Trục Vân Mộ Tràng

Chương 16: Sóng hồ Không rõ tung tích



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cờ Lungta

(hôn rồi nên từ chương này sẽ đổi xưng hô anh – em)

Nhắm mắt đương nhiên sẽ không nhắm cả đêm, nhưng khi Thang Vu Tuệ có ý thức mở mắt, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Trong khoảnh khắc đầu tiên mắt tiếp xúc với ánh nắng, Thang Vu Tuệ thậm chí không nghĩ đến chuyện khác, chỉ cảm thấy mê man – cậu đang ở đâu?

Tuân theo bản năng, cậu chỉ cần đưa ra vấn đề sẽ nhanh chóng biết rõ đáp án, cho nên trong khoảnh khắc thứ hai khi nhìn chăm chú vào cửa sổ mái nhà trên đỉnh đầu, Thang Vu Tuệ đã hiểu hình trạng lúc này.

Học thuật không liêm chính, tạm nghỉ học, bị đuổi khỏi nhà, Cam Tư, mùa xuân, Khang Giả… Những từ ngữ này chẳng mấy chốc đã kết thành hệ thống mũi tên sơ đồ cây trong đầu cậu.

Thang Vu Tuệ nhớ ra mình uống say, cảm thấy lại bắt đầu đau đầu.

Không hiểu sao, như là phản xạ có điều kiện, lông mi Thang Vu Tuệ đột nhiên run một cái ngắn ngủi.

Động tác tương tự xảy ra trên người cậu luôn vô cùng chứa sắc xuân, giống như lá non xanh mơn mởn lần đầu run rẩy khi được nước mưa vỗ vào, ngay sau đó, danh từ “như trút nước” bắt đầu đập vào thần kinh Thang Vu Tuệ như mưa bão.

Rượu lúa mì thanh khoa, nước sông, lan can lạnh như băng và mặt trăng trên lưng núi…

Mũi tên kết nối những từ ngữ này vẫn chưa đưa ra kết luận, nhưng Thang Vu Tuệ đã vô thức mím môi một cái.

Giống như bị đá men lạnh lẽo áp vào làn da, Thang Vu Tuệ giật mình, tỉnh hẳn.

Cậu nhìn bụi bặm được nắng sớm thấm ướt trong không khí mà thẫn thờ một lát, lại chậm rãi chớp mắt, sau đó vùi mình trong chăn.

Thang Vu Tuệ lề mề gần một tiếng mới chậm rì rì lôi cơ thể nặng nề xuống tầng.

Lần đầu tiên cậu quan sát bản thân trong gương lâu như vậy, cố gắng tập nhìn nhau thành thật với hình ảnh của mình trong gương, cố khiến mình tự nhiên như bình thường, luyện đến khi cậu cảm thấy mặt mũi mình mù mịt.

Nhưng có vẻ như vẫn không có tác dụng gì cả. Sau khi xuống tầng, trước khi nhìn thấy sự vật khác, Thang Vu Tuệ đã nhìn thấy Khang Giả trước.

Tia sáng xung quanh hắn đang nhanh chóng tối lại, lúc hai mắt nhìn nhau với Khang Giả, trong nháy mắt Thang Vu Tuệ nhớ đến bản thân co rúm tái nhợt trước gương, chỉ chớp mắt rồi nhìn đi chỗ khác.

Khang Giả có vẻ không có gì khác ngày thường, bình tĩnh nói với Thang Vu Tuệ: “Chào buổi sáng.”

Thang Vu Tuệ mất tự nhiên giơ tay lên, cổ hơi khàn, “Chào buổi sáng.”

Khang Giả đi tới, đứng trước mặt Thang Vu Tuệ, “Nghỉ ngơi thế nào? Còn đau đầu không?”

Thang Vu Tuệ hít một hơi ngẩng đầu lên, gần như là anh dũng nhìn về phía hắn, “Vẫn ổn… còn chút xíu, nhưng đỡ hơn nhiều rồi.”

Khang Giả nhếch khóe miệng nở nụ cười khó mà hình dung, “Vẫn say à?”

Nụ cười và lời nói này đều khiến người ta choáng váng, giống như trở về gió mùa ban đêm trên đồng cỏ, Thang Vu Tuệ đau đầu nói: “Không say… có phải anh chỉ biết hỏi mỗi câu này không?”

