Trục Vân Mộ Tràng

Chương 44: Sớm sớm chiều chiều



Buổi sáng, khi đồng hồ báo thức reo lên lần thứ ba, Thang Vu Tuệ duỗi tay cố gắng nhấn tắt chuông, dụi mắt, cuối cùng ngồi dậy ở trên giường.

Ánh mặt trời dịu dàng lười biếng chiếu nghiêng qua cửa sổ, rọi lên chiếc chăn màu lam nhạt.

Thang Vu Tuệ chỉ chiếm một nửa giường, cậu ngồi dậy, ngây người không mục đích một lúc, quay đầu nhìn chằm chằm chỗ trống bên cạnh, nghĩ một lúc rồi chậm rãi dịch chuyển mình từ một nửa này sang nửa kia, lại cuộn một bên chăn vào trong ngực, ngẩn ngơ vô nghĩa một lúc, lại chậm rãi nhắm mắt.

“Tút tút tút…”

Chuông điện thoại đột ngột vang lên trong phòng, Thang Vu Tuệ mở mắt ra, khó có thể tin mình lại ngủ thiếp đi, cậu cố sức dụi mắt, vội vàng duỗi tay với điện thoại, “Alo…”

Bên kia im lặng mấy giây, tiếp đó giọng nói trầm của Khang Giả truyền tới, “Vẫn chưa dậy?”

Thang Vu Tuệ không hiểu sao nghẹn họng, ho mạnh một tiếng, cố gắng nói một cách tràn đầy năng lượng: “Em dậy rồi.”

Chắc là ảo giác, dường như Thang Vu Tuệ nghe thấy Khang Giả cười lên, nhưng một tiếng đó rất ngắn ngủi, lại qua tạp âm trong trò chuyện, Thang Vu Tuệ cảm thấy hẳn là nghe lầm, lúc định lên tiếng thì Khang Giả lại nói: “Dậy rồi thì tự dọn dẹp đi, anh cũng sắp đến rồi.”

Thang Vu Tuệ rất ngoan kéo dài giọng nói “được”, Khang Giả “ừ” một tiếng, sau đó hai người đột nhiên đều im lặng.

Trong lòng bàn tay Thang Vu Tuệ bắt đầu đổ mồ hôi, mặc dù không soi gương, nhưng cậu dám chắc mặt mình đã đỏ lên rồi.

Cậu hơi bất lực bắt đầu oán trách bản thân, sao giống như học sinh cấp ba yêu đương vậy, không có chuyện gì nữa thì tắt điện thoại thôi.

Như thể yêu Khang Giả một lần nữa, sau khi biết chuyện Khang Giả đến Thành Đô từ Tiểu Gia, Thang Vu Tuệ đã cảm thấy mỗi ngày mình đều sống trong giấc mơ màu đỏ không chân thực, không lý do mà bắt đầu thấp thỏm và căng thẳng như ban đầu.

Thang Vu Tuệ định lên tiếng, Khang Giả lại đột nhiên gọi tên của cậu.

Giọng nói vốn khàn trải qua hai lần thay đổi của tín hiệu điện từ, nghe vào có vẻ như khác bình thường rất nhiều.

“Thang Vu Tuệ.”

Thì ra tần số biến dạng không phải bắt nguồn từ trời đất, mà là bản thân Khang Giả đã thay đổi quy luật chấn động, Thang Vu Tuệ cụp mắt xuống, “dạ” một tiếng rất nhẹ, lại hỏi: “Sao vậy anh?”

Lần này tiếng cười ngắn ngủi kia được Thang Vu Tuệ nghe rõ một cách chân thật, Khang Giả đúng là cười rất khẽ, một tiếng trầm thấp lại ngắn ngủi kia, như chứa đựng sự bao dung và không biết làm thế nào, tự dưng khiến nhịp tim của Thang Vu Tuệ nhanh hơn.

Khang Giả nói: “Lát nữa gặp.”

Trong lòng bàn tay của Thang Vu Tuệ nhanh chóng ấm lên, cậu “à” một tiếng vô nghĩa, lại vội vàng bối rối bổ sung: “Được, em đợi anh…”

Đầu bên kia điện thoại Khang Giả để điện thoại hơi xa, cười một tiếng rất tùy tiện, lại để điện thoại bên tai một lần nữa, học giọng điệu kéo âm lúc Thang Vu Tuệ mới vừa tỉnh ngủ, chậm rãi nói: “Được —— “

Sau khi cúp điện thoại, Thang Vu Tuệ ngồi ngẩn người năm phút, sau đó mới như bừng tỉnh, bỗng nhiên trợn to mắt, khó có thể tin mà thầm nghĩ:

Vừa rồi, Khang Giả làm nũng với mình à.

