Trưởng Huynh Như Mẫu

Chương 3



Edit: Cá Viên

Từ ngày ngoài ý muốn cho Lâm Đàm uống sữa, Lâm Đàm luôn nhìn chằm chằm vào ngực Lâm Hồi, ba ngày mà tới hai lần hỏi Lâm Hồi có còn sữa ngon hay không, Lâm Hồi luôn cố ý giả vờ không nghe thấy, hoặc là đổi chủ đề.

Nhưng mà làm sao Lâm Hồi có thể chịu được nước mắt của em trai mình cơ chứ. Lâm Đàm chỉ mới rơi nước mắt, làm mình làm mẩy mấy ngày, anh liền bị đánh bại, không chút do dự đồng ý.

Vì vậy, qua nửa tháng, Lâm Hồi đồng ý.

Lâm Hồi giống như một bảo mẫu, cứ vài ngày lại cho Lâm Đàm uống một lần sữa.

Không, làm gì có bảo mẫu nào cho một đứa trẻ lớn như vậy uống sữa chứ.

Việc cho uống sữa diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ một vài lần hoa huy*t mẫn cảm chảy ra nước thì không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra nữa

Nhưng Lâm Đàm cũng phải trưởng thành.

Lâm Hồi có chút tâm tư, nên chưa bao giờ nghĩ đến việc giáo dục giới tính cho Lâm Đàm

Vì cơ thể mình nên Lâm Hồi lên đại học vẫn luôn ở ngoại trú, cũng thuê một căn hộ ở bên ngoài, hơn nữa trường học cũng rất gần nhà, cuối tuần còn có thể về, cho nên anh không có bạn cùng phòng đủ tốt để thảo luận về các vấn đề tình dục, đối với kiến thức về phương diện này chỗ hiểu chỗ không. Thuận theo tự nhiên cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc giáo dục kiến thức giới tính cho em trai mình.

Dù sao cho uống sữa đã đủ xấu hổ rồi.

Cho đến khi Lâm Đàm mười bốn tuổi, buổi sáng tỉnh dậy phát hiện quần mình bị ướt, hắn tưởng mình đái dầm nên xấu hổ không dám nói với anh trai mà lén giặt sạch quần lót cùng khăn trải giường.

Vào buổi tối nào đó, Lâm Hồi đang đọc sách đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, xen lẫn với tiếng khóc nức nở của Lâm Đàm.

Lâm Hồi vội vàng đặt sách xuống đi mở cửa, vừa mở cửa, Lâm Đàm liền nhào vào trong lòng anh.

Lâm Đàm vẫn đang trong giai đoạn phát triển, chiều cao vừa đến ngực của Lâm Hồi, tuy rằng cơ bản ngực của Lâm Hồi đã phát dục hoàn toàn, nhưng va chạm này vẫn khiến anh run lên vì đau.

Anh còn chưa kịp phản ứng, Lâm Đàm đã khóc nức nở, nói: "Anh ơi, hình như em sắp chết rồi."

"Sao vậy!?" Lâm Hồi nhanh chóng kéo người ra khỏi lồng ngực, lo lắng hỏi.

Lâm Đàm vừa khóc vừa kéo quần xuống, "Anh ơi, nó sưng lên, sờ vào vừa đau lại khó chịu. Anh ơi, có phải em sắp chết rồi hay không, em không muốn chết đâu huhuhu..."

Lâm Hồi mặt đỏ bừng, nhanh chóng chuyển mắt đi, sau đó quay đầu nói: "Tiểu Đàm đừng sợ, đây là hiện tượng sinh lý bình thường, chứng tỏ tiểu Đàm của chúng ta đã lớn."

Lâm Đàm khóc bắt đầu nấc lên, "Nhưng anh ơi, em khó chịu quá, ô..hu..."

Lâm Hồi suy nghĩ một chút, xoay người cầm máy tính bảng bắt đầu bấm bấm, một lát sau liền đưa máy tính bảng cho Lâm Đàm, "Tiểu Đàm xem đoạn video này đi, làm theo anh ta sẽ không khó chịu nữa, được không?"

Lâm Đàm lau nước mắt, cầm lấy máy tính bảng, "Vậy em muốn anh xem cùng cơ."

