hồi đáp.

“Ngọc khấu này từ đâu mà có?”, Minh Châu bị y nhìn đến mất bình tĩnh, lại hỏi lần nữa:”Sao lại vỡ rồi?”

“Có can hệ đến ngươi sao?”, Bách Lý Hàn Băng ngừng lại, sau đó đáp lời:”Dĩ nhiên là do Như Tuyên tặng ta.”

“Không thể nào!” Minh Châu lập tức phản bác:”Người nói nhảm!”

“Tại sao lại không thể?”

Là bởi vì…

Bướm lượn tung tăng, lại có đôi có cặp, vật định tình này vạn ý sâu nặng, không biết là muốn tặng ai?

Định tình, không phải thế đâu. Ta chỉ muốn tặng cho một người làm kỉ niệm…

“Chính là không thể…người đó không phải…”

“Là ngươi quấn lấy Như Tuyên nên hắn mới không chịu về cùng ta?”, Bách Lý Hàn Băng trầm ngâm nhìn nàng:”Dù tướng mạo ngươi không tệ, nhưng vẫn không thể sánh với Tử Doanh. Rốt cuộc có thứ gì mà có thể khiến Như Tuyên xem trọng?”

“Người nói cái gì?”, Minh Châu lùi lại mấy bước:”Tử Doanh là ai? Còn người là ai?”

“Ta và Như Tuyên…”

Nam nhân dung mạo hoàn mỹ, cơ hồ không giống phàm nhân chợt cười nhạt với nàng, sau đó lên tiếng.

“Tử Doanh là nữ nhân đẹp nhất mà ta từng thấy trên thế gian. Năm đó vì nàng ta mà Như Tuyên mới rời khỏi quê hương đến nay không về.”

Khuôn mặt Minh Châu lập tức mất đi huyết sắc.

“Như Tuyên dễ mềm lòng, cơ bản không biết làm sao để cự tuyệt người khác.”

Người đó liền khẽ thở dài.

“Ta lo lắng nhất là có người sẽ lợi dụng điểm này, miễn cưỡng hắn làm điều trái với tâm ý của bản thân.”

“Tử Doanh kia thật sự là người hắn thích? Nhưng tại sao…”

“Bởi vì Tử Doanh là thê tử của ta.”, Bách Lý Hàn Băng khẽ cau mày:”Những năm nay hắn không muốn trở về, có lẽ vì luôn canh cánh trong lòng…”

Minh Châu đi rồi, cước bộ có phần chập choạng, thân ảnh cực kì đáng thương.

“Không thích hợp.”

Bách Lý Hàn Băng hình như đang tự độc thoại, lại hình như đang nói cho người bên cạnh nghe:”Dù có tìm, ta cũng sẽ giúp hắn chọn người xứng đôi, nhất định phải tìm người xứng đôi với hắn…”

Mộ Dung nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Bách Lý Hàn Băng, trong lòng dấy lên cảm giác cổ quái không thể nói ra.

Lúc này ánh mắt của Bách Lý Hàn Băng đột nhiên chuyển đến thân y, dọa y sợ đến mức lùi lại rất xa.

“Chỉ là đứa trẻ, chỉ là tính tình quái dị mà thôi!”, Bách Lý Hàn Băng không có động tĩnh gì, liếc nhìn một cái rồi xoay người, vừa đi vừa nói:”Thật đáng tiếc…”

Mộ Dung Lưu Vân khẩn trương dính chặt vào tường, lúc này mới run rẩy thở hắt ra.

Thật đáng sợ! So với nha đầu đáng chết kia, Bách Lý Hàn Băng này còn đáng sợ gấp ngàn gấp vạn lần…

———

*tương môn hổ tử (thành ngữ): ví dụ như bậc tiền bối có tài năng, thân thủ của hậu bối cũng bất phàm không kém