Trọng Sinh Vào Đêm Mưa

Chương 6: Dò hỏi



"Cho nên...... hôm nay có thể thăm dò sinh ý cửa hàng nhà ta như thế nào, cũng có thể tính ra cữu cữu mình đã giấu nhẹm bao nhiêu lợi nhuận......" Đám người kia đi rồi, Thu Tử Hàn gắp cho Dịch Thiên Phàm bong bóng cá, muốn khen một chút với tướng công, "Nếm thử đi, không biết có ngon như lửu lầu thành nam hay không."

Hai câu nói, người nói vô tâm, người nghe lại ra một tầng mồ hôi.

Đây là...... không cao hứng?

Dịch Thiên Phàm nhanh chóng buông đũa, giữ chặt tay Thu Tử Hàn, đáng thương hề hề nói, "Tử Hàn...... lần này đúng thật là ta muốn ra ngoài dò hỏi, ngươi nếu muốn ta chỉ đơn thuần cùng ngươi du ngoạn, chờ thời tiết ấm áp chút, ngươi muốn đi chỗ nào ta cũng cùng ngươi đi nhà, còn có...... ta không bao giờ lại đi thành nam, ngươi nếu không yên tâm...... từ chối không được phải đi thành nam thì ta cũng mang theo ngươi, đừng sinh khí...... được không?"

Thu Tử Hàn có chút dở khóc dở cười, sao hiện tại lại lo được lo mất, suy nghĩ miên man như vậy, "Ta...... ta không có sinh khí a......" Thu Tử Hàn cũng buông đũa, nắm lại tay Dịch Thiên Phàm, nhìn hắn nghiêm túc nói, "Ngươi hiện tại có thể để ta cùng tham dự sinh ý trong nhà, có thể giúp được ngươi, ta...... cao hứng còn không kịp nữa là...... còn những hoa lầu ở thành nam đó...... ngươi nói ngươi không đến đó nữa, ta tin ngươi mà...... ta lúc nãy nghĩ chính là, tửu lầu này tuy rằng đồ ăn không cao sang...... nhưng nổi danh gần xa, hẳn là xuất chúng, nếu chúng ta có thể làm tốt tửu lầu, thì những chuyện này cần phải suy xét, ta vừa rồi...... không có ý khác, ngươi đừng nghĩ nhiều."

Thu Tử Hàn có thể mở lòng mà nói như vậy, làm Dịch Thiên Phàm rất cao hứng, buông tay ra, gắp thức ăn cho người ta, "Chúng ta đều là nam tử, không cần phân ra ai chủ nội ai chủ ngoại làm gì, Dịch gia ngươi cũng có thể làm đương gia, cho dù là sinh ý hay là gia sự, Tử Hàn đều phải cùng ta chia sẻ mới đúng." Dịch Thiên Phàm lại nghĩ nghĩ, ở bên mặt Thu Tử Hàn mổ một cái, "Nga, không được...... ngươi vì ta ăn sinh tử dược, lấy thân nam tử mà mang thai, sao có thể vất vả được...... hẳn là ta chăm sóc ngươi nhiều một ít mới đúng."

An Quý, An Thuận ở một bên đều cảm thấy thiếu gia nhà mình thật biết nói lời âu yếm, hẳn nên học hỏi nhiều, để sau nào còn cưới tức phụ.

Thu Tử Hàn bị Dịch Thiên Phàm náo loạn làm cho đỏ mặt, bên cạnh còn có người đó, nhẹ nhàng đẩy Dịch Thiên Phàm, "Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi."

Dịch Thiên Phàm biết người ta đang thẹn thùng, ho nhẹ một tiếng, "Các ngươi cũng nên tập thành thói quen, vì...... thiếu gia rất thích thiếu phu nhân, có đôi khi không kiềm lại được." Rõ ràng là nói với hai người phía sau.

"Dạ dạ dạ, thiếu gia đúng là người si tình! Thiếu gia thiếu phu nhân cảm tình thật tốt!"

"Chúng tiểu nhân nhất định nghiêm túc học, học cho thật tốt!"

"Ha ha, tốt, mỗi người thưởng một lượng bạc!" Sống lại một đời mặt người này còn hơn tường thành mà không tự biết.

Thu Tử Hàn càng đỏ mặt hơn.

Ăn cơm xong, Dịch Thiên Phàm mang theo phu nhân nhà mình tiếp tục dạo phố, tiêu thực cộng thêm dò hỏi cửa hàng nhà mình, mục tiêu kế tiếp là cửa hàng quần áo Dịch gia.

Sau giờ ngọ thái dương đã hiện ra, mới vừa ăn cơm xong toàn thân đều ấm áp, hai người cởi áo khoác ra, nắm tay chậm rãi bước đi. Không có áo khoác che đậy, thân mình Thu Tử Hàn liền thập phần rõ ràng, làm người khác liếc mắt nhìn một cái có thể nhìn ra người này đang mang thai.