Lâm Hồi lúng túng kéo tay hắn, "Không được..."

Nước mắt Lân Đàm lại bắt đầu chảy xuống, Lâm Hồi thở dài, "Được, được."

Lâm Hồi làm bộ làm tịch ngồi ở trước bàn đọc sách, bên tai tất cả đều là tiếng thở dốc mang theo nức nở của em trai, anh căn bản học không vào nổi.

Một lúc sau, Lâm Đàm vừa khóc vừa gọi anh: "Anh ơi, anh ơi, giúp em với, em khó chịu quá..."

Lâm Hồi lúc đầu còn giả bộ nghe thấy, nhưng sau một hồi liền không kiên trì được nữa, quay đầu lại liền thấy Lâm Đàm trần trụi nằm ở trên giường, toàn thân ửng hồng, hai tay lên xuống lộn xộn, nhìn thấy anh quay đầu lại, nước mắt liền rơi.

"Anh ơi..."

Lâm Hồi thở dài, đứng dậy ngồi bên cạnh giường, phát hiện em trai đã đóng video hướng dẫn lại và ném nó sang một bên, nhìn em trai nghẹn đỏ bừng mặt, Lâm Hồi cũng không dám nói gì, chỉ có thể tự trách mình không giáo dục em trai về phương diện này sớm.

"Tiểu Đàm, anh sẽ dạy cho em một lần, sau này em phải tự mình làm, được không?"

Lâm Đàm vừa khóc vừa gật đầu.

Lâm Hồi chịu đựng sự xấu hổ đặt tay lên bộ phận sinh dục của Lâm Đàm, quá nóng, nóng đến mức anh gần như không thể cầm được. Lâm Hồi khẽ động, nghe em trai thoải mái thở dài, quả thực muốn tìm một chỗ chui vào.

Lâm Hồi cũng không có gì kỹ xảo gì, làm một hồi Lâm Tân cũng chưa bắn, lần đầu tiên không phải sẽ nhanh bắn sao, Lâm Hồi cảm thấy tay mình gần như tê dại, cho nên chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.

"Anh ơi", Lâm Đàm chọc chọc Lâm Hồi, "Em có thể uống sữa không?"

Lâm Hồi sửng sốt một chút, lời từ chối vừa ra đến miệng liền bị nuốt trở về, thôi, chiều hắn một lần, nhanh chóng kết thúc là được

Lâm Đàm ngồi dậy, vén quần áo của Lâm Hồi lên mút, hơi thở nặng nề phả vào da thịt của Lâm Hồi, Lâm Hồi muốn chạy trốn lại trốn không thoát.

Một lúc sau, Lâm Đàm ngừng mút, đầu để ở ngực Lâm Hồi, dương v*t bắt đầu run nhè nhẹ, Lâm Hồi biết, hắn sắp bắn.

Theo một tiếng kêu rên, sữa bò liên tục dính vào tay Lâm Hồi, một phần bị bắn tung tóe trên giường.

Một lúc sau, Lâm Đàm vẫn không nhúc nhích

"Tiểu Đàm?" Lâm Hồi đột nhiên ý thức được em trai mình chắc là đang xấu hổ đây mà

Lâm Hồi dùng tay kia vỗ vỗ lưng Lâm Đàm, "Tiểu Đàm, không sao đâu, đây là hiện tượng bình thường."

Lâm Đàm nhúc nhích vài cái, ở ngực Lâm Hồi cọ cọ, mới không tình nguyện từ trong quần áo chui ra, đỏ mặt hỏi: "Trước kia anh cũng từng như vậy sao?"

"Ừm"

"Vậy thì lần sau, em có thể giúp lại anh không."

Lời nói của trẻ con luôn rất ngây thơ.

Tuy rằng lời này có thể là vì giảm bớt sự xấu hổ, hoặc em trai không muốn bị xấu hổ một mình, mới không hiểu chuyện nói ra, Lâm Hồi nhanh chóng từ chối, "Không được. Đi tắm rửa rồi ngủ đi."

"Được, em đi đây." Lâm Đàm bị dời đi lực chú ý, vội vàng mặc quần áo lên rồi rời đi.

Để lại Lâm Hồi ngồi ở trên giường ngây ngẩn cả người

Thiếu chút nữa, liền có phản ứng.