Chiếc chăn vừa được vuốt phẳng lại bị cuộn thành một đống lộn xộn, ở giữa có một người vùi cả mình vào.

Thang Vu Tuệ hít thở khí CO2 năm phút ở trong chăn một cách vô nghĩa, mới mơ màng bò ra, lưu luyến không rời xuống giường.

Tất cả hành lý về Bắc Kinh đã thu dọn xong từ đêm qua, Thang Vu Tuệ rửa mặt xong rồi ăn sáng, nhìn thời gian còn dư dả, cậu lại dọn phòng một lần nữa.

Tuần này chủ nhà không ở Thành Đô, nhưng quan hệ với Thang Vu Tuệ luôn tốt, cũng rất tin tưởng cậu, trước đó đã bảo Thang Vu Tuệ dọn dẹp phòng xong thì có thể trực tiếp rời đi.

Thang Vu Tuệ vừa lau sàn xong lần cuối, chuông cửa đã vang lên, cậu vội vàng buông đồ trong tay xuống chạy chậm đến trước cửa, hít một hơi sau đó mở cửa ra.

Trong tay Khang Giả xách một túi của quầy bán đồ ăn sáng, nhìn thẳng vào Thang Vu Tuệ, im lặng đứng ở cửa.

Hắn mặc một chiếc áo khoác liền mũ màu đen, chân còn luôn dài đến mức không có thiên lý, lúc này được bọc trong đôi giày ống, trông vừa thẳng vừa đẹp.

Không biết tại sao, Thang Vu Tuệ cảm thấy hôm nay Khang Giả cực kỳ đẹp trai. Cậu luôn biết Khang Giả đẹp, nhưng Thang Vu Tuệ cho rằng từ lâu mình đã miễn dịch với ngoại hình, nhưng lại không biết sau bao nhiêu năm, khi nhìn thấy người này, mình lại vẫn liếc mắt một cái đã rung động không thôi.

Khang Giả không vội vã vào nhà, mà nhìn Thang Vu Tuệ với ánh mắt bình tĩnh, một lúc sau, hắn mới hơi cong mắt, “Bạn trai ơi không ôm một cái à?”

Toàn thân Thang Vu Tuệ khẽ run lên, một cảm giác tê dại từ lưng truyền đến, cậu cúi đầu, ngoan ngoãn tiến lên mấy bước.

Khang Giả từ ngoài cửa đi vào, trong nháy mắt cửa đóng lại, hắn cũng ôm Thang Vu Tuệ vào lòng.

Lúc Thang Vu Tuệ được Khang Giả ôm luôn có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực chấn động khi hắn nói chuyện, âm thanh nghe vào luôn trầm hơn bình thường.

Khang Giả cứ ôm cậu như vậy rồi nói: “Mới có mấy ngày, tại sao cảm thấy lâu lắm rồi không gặp em nhỉ.”

Sự tê dại run rẩy kia dường như lan đến trái tim, Thang Vu Tuệ mím môi, cảm giác toàn thân mình đang nóng lên.

Có điều cậu luôn luôn thẳng thắn hơn Khang Giả rất nhiều, Thang Vu Tuệ giơ tay lên, chậm rãi vòng ra sau lưng Khang Giả, má dán lên áo khoác của hắn, nói rất nhỏ: “Rất nhớ anh.”

Giọng nói mang theo ý cười khiến lồng ngực chấn động rõ ràng hơn, như đồng bộ với nhịp tim của Thang Vu Tuệ.

Khang Giả lùi lại một chút, cúi đầu xuống chậm rãi trao một nụ hôn dài với Thang Vu Tuệ.

Đầu tiên Thang Vu Tuệ ngớ ra, tiếp đó trong lòng dâng lên sự chua xót ngọt ngào.

Cậu chưa bao giờ được Khang Giả hôn như một báu vật thế này, lúc tách ra mặt gần như đỏ lựng.

Thang Vu Tuệ ngẩng đầu, mắt sáng lên nhìn Khang Giả, đột nhiên rất muốn hôn cằm của hắn.