Khang Giả nhướng mày, có phần kinh ngạc cảm thán, “Em thế mà vẫn nhớ.”

Thang Vu Tuệ tránh khỏi ánh mắt hắn, cúi đầu xuống, “Anh rất hy vọng em không nhớ à?”

Khang Giả không nói gì, duỗi ngón tay ra giữ lấy cằm Thang Vu Tuệ, nâng cái đầu cúi thấp của cậu lên.

Hắn dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng miết làn da ở cằm Thang Vu Tuệ, thản nhiên nói, “Nhớ thì nhớ thôi.”

Bởi vì biết Thang Vu Tuệ say rượu khó chịu, Khang Giả hiếm khi dậy sớm, đến chợ mua cháo và bánh bao bơ. Dù Thang Vu Tuệ không đói bụng, Khang Giả vẫn ép cậu ăn rất nhiều.

Lúc đang cố gắng nhét đồ ăn, Thang Vu Tuệ không biết tại sao, đột nhiên hỏi một vấn đề quấy nhiễu mình rất lâu: “Sao anh lại muốn đặt tên wechat của mình là Hoàng Tử Bé Khampa? Cảm giác không giống chuyện anh sẽ làm.”

Nói xong, Thang Vu Tuệ hiếm khi thấy Khang Giả sửng sốt. Một thoáng đó rất đáng yêu, khiến Thang Vu Tuệ gần như quên mất mình đã hỏi gì, chỉ muốn hôn hắn một cái.

Khang Giả cười, “Không phải anh đâu, là con dê của anh. Ở nhà em gặp nó rồi mà, không nhận ra hả? Nó mới ba tuổi, tên là Gia Sắt, nghĩa là “hoàng tử” trong tiếng Tạng. Cha nó rất điển trai, mẹ cũng rất đẹp, là “đôi tình lữ” có địa vị rất cao trong bầy dê.”

Hắn nhìn Thang Vu Tuệ một cái, chậm rãi nói: “Hơn nữa, anh để ảnh của nó mà, sao lại tưởng rằng đang nói anh?”

Trời, đáng yêu quá đi.

Thang Vu Tuệ không biết như vậy có hợp thời không, nhưng cậu vẫn quyết định nghe theo ý muốn lúc đầu.

Dù sao Khang Giả cũng không thể đánh mình. Thang Vu Tuệ lại còn phân tâm nghĩ.

Mang theo nhiệt độ không khí ấm vừa phải vào sáng sớm, cậu đã được như ý nguyện đáp xuống Trái Đất, khu Khampa B612, và môi chạm môi với Hoàng Tử Bé thật sự.

Phản ứng của Khang Giả không quá rõ ràng, chỉ nhìn Thang Vu Tuệ chớp mắt một cái rất chậm.

Thang Vu Tuệ đỏ mặt lùi lại, cúi đầu ấp úng giải thích: “Chắc ai nhìn cũng sẽ tưởng rằng đang nói anh?”

Khang Giả thờ ơ cười, “Vậy mặc kệ thôi. Dù sao trong rất nhiều người trong wechat của anh, em là người đầu tiên hỏi câu hỏi này.”

Thang Vu Tuệ thở dài trong lòng, bởi vì những người kia ngầm thừa nhận đó là anh đang tự gọi chính mình. Là anh, chính là anh, anh cố tình.

Khang Giả chê Thang Vu Tuệ ăn cơm chậm quá, tịch thu một cái bánh bao bơ của cậu, bình tĩnh nói: “Em cứ từ từ ăn, hôm nay chúng ta có thể không đi ra ngoài.”

Thang Vu Tuệ đang nhét đầy hai má, bị “cướp” mất ý tưởng duy nhất, rất sầu muộn nhìn chằm chằm bánh bao bơ của cậu, ỉu xìu nói: “Đi đâu?”

“Hôm nay đến Mugecuo,” Khang Giả nói, “Buổi sáng cha mẹ anh gọi điện, bảo anh dẫn em đến.”

Thang Vu Tuệ “Ừm” một tiếng, bùi ngùi nói: “Cô chú tốt quá.”

Khang Giả cắn một miếng bánh bao bơ, tán thành rất qua loa, “Đúng rồi.”

Thang Vu Tuệ đi theo Khang Giả, lần này không tiếp tục hỏi có cần mua vé vào không.

Cậu được Khang Giả dẫn vào khu thắng cảnh, chân thành xúc động nói: “Làm dân bản xứ tốt thật đấy.”

Khang Giả nhìn cậu một cái, nở nụ cười rất khẽ, “Hy vọng sau này em cũng nghĩ như vậy.”

Thật ra Thang Vu Tuệ vốn không ôm chờ mong quá lớn, bởi vì Khang Giả luôn rất bài xích việc dẫn cậu đến khu thắng cảnh chơi, trên đường đi cũng đặt điều nói xấu Mugecuo không ít lần. Dường như sự phấn khích quá mức của Thang Vu Tuệ với điểm tham quan này chính là kiểu khách du lịch không kiến thức tiêu chuẩn thấp nhất.

Nhưng đứng trước mặt hồ nước màu xanh đậm ánh vàng như kỳ lân, Thang Vu Tuệ nhìn vẻ mặt Khang Giả, nghĩ thầm, rõ ràng anh cũng rất tự hào mà.

Thang Vu Tuệ không biết có phải đều như thế không, nhưng hồ nước cao nguyên dường như thật sự có thần tính, vẻ đẹp hoàn hảo ấy như không thuộc nhân gian, nên lưu lại trong thần thoại và bi ca. Bảo sao luôn có nhiều câu chuyện như vậy.

Sông núi trước mắt mịt mù, dãy núi chen chúc rắn rỏi.

Mặt hồ hình trăng lưỡi liềm bảy sắc phản chiếu màu trời và màu núi gần giống như đúc, tia sáng kia giống như hòa tan trong nước, gột giũa ra sóng vàng thon thon như gấm, ngoại trừ gợn sóng nhẹ nhàng, mọi thứ đều yên lặng.

Thang Vu Tuệ có thể sáng tác ra một câu chuyện cổ tích ngay tại đây, đến buổi tối, nơi này nhất định sẽ có tên trộm hoặc thần linh trộm vớt ánh trăng.

Cậu tỉnh rụi đứng gần Khang Giả hơn một chút. Cách họ không xa có một đôi khách du lịch, chắc là người yêu, cô gái cố ý mặc chiếc váy dài màu đỏ tươi, đang đung đưa như cờ Lungta trước sóng hồ dập dờn, chàng trai giơ điện thoại lên, liên tục thay đổi tư thế ngồi xổm để chụp ảnh.

Thang Vu Tuệ nói rất nhỏ: “Em có thể đứng bên cạnh anh không?”

Khang Giả nghiêng mặt sang nhìn cậu. Hay rồi, hiện giờ dòng nước hòa tan ánh vàng đang chảy vào mắt Khang Giả rồi, Thang Vu Tuệ nghĩ. Cậu nhìn thấy Khang Giả lộ ra biểu cảm khó hiểu.

“Chẳng phải em đang đứng bên cạnh anh sao?”

Thang Vu Tuệ tiến lên một bước, thiếu chút nữa là có thể đứng sóng vai với Khang Giả, “Sang bên cạnh tí nữa.”

Khang Giả không nói gì, quay người lại, nhìn chằm chằm mặt hồ thật lâu, lần đầu tiên nhìn hiểu gợn sóng màu vàng kim. Hắn nghĩ, gan Thang Vu Tuệ không lớn, bình thường nhìn như rất đơn thuần hay tỏ ra e ngại, nhưng chỉ cần vượt qua một điểm không ai hiểu, cậu sẽ tràn ngập sự dũng cảm giống như đường hẹp và sườn đồi, thật sự là một người rất thần kỳ.

Mặt hồ như hình bóng của bầu trời, Khang Giả thuận theo tự nhiên, trôi nổi qua gợn sóng kia, bù vào một lỗ hổng cuối cùng được tạo ra bởi màu vàng của ánh trăng.

Còn có người sẽ run rẩy trong khoảnh khắc nắm tay, Khang Giả nghĩ.

Hắn nhìn hồ nước như trăng khuyết, nói đều đều: “Sang bên cạnh tí nữa.”

—————

Lời tác giả:

Hoàng Tử: Lhasa đọc là gyae se, Khang Định đọc là jiar si, dịch ra là “gia sắt”. Trích từ baidu không biết có chính xác không.