Hai người đang đi, thì từ trước có một người đi đến, "Thiên Phàm? Sao có thể gặp người ở đây?" Chặn đường.

Thu Tử Hàn nhận ra người này, đây là một trong những người thường xuyên đi theo Dịch Thiên Phàm đi ra ngoài vui chơi, lập tức sắc mặt có chút khó coi.

"Mã...... Thiên Tường?" Dịch Thiên Phàm vừa thấy người đến, trong mắt hận ý chợt lóe qua, sau đó sắc mặt trở lại như thường, "Thật là...... Đã lâu không gặp a."

"Trước đó vài ngày còn gặp tại Diệu Âm phường mà, sao mấy ngày nay không thấy ngươi đến? Mọi người đều nói về ngươi a." Mã Thiên Tường kéo Dịch Thiên Phàm đến bên cạnh, làm mặt quỷ nói, "Ngươi biết không...... Diệu Âm phường có vài vị diệu âm nương tử mới tới, bọn họ đều chờ ngươi đến đó."

Chờ ta đến để tiêu tiền như rác thì có, trong lòng Dịch Thiên Phàm chửi thầm.

"Vậy à?" Thấy Dịch Thiên Phàm không giống như lúc trước mà đáp lời, Mã Thiên Tường nhìn Thu Tử Hàn ở phía sau hắn, cười khẩy nói, "Lại là nam thê ngươi không cho ngươi đi sao? Hay là...... bị tân di nương...... vướng chân?"

Không đề cập tới Thẩm Liên còn tốt, nay nhắc tới nàng, Dịch Thiên Phàm liền nhớ đến đời trước Thẩm Liên và Mã Thiên Tường thông đồng, còn lừa đi hết chút gia sản cuối cùng của mình, cũng không biết hai người này từ khi nào thông đồng.

Tâm tư vừa chuyển, Dịch Thiên Phàm hướng Mã Thiên Tường cười nói, "Sao có thể a......" Vừa nói, vừa ôm Thu Tử Hàn lại gần, "Đây không phải...... sắp được làm cha sao, cũng nên thu liễm chút. Hơn nữa...... ngươi đừng nhắc đến tiểu thiếp kia, nhắc tới ta liền tức giận!" Nhìn mắt Mã Thiên Tường, "Đêm mưa to đó, còn bị ta phạt quỳ một đêm."

Mã Thiên Tường thần sắc biến đổi, âm thanh đề cao vài phần, "Sao lại tức giận lớn như vậy? Này...... tiểu nương tử không thể so với chúng ta, mảnh mai lắm, Thiên Phàm sao lại không biết thương hương tiếc ngọc!"

"Hả? Nàng thiếu chút nữa hại phu nhân và hài tử ta...... ta còn muốn bỏ nàng nữa là." Dịch Thiên Phàm lạnh mặt, quan sát thần sắc Mã Thiên Tường.

"Này......" Mã Thiên Tường ý thức được bản thân thất thố, nhanh chóng nói đỡ, "Không nên, không nên!"

Thu Tử Hàn từ khi nhìn thấy Mã Thiên Tường thì trong lòng nghẹn muốn chết, thấy Dịch Thiên Phàm nói không cao hứng, nhân cơ hội nhéo nhéo tay người ta, nhỏ giọng nói, "Thiên phàm...... ta có chút khó chịu, chúng ta mau rời khỏi đây đi."

Dịch Thiên Phàm hiểu ý, sắc mặt hơi hoãn, xoa xoa bụng Thu Tử Hàn, hướng Mã Thiên Tường nói, "Nội tử thân mình không tiện, sẽ có chút không thoải mái, vậy cáo từ trước, có rảnh nói sau...... Thiên Tường có thể đến phủ ta a."

"Được, được." Mã Thiên Tường không có ngăn lại, cáo từ sau đó có chút xấu hổ vội vã rời đi.

"An Thuận, trở về tra Thẩm di nương trước khi đến phủ ở Túy Tiên Lâu có qua lại với ai nhiều." Mã Thiên Tường đi rồi, Dịch Thiên Phàm nhìn bóng lưng hắn suy tư rồi căn dặn một câu.

"Dạ." An Thuận nhanh chóng ghi nhớ.

Căn dặn xong, Dịch Thiên Phàm quay đầu ôm Thu Tử Hàn không yên tâm hỏi, "Thật sự khó chịu sao? Nếu không chúng ta trở về nha?"

Thu Tử Hàn cười lắc đầu, "Không có...... chỉ chán ghét người nọ, muốn mau chút tống cổ hắn đi mà thôi."

Dịch Thiên Phàm cũng cười nói, "Chúng ta thật là tâm hữu linh tê, ta cũng cảm thấy hắn phiền."

"Sao lại vậy?" Thu Tử Hàn kinh ngạc, "Lúc trước còn thấy các ngươi cùng đi chơi mà?"

Dịch Thiên Phàm không tiện giải thích, đành phải nói, "Lúc trước cùng với những người đó nên cảm thấy phiền, hiện tại ta cảm thấy không hợp, về sau phải cách xa bọn họ một chút."

Thu Tử Hàn:...... Tuy rằng như vậy rất tốt, nhưng mà...... có chút lạ?

"Các ngươi nói thiếu gia ta có tiến bộ hay không?" Dịch Thiên Phàm khoe khoang còn chưa đủ, còn muốn nghe người khác khen mình, quay đầu lại hỏi hai người vẫn luôn đi theo phía sau.

"Tiến bộ tiến bộ! Thiếu gia là ngườ tiến bộ nhất ta từng gặp a!" An Quý nói rất chân thành.

"Thiếu gia không chỉ tiến bộ, mà còn đối tốt với thiếu phu nhân, đủ để chúng ta học cả đời!" An Thuận nói rất thành khẩn.

"Tốt tốt tốt, lại thưởng! Ha ha." Dịch Thiên Phàm cảm giác đặc biệt tốt đẹp.

Thu Tử Hàn đỡ trán, sao lại lừa gạt hai đưa tiểu tử còn chưa hiểu việc đời vậy!

Hai người nói nói cười cười, liền vào một gian cửa tiệm, tiểu nhị nhiệt tình tới đón, "Nhị vị muốn mua trang phục? Hay là đặt may vậy?"

Dịch Thiên Phàm ngẩng đầu nhìn chiêu bài, "Nga, mua xiêm y cho tiểu hài tử, đặt may thì bao nhiêu tiền một bộ?"

"Hài tử mấy tuổi?" Tiểu nhị tươi cười bất biến.

"Không sai biệt lắm còn hơn hai tháng nữa sinh ra." Dịch Thiên Phàm không chút suy nghĩ, há miệng liền nói.

Tiểu nhị:...... sao cảm thấy hình như đến phá.

"Nga nga, cho hài tử mới sinh ra mặc a...... Vải bông một trăm văn một bộ, tơ lụa hai trăm văn một bộ." Tiểu nhị tươi cười có chút rạn nứt.

Dịch Thiên Phàm ở trong lòng tính tính, nói cách khác hai bộ vải bông là hai trăm văn, so với những gì đại thẩm kia nói thì mắc hơn.

"Sao lại...... mắc hơn so với cửa hàng khác?" Bên này Thu Tử Hàn cũng phát hiện, mở miệng hỏi.

"Nhà chúng ta đều dùng vải tốt để làm, thuốc nhuộm không dễ phai màu." Tiểu nhị vừa thấy chính là người thường xuyên giải thích, lý do thoái thác đều có sẵn, "Ngài có nghe qua danh tiếng Dịch gia không, phường nhuộm nổi danh Giang Nam đó, nhà chúng ta dùng vải, đều từ đó mà ra."

"Nga? Cửa hành các ngươi có quan hệ với Dịch gia?" Dịch Thiên Phàm cố ý hỏi.

"Lão bản chúng ta là thân thích với Dịch gia...... cho nên mới có thể sử dụng vải dệt của bọn họ." Tiểu nhị rất tự hào trả lời.

"Lão bản các ngươi nói vậy sao?" Dịch Thiên Phàm nhíu mày.

"Đúng vậy......" Tiểu nhị cho rằng Dịch Thiên Phàm không tin, "Khi muốn chúng ta đến đã nói như vậy, mọi người đều biết a, lão bản ở thành nam và huyện kế bên cũng có cửa hàng, vài cái lận đó."

"Các ngươi?" Dịch Thiên Phàm thấy lời nói có cơ xảo, hỏi, "Đến đây khoản bao lâu?"

"Cũng gần một tháng rồi. Các chưởng quầy và tiểu nhị lúc trước đều đi rồi, cho nên lão bản mới mướn chúng ta lại đây." Tiểu nhị cho rằng Dịch Thiên Phàm sợ hắn không quen thuộc với tình huống trong tiệm, vội nói, "Bất quá ngài yên tâm, tuy rằng thời gian ta tới hơi ngắn, nhưng tiệm chúng ta dùng vải dệt của Dịch gia khẳng định không sai."

Vì cái gì đang yên đang lành, lại đem tất cả người thay thế......

Thu Tử Hàn thấy Dịch Thiên Phàm nghe xong, cúi đầu nửa ngày không nói chuyện, liền muốn đuổi tiểu nhị đi, "Làm phiền tiểu ca, chúng ta muốn nhìn xem một chút."

Tiểu nhị thấy bên kia có khách vào, cũng không ở lâu, liền đi tiếp đón người khác.

"Chúng ta...... về trước lại nói?" Thu Tử Hàn kéo ống tay áo Dịch Thiên Phàm.

"Được." Dịch Thiên Phàm lúc này mới ngẩng đầu, nhưng vẫn cau mày, "An Thuận đi lấy xe ngựa đến, chúng ta hồi phủ."

Hai người rốt cuộc hồi phủ.