Trục Vân Mộ Tràng

Chương 37: Chẳng phải hướng về



Dưới ánh nắng chiều, cửa hàng tiện lợi như bị phủ kín trong khe hở của tháng năm, xung quanh bức tranh đứng im dường như có âm thanh cát chảy nhỏ bé, chảy qua từng dòng sông ngầm của thời gian.

Cuộc trùng phùng này vì quá đột ngột mà có vẻ hơi hoang đường, thực sự rất giống một giấc mơ.

“Thầy Thang…?”

Một giọng giòn giã phá vỡ sự ngơ ngác trì trệ của Thang Vu Tuệ, cậu quay đầu lại, nhìn thấy một cậu trai dân tộc Tạng khá quen đang nhìn cậu với đôi mắt tỏa sáng.

Thang Vu Tuệ ngẩn ngơ nhìn thiếu niên trước mắt còn cao hơn cậu một chút này, một lúc sau mới mờ mịt nói: “Tiểu Gia…?”

Cậu chàng dân tộc Tạng cười một tiếng ngọt ngào. “Thầy vẫn nhớ em à, thầy Thang!”

Thang Vu Tuệ lại cẩn thận nhìn một lúc, mới mê man sờ lên đầu cu cậu, nở nụ cười có phần hoài niệm, “Em đã cao thế này rồi à…”

Bốn năm trước, trong trường tiểu học cũ nát kia, cậu học sinh vì bị gọi lên bảng vào tiết học cuối cùng mà thẹn thùng quay đầu đi, lại được cho thêm một viên phấn, đã nhổ giò cao lớn thành thiếu niên giống như cây trúc. Bây giờ đứng ở ngã tư của thành phố phồn hoa nhộn nhịp, cũng không khác gì dáng vẻ dựa vào tường đọc sách ở trường tiểu học cao nguyên mây dài vạn dặm. Như thể bồ câu trắng đứng ở mái vòm của cao ốc, sắp sửa bay về phía bầu trời tự do, đã không e ngại gì nữa, cũng không gì lay chuyển được.

Thang Vu Tuệ cong cong mắt, “Sao em lại ở đây?”

Tiểu Gia cười lên, hơi xấu hổ nói, “Em thi đến Thành Đô học cấp ba, học phí hoàn toàn miễn giảm, hôm nay được nghỉ, anh A Giả cố ý đến thăm em.”

Thang Vu Tuệ khựng lại, cuối cùng chậm rãi quay đầu, một lần nữa chậm chạp nhìn về phía Khang Giả, lại phát hiện hắn đã đứng sau lưng mình không biết từ khi nào.

“À…” Thang Vu Tuệ chậm rì rì nói, “Vậy hả…”

Tiểu Gia gặp được cậu thì vui lắm, bây giờ thiếu niên cao cao này đã hoàn toàn khác hẳn trong trí nhớ, cười lên lại vẫn có bóng dáng của bé trai ngại ngùng ngày trước, “Thầy Thang, sao thầy lại ở đây ạ?”

Thang Vu Tuệ vô thức nhìn Khang Giả một cái, lại phát hiện Khang Giả từ đầu đến cuối đều nhìn cậu, chưa từng nhìn đi chỗ khác.

Thang Vu Tuệ lập tức tràn đầy chán ghét bản thân, cậu nói nhỏ: “Bây giờ thầy… tạm thời… làm việc ở đây.”

“À….” Tiểu Gia trợn to mắt, “Thầy Thang, vậy sau này thầy sẽ ở lại Tứ Xuyên ạ? Thế gia đình thầy thì sao?”

Thang Vu Tuệ bị hỏi đến độ ngẩn ra, vừa định trả lời, Khang Giả luôn đứng ở bên cạnh cuối cùng lên tiếng.

Ánh mắt của hắn không thay đổi, giọng nói lại nặng nề, nói với Thang Vu Tuệ: “Em ăn cơm chưa?”

Thang Vu Tuệ sững sờ, Khang Giả đến gần một bước, Thang Vu Tuệ lùi lại một chút, mà giây tiếp theo, cảm giác áp bức nặng nề bao bọc xung quanh cậu lại biến mất sạch sành sanh.

Khang Giả hờ hững cong khóe miệng lên, cười một tiếng vô nghĩa, như là thuận tiện lại như tâm trạng rất tốt mà nói với Thang Vu Tuệ: “Muốn ăn cùng không?”

Tiểu Gia ở bên cạnh nhiệt tình nói: “Đúng rồi thầy Thang! Ăn cùng đi! Bọn em vẫn chưa ăn cơm.”

Thang Vu Tuệ ngẩng đầu, ánh mắt lần đầu tiên nhìn vào mắt Khang Giả sau khi gặp lại.

Cậu nở nụ cười rất nhẹ, “Em ăn rồi, hai người ăn đi.”

Mặc dù đã lớn lên rất nhiều, nhưng dù sao Tiểu Gia vẫn là đứa trẻ, sau khi nghe được trên mặt lập tức lộ vẻ thất vọng, “Ăn một bữa nữa đi mà, thầy Thang, thật sự không ngờ trùng hợp có thể gặp được thầy thế này, hiếm có lắm ạ!”

Thang Vu Tuệ cười nói: “Thầy cũng rất ngạc nhiên. Nhưng thầy thật sự ăn rồi, em học ở đâu? Lần sau thầy cũng tới thăm em.”

“Thật hả?!” Tiểu Gia lập tức vui vẻ nói, “Em học ở trung học số 13, lớp 10-7.”

Thang Vu Tuệ gật đầu, nói lời hứa hẹn, nhưng Tiểu Gia vẫn không cam tâm cho lắm, vẫn muốn kéo Thang Vu Tuệ đi cùng.

Khang Giả nhìn Thang Vu Tuệ một cái, vỗ bả vai Tiểu Gia, thản nhiên nói: “Cậu ấy ăn rồi thì thôi, chúng ta đi thôi.”

Lúc này Tiểu Gia mới lưu luyến không rời mà buông Thang Vu Tuệ ra.

Nhìn bóng lưng Khang Giả và Tiểu Gia xoay người rời đi, Thang Vu Tuệ hít sâu một hơi, di chuyển cơ thể hơi cứng ngắc, cũng dự định rời đi.

Nhưng mà tiếng bước chân trước mặt lại đột nhiên dừng lại, Khang Giả quay đầu, đứng trong góc đường bị ánh nắng chiều nhuộm đỏ như máu cười nói với Thang Vu Tuệ: “Em muốn đến cửa hàng tiện lợi mà?”

Thang Vu Tuệ sững sờ, bước chân lập tức trì trệ tại chỗ. Khang Giả đứng ở chỗ cách cậu vài bước, trong ánh mắt có hài hước, có tàn khốc, cũng có một vài thứ sâu hơn nặng hơn, giống như tro tàn sau bốn năm, cũng nhìn về phía cậu qua muôn núi ngàn sông.

Ánh sáng xung quanh Khang Giả lại nhanh chóng tối lại, không khí bốn phía biến thành thể rắn hỗn loạn phức tạp, đè lên hơi thở từng chút một, đánh tan Thang Vu Tuệ.

Thang Vu Tuệ cảm thấy hốc mắt mình cay xè, nhưng cuối cùng cũng không chảy nước mắt.

Không biết sau bao lâu, Khang Giả mới cười, mơ hồ như cách một lớp sương mù, là nụ cười quen thuộc vừa nhẹ vừa xa ——

“Em quay về thật rồi.”

Giống như tất cả những thói quen không thay đổi của Khang Giả, đây y như rằng không phải câu hỏi, nhưng lần này nụ cười của hắn biến mất nhanh hơn lời nói.

Thang Vu Tuệ không nhúc nhích nhìn bóng dáng Khang Giả và Tiểu Gia biến mất ở ngã tư, đứng lặng một lúc, mới chậm rãi di chuyển bước chân rời đi.



Thang Vu Tuệ không trả lời tin nhắn Khang Giả gửi đến, ngày hôm sau cậu đi làm như thường lệ, điện thoại cũng không vang lên nữa.

Giật mình nghĩ, cuộc trùng phùng kia quả thực giống như một cảnh trong mơ ngắn ngủi, nếu không phải tin nhắn chân thật lưu trong điện thoại, Thang Vu Tuệ không tìm ra một chút dấu vết chứng minh Khang Giả đã từng đến gần cậu.

Thôi, dù sao cũng đã trở về rồi. Thang Vu Tuệ nghĩ.

Nếu như cuộc sống không có gì bất ngờ, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đối với Thang Vu Tuệ mà nói là đặc biệt như thế.

Mấy tuần sau đó, Thang Vu Tuệ bận suốt một ngày lúc tan ca lại bị nhóm trưởng gọi lại.

“Tiểu Thang, cậu tính khi nào thì đi?”

Thang Vu Tuệ ngớ ra, nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc tuần tới. Tôi phải về trường làm một vài thủ tục, còn phải tham gia bảo vệ.”

Nhóm trưởng thân thiện vỗ vỗ bả vai cậu, “Không sao, không vội, đợi cậu tốt nghiệp suôn sẻ rồi quay lại đi làm là được.”

Thang Vu Tuệ cười nói: “Vâng, gây thêm phiền cho anh rồi.”

Nhóm trưởng vui mừng nhìn cậu. Trong mấy năm này, Thang Vu Tuệ là người mới có điều kiện tốt nhất mà công ty tuyển được, với trình độ và thành tựu nghiên cứu khoa học của Thang Vu Tuệ, tìm đại một nhà xưởng lớn hoặc vào viện nghiên cứu đều có thể lấy được đãi ngộ và phúc lợi cực kỳ ưu đãi.

Nhưng người có hào quang lớn như thế, cuối cùng lại đến một công ty chi nhánh có vẻ hơi bình thường của họ. Thật ra chuyện này luôn khiến đồng nghiệp và nhóm trưởng cảm thấy khó mà hiểu được.

Hơn nữa năng lực làm việc của Thang Vu Tuệ quá mạnh, tính cách còn tỉ mỉ và cẩn thận. Những việc thực tập sinh phải làm rất nhiều, tiền lương lại ít, Thang Vu Tuệ gần như đang bị bóc lột như lao động giá rẻ, nhưng luôn luôn tăng ca mà không hề có lời oán giận nào, như là dùng thời gian thế nào cũng không tiếc, hoàn toàn không quan tâm có cuộc sống riêng hay không.

Vốn dĩ đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở Thành Đô, Thang Vu Tuệ thậm chí sắp quên mất mình còn phải về trường một khoảng thời gian, trên chuyến tàu điện ngầm tan ca cậu thư giãn suy nghĩ chuyện này một lúc.

Trên thực tế cậu vẫn chưa chính thức ký hợp đồng với công ty, nếu như bây giờ đổi ý, với cậu mà nói cũng không phải là chuyện rất khó khăn.

Thang Vu Tuệ suy nghĩ nhập tâm, đầu đập một cái lên tay vịn của tàu điện ngầm, lúc này cậu mới như giật mình bừng tỉnh, hơi mệt mỏi nhắm mắt lại.

Hôm nay Thang Vu Tuệ định đến cửa hàng tiện lợi một chuyến nữa, lời nói của nhóm trưởng đã nhắc nhở cậu một vài hiện thực đã bị lãng quên, Thang Vu Tuệ không có tâm trạng nấu cơm, chỉ muốn mua chút gì đó chỉ cần làm nóng rồi về tạm bợ một bữa.

Mà cuộc sống có lúc giống như sự hoang đường cụ thể, thời gian đã trải qua một chuỗi trùng hợp kịch tính, lại như chợt trùng hợp một cách thoải mái trong lúc lơ đãng.

Thang Vu Tuệ chậm rãi cúi đầu đi đến cửa hàng tiện lợi, lại đột nhiên bị ngăn lại bởi một bàn tay duỗi ra.

Trong miệng Khang Giả còn ngậm điếu thuốc lá, sau khi ngăn Thang Vu Tuệ lại, hắn dùng tay kia cầm điếu thuốc xuống.

Thoạt nhìn hắn không khác gì mấy tuần trước, cũng không khác gì bốn năm trước, thậm chí cũng không khác gì mây và gió trong trí nhớ ngày hôm đó.

Thang Vu Tuệ im lặng nghĩ, anh ấy chỉ trôi qua, nhưng không bao giờ thay đổi.

Trong sự tái nhợt dường như đã vượt qua nhiều năm, Khang Giả cười nhạt một tiếng như thường, ánh mắt nhìn vào mắt Thang Vu Tuệ, bình tĩnh nói: “Có thể nói vài câu với em không?”