Nhưng Khang Giả không để chuyện này xảy ra, lúc Thang Vu Tuệ lại gần hắn cười bóp mặt Thang Vu Tuệ, “Đừng hôn nữa, hôn lại không đi được.”

Thang Vu Tuệ bị bóp, cảm thấy hơi ấm ức, nhìn chằm chằm Khang Giả một lúc lâu, mãi mới không cam tâm “ừ” một tiếng.

Kết quả Khang Giả buông cậu ra, nghĩ một hồi lại tới gần, hôn cậu thêm lần nữa.

Sau khi vào phòng khách, Khang Giả thấy Thang Vu Tuệ đã ăn sáng xong, bèn lấy điện thoại ra nhìn giờ.

Cuối cùng Thang Vu Tuệ bị Khang Giả bắt buộc xách theo túi điểm tâm, còn Khang Giả đeo ba lô của Thang Vu Tuệ, kéo vali đi ra ngoài.

Khi ra khỏi thang máy sẽ có một đoạn cầu thang không dài không ngắn, Thang Vu Tuệ cơ bản không mang vật gì nặng, cảm thấy hơi ngại nên muốn tự di chuyển vali xuống, kết quả bị Khang Giả liếc một cái, chỉ có thể ngoan ngoãn từ bỏ.

Đến khi ra khỏi cửa đơn nguyên[1], Thang Vu Tuệ mới phát hiện Khang Giả lái xe tới đây.

[1] Đơn nguyên: bộ phận của nhà hoặc công trình được giới hạn quy ước trên mặt bằng và là một đơn vị thống nhất toàn vẹn về mặt tổ chức không gian, kỹ thuật và cấu tạo. Trong nhà ở nhiều tầng, đơn nguyên là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, thang máy…). Mỗi đơn nguyên có thể có nhiều loại căn hộ khác nhau, và thường từ 4-6 căn hộ là hợp lý.

Chuyến bay của Thang Vu Tuệ vào buổi trưa, bây giờ vẫn còn nhiều thời gian, có nghĩa là hừng đông, trời còn chưa sáng Khang Giả đã xuất phát từ Khang Định, mới có thể đến nơi vào lúc này.

“Thất thần gì đấy?” Khang Giả nhìn Thang Vu Tuệ ngơ ngác đứng tại chỗ, gọi cậu một tiếng, “À đúng, em chưa từng ngồi xe của anh đúng không?”

Đâu chỉ chưa từng ngồi, chiếc việt dã đen bóng này, hình như Thang Vu Tuệ cũng chưa từng thấy.

Khang Giả chậm rãi khởi động xe, hiếm khi giải thích với Thang Vu Tuệ: “Bình thường anh không hay lái xe, chạy xe máy thực sự tiện hơn, nếu xa thì ngồi phương tiện công cộng ngược lại sẽ không mệt lắm.”

Thang Vu Tuệ gật đầu, một tay Khang Giả cầm vô lăng, tay kia vươn sang nắm lòng bàn tay Thang Vu Tuệ, “Nếu em muốn ngủ thì ngủ thêm đi, dù sao vẫn còn một đoạn đường, đói bụng thì uống sữa đậu nành, bánh rán chắc nguội rồi, cứ để đó đi.”

Thang Vu Tuệ lắc đầu, “Em không buồn ngủ, cũng không đói lắm.”

Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cầm lấy sữa đậu nành, uống từng ngụm từng ngụm đến hết.

Đến sân bay mất khoảng một tiếng, cuối cùng Thang Vu Tuệ vẫn ngủ.

Trong xe có nhiệt độ vừa phải, cậu nhìn phong cảnh liên tục lùi lại ngoài cửa sổ, rất hiếm có, lần đầu tiên ở bên cạnh Khang Giả tìm được cảm giác yên lòng, cuối cùng khó mà khống chế nhắm mắt lại.

Thời gian lên máy bay không còn nhiều lắm, Khang Giả đi cùng Thang Vu Tuệ đến cửa kiểm tra an ninh, Thang Vu Tuệ cúi đầu lấy lại vali, Khang Giả cũng cởi balo đưa cho cậu.

Thang Vu Tuệ bình tĩnh đứng tại chỗ, chưa đi vào.

Cậu không biết nói gì, đổi lại là Khang Giả mỉm cười, “Hình như luôn là anh tiễn em đi.”

