Trọng Sinh Vào Đêm Mưa

Chