Trục Vân Mộ Tràng

Chương 33: Thay đổi cùng kỳ hạn của núi tuyết



Chuyện sau đó giống như một bộ phim bị phơi sáng quá mức trong đầu Khang Giả, hắn rất ghét cách nói ẩn dụ ra vẻ này, nhưng nếu cố gắng nghĩ lại, những gì hắn có thể nhớ được quả thực là một mảng trống rỗng như thể bị bỏng.

Giống như rất nhiều năm về trước, hắn vẫn chưa nghỉ học, trong một tiết học buồn ngủ bị giáo viên môn Hóa gọi lên làm thí nghiệm. Hắn cầm một món đồ rất dài giống như cái nhíp, gắp một thanh magie từ lọ thuốc thử chứa đầy dầu hỏa, châm lửa cho nó ngay trước mặt tất cả bạn bè.

Ánh sáng trắng chói mắt, nóng bỏng.

Đứng giữa tiêu điểm của ánh nhìn, Khang Giả mười sáu tuổi có lẽ đang xuất thần nhìn chùm sáng trắng này, cảm giác nó đang cháy ra một cái hố trong mắt mình, bởi vậy tất cả mọi thứ đều quá sáng, hiện lên sự trống rỗng đau thương buồn bã.

Chẳng những không nhìn thấy, Khang Giả của tuổi hai mươi tư cảm giác có lẽ thứ này vẫn sẽ khiến thính giác của người ta mất linh.

Rất ồn ào, lời mắng người xen lẫn giọng quê đặc sệt, khiến Khang Giả suýt nữa không nghe hiểu tiếng Tạng.

Tang Cát bị vả một bạt tai, mặt nhanh chóng sưng đỏ lên, còn bị đạp một phát quỳ trên mặt đất không dậy nổi, không biết là đau hay bị dọa.

Hình như chú Đức Cát đỏ mắt, không biết giận hay là vì điều gì khác.

Nhưng những hình ảnh này đều giống như bị bao bọc trong một mảng mông lung không chân thực bởi nắng sớm, trống huơ trống hoác, khiến Khang Giả khó mà xác nhận phải chăng mình cũng từng thật sự ở trong hình ảnh này.

Tang Cát rời đi ngay hôm đó, Thâm Quyến – thành phố ban đầu gửi gắm vô số ảo tượng của cậu hoàn toàn không để lại cho thiếu niên dân tộc Tạng ngây thơ này một giấc mộng đẹp có thể nhớ lại, khi cậu đi trông còn nhếch nhác hơn lúc đến.

Ngay cả hành lý bẩn thỉu, dúm dó của cậu cũng không có cơ hội mang đi.

Sau khi bị chú Đức Cát đánh tới mức sắp không đứng dậy nổi, Tang Cát bị chú Đức Cát kéo đi định rời khỏi.

Khang Giả mở miệng gọi họ một tiếng, sống lưng của Tang Cát gần như cứng đờ trong nháy mắt.

Khang Giả nhìn thấy, hắn cảm giác xương cốt của mình dường như cũng thấy đau.

Chú Đức Cát mất một lúc lâu mới xoay người lại, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Khang Giả chậm rãi dùng tiếng Tạng nói: “Chú Đức Cát à, Tang Cát không làm gì sai cả, chú đừng đánh cậu ấy.”

Sau khi im lặng một lúc lâu, chú Đức Cát cuối cùng vẫn không ngẩng đầu lên, ông xoay người lại, quay lưng về phía Khang Giả cứng đờ gật đầu một cái.

Trong khóe mắt, Khang Giả chắc chắn sau cùng hắn nhìn thấy Tang Cát khóc, cậu khóc trong im lặng, nhưng nước mắt chảy xuống lại long trời lở đất.

Sau rốt, bộ phim hoang đường và ồn ào này kết thúc bằng cái nhìn cuối cùng Tang Cát dành cho hắn. Không biết có phải bởi vì sau này biết đó là lần cuối cùng hay không, dưới sự vạch trần quá mức của Khang Giả, hồi ức giống như kim loại bốc cháy, cái nhìn kia tràn đầy lên án, si mê và tuyệt vọng.

———

“Sau đó anh không gặp lại Tang Cát nữa,” Khang Giả lẳng lặng đứng trước tảng đá to lớn kia, như thể bất kỳ lúc nào cũng bị cuốn về núi tuyết bởi mọi cơn gió thổi qua, “Cũng không phải cố ý tránh né, chỉ là không liên lạc được với cậu ấy nữa.”

Thang Vu Tuệ đứng bên cạnh hắn, cảm thấy buồn bã không thể ngăn nổi, không phải là vì mình, mà vì thiếu niên chôn ở đây đã hóa thành bụi đất. Vì lòng dũng cảm đã từng, đã hoàn toàn thay đổi của cậu, bôn ba mấy ngàn cây số, khổ sở muôn núi ngàn sông.

“Tại sao không liên lạc được nữa?”

“Cậu ấy bị cha mình nhốt lại,” Khang Giả nói, “Gần nửa năm.”

Thang Vu Tuệ sững sờ nhìn hắn, Khang Giả trầm giọng nói: “Thật ra chú Đức Cát là người tốt, từ nhỏ đến lớn chú thương Tang Cát nhất.”

Khang Giả xoay người lại, nhìn về phía cây linh sam bên cạnh tảng đá, thản nhiên nói: “Nhưng em cũng thấy đấy, trong thành phố phát triển, chuyện này vẫn không được thế hệ trước như cha mẹ hoàn toàn chấp nhận, huống chi là trong vùng núi xa xôi hẻo lánh như thế.”

“Chắc là không sạch sẽ,” Giọng Khang Giả đều đều nói, “Có lẽ cha cậu ấy nghĩ vậy.”

Thang Vu Tuệ không phát hiện tay mình đang run rẩy nhẹ, cậu khó khăn nói: “Sau đó thì sao?”

“Em cho rằng là chú Đức Cát hạt chết cậu ấy?” Khang Giả cười một tiếng, “Không phải, chú Đức Cát rất mềm lòng, chú ấy chỉ không hiểu được, nếu không phát sinh chuyện sau đó, thời gian lâu rồi anh đoán cuối cùng chú ấy cũng sẽ tha thứ cho Tang Cát.”

“Tang Cát tự trốn đi.”

Thang Vu Tuệ kinh ngạc trợn to mắt, Khang Giả chậm rãi nói tiếp: “Qua thời gian dài, chú Đức Cát giam cậu ấy không còn nghiêm nữa, cũng xem như là một cách ngụy trang để hòa hoãn quan hệ.”

“Chẳng ai ngờ rằng Tang Cát sẽ chạy trốn như thế, cậu ấy để lại toàn bộ số tiền tích góp được ở Thâm Quyến, còn khắc chữ lên bàn, nói là mình ra ngoài đi dạo, đợi ổn rồi sẽ trở về.”

Khang Giả cười rất nhạt: “Chắc chắn em nghĩ cậu ấy đến tìm anh đúng không, anh đoán chú Đức Cát cũng nghĩ vậy, nhưng lúc ấy anh không hề biết gì cả.”

“Cậu ấy đến Đạo Thành, Lý Đường, sau đó đi qua cầu của sông Kim Sa, đến Mêdog, Nyingchi, Lhasa, chụp một tấm ảnh ở chùa Đại Chiêu, đến tiệm in rửa ra rồi gửi cho anh.”

“Lúc đó anh đã không ở Thâm Quyến nữa, chắc cậu ấy cũng biết, cho nên đoán chừng cũng chẳng trông mong anh có thể nhận được.”

“Anh không biết sau cùng cậu ấy có ổn hơn như cậu ấy nói hay không, nhưng sau đó cậu ấy về nhà, vừa đến Tứ Xuyên thì gặp phải ngọn núi đất lở, người trên xe của cậu ấy chết hết, chỉ còn lại một đứa bé, bị đất đá đẩy tới một nơi khác, nhưng sau cùng cũng không cứu được. Lúc đào được đứa bé người đã không xong rồi, còn liên tục nhắc nhở nhân viên tìm kiếm cứu bạn, bảo họ đến cứu một anh dân tộc Tạng.”

Khang Giả đưa mắt nhìn về phương xa, nhìn lớp tuyết đọng đã tích tụ trên núi thần Gongga hàng vạn năm, không buồn phiền cũng không đau khổ, chỉ hỏi một vấn đề với vẻ chân thành và bình tĩnh: “Em nói xem, có phải anh nên đối xử tốt hơn với cậu ấy không?”

Thang Vu Tuệ không có cách nào trả lời hắn, cậu đã run tới mức không ra hình thù gì, chỉ có thể run rẩy ôm lấy Khang Giả.

Cậu yếu ớt nói: “A Giả, đây không phải lỗi của anh…”

“Anh không nói là lỗi của anh,” Khang Giả nhẹ nhàng ôm cậu, giọng nói nhỏ khó mà nghe được, “Nhưng nếu như có thể, anh hy vọng mình đã từng kéo cậu ấy một lần.”

Hắn khẽ xoa đầu Thang Vu Tuệ, hôn đỉnh đầu cậu. “Đừng khóc, Thang Thang à, em nhìn xem, là vậy đó, anh không thể rời khỏi nơi này, anh vốn cũng không phải là người rất vui vẻ hay đau khổ. Với anh ở đâu hay đi đâu thật ra không khác gì nhau, nhưng anh không thể nói lời tạm biệt với nó một cách dễ dàng như vậy, anh không thể có được bản thân mình, cho nên anh không thể yêu em.”

Thang Vu Tuệ khóc đến mức run rẩy, cậu cúi đầu trên bả vai Khang Giả, run rẩy nói: “Không sao, không sao đâu A Giả… em hiểu…”

Khang Giả yên lặng ôm cậu trong cái nhìn chăm chú của ánh sáng ở núi tuyết trắng tinh, một lúc lâu sau, Thang Vu Tuệ mới ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt khô khốc không hề có nước mắt của hắn, “A Giả, anh rất thích cậu ấy à?”

Khang Giả cười một tiếng, lồng ngực rung động khiến nước mắt của Thang Vu Tuệ rơi xuống không kiểm soát được, hắn nhẹ nhàng xoa tai Thang Vu Tuệ, dịu dàng nói với chút buồn phiền: “Em không nghiêm lúc lắng nghe đúng không.”

Thang Vu Tuệ cọ ướt áo trước ngực Khang Giả, mới nghe thấy âm thanh như thở dài của Khang Giả: “Không thích mà.”

“Là bởi vì không thích.”

Sau khi hai người xuống núi, vẻ mặt Khang Giả đã bình thường trở lại, như thể chưa từng đích thân dẫn Thang Vu Tuệ nói lời tạm biệt với mình.

Khang Giả đội mũ bảo hiểm lên đầu Thang Vu Tuệ, nhẹ nhàng cài dây cho cậu, “Ngày kia đi anh đưa em đi nhé?”

Mắt Thang Vu Tuệ đau vì khóc, lúc này hơi không mở mắt ra được, cậu nói bằng âm thanh rất khẽ như không nghe thấy: “Được ạ.”

“Ừ,” Khang Giả gật đầu, nở nụ cười rất nhẹ với cậu, “Hy vọng sau này có cơ hội em lại đến Cam Tư chơi.”

“Được.” Thang Vu Tuệ cũng miễn cưỡng gật đầu, cười bảo, “Nếu như có cơ hội.”

Cũng là đường dài, dáng vẻ đường quốc lộ không khác gì con đường được ánh mặt trời ấm áp vẩy xuống lúc đầu.

Vẫn là xe máy ầm ầm, tiếng vang giống như đá tảng chuyển động trong đường hầm. Trời hãy còn xanh lam, núi hãy còn xanh lục, mây treo ở đỉnh núi xa xa, từ nơi rất gần bay tới nơi rất xa, tiễn biệt người xa quê và người yêu quay về chốn cũ.