Gần như là trong nháy mắt, Thang Vu Tuệ cảm giác trước mắt của mình mờ mờ. Cậu cố gắng chớp về chút ẩm ướt kia, trong lòng cảm thấy mình thực sự rất vô dụng, tại sao đã ở bên nhau rồi vẫn muốn khóc vì một câu nói như vậy.

Khang Giả tiến lên một bước, ôm lấy bả vai Thang Vu Tuệ rất khẽ, lại nhanh chóng buông ra.

Khóe mắt của hắn nhẹ nhàng cong lên, cười nói: “Anh sẽ không hôn tạm biệt với em ở sân bay, anh cảm thấy em cũng không thích.”

Thang Vu Tuệ gật đầu, Khang Giả kéo tay cậu, thả một món đồ vào lòng bàn tay cậu.

Thang Vu Tuệ cảm thấy vật kia lạnh lẽo, đang muốn nhìn thì Khang Giả lại siết chặt tay cậu một lần nữa, suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Vậy nên hãy nhớ trở về.”

Sau khi bị buông ra, Thang Vu Tuệ cụp mắt xuống, mở bàn tay ra, thấy rõ món đồ đặt trong lòng bàn tay.

Là một chiếc chìa khóa.

Thang Vu Tuệ rất quen thuộc với chiếc chìa khóa này, bởi vì trước khi đi cậu vừa mới đặt nó lên tủ giày.

Đó là chìa khóa căn hộ mà Thang Vu Tuệ đã thuê ở.

Khang Giả nhìn Thang Vu Tuệ nói: “Anh mua rồi, đây chỉ là nghi thức, em trở về đương nhiên phải đổi.”

Thang Vu Tuệ sững sờ, khó có thể tin mà nhìn hắn, Khang Giả sờ lên tóc cậu, cười bảo: “Sao vậy, không lẽ hôm nay em mới biết thật ra điều kiện của anh cũng rất tốt?”

Thang Vu Tuệ vẫn đứng ngây ngốc, mắt mở rất to, giống như không biết nên nói thế nào.

Khang Giả thở dài nói: “Nhưng chắc chắn không giàu bằng tiến sĩ Thang, mời tiến sĩ Thang sau khi trở về nuôi anh nhé.”

Dường như cuối cùng cũng hiểu ra, Thang Vu Tuệ nhào mạnh vào lòng Khang Giả, hai tay run rẩy ôm lấy hắn.

Khang Giả không quan tâm những ánh mắt xung quanh phóng tới, nhưng cũng không làm nhiều hơn.

Hắn chậm rãi vuốt ve sống lưng Thang Vu Tuệ, lại từ từ cách xa cậu, giống một bóng mây đỗ dưới ngày hè thiêu đốt chậm rãi di chuyển qua sườn núi, cuối cùng Thang Vu Tuệ cũng được phơi ra trong sự dịu dàng như ánh mặt trời ấm áp.

Sự dịu dàng kia mang theo màu sắc của Khang Giả, vẫn là xám xịt, khó hiểu, không sáng lắm, nhưng rất yên tĩnh, lúc rơi bên tai Thang Vu Tuệ, chỉ có mấy chữ bình thường:

“Đừng khóc nữa, đi đi em.”

——————-

Bình luận của tác giả:

Cũng không biết có nên thêm vào phần Lời tác giả không, cảm thấy cũng không cần thiết lắm, chủ yếu để giải thích thực ra Khang Giả rất có tiền, tất nhiên là rất-có-tiền nha! Đống bò dê trên núi nhà hắn thì khỏi phải nói bao nhiêu tiền rồi, còn có khách sạn, hơn nữa A Giả cũng từng lăn lộn ngoài xã hội, mua một căn hộ cao cấp cũng dư dả. Sự phân biệt giàu nghèo của dân tộc thiểu số rất lớn, trong mắt những người bình thường, các gia đình có tài sản đều giàu một cách khó tin, nhưng họ cũng không phải người theo chủ nghĩa trọng tiêu dùng, cũng sẽ không rời bỏ quê hương mình, nên phần lớn đều là đời đời truyền lại. Xuyên Tây đại bộ phận là khu vực nghèo đói, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Hoàng Tử Bé của chúng ta có tiền, tiền mua căn hộ cũng không ảnh hưởng gì quá nhiều đến gia đình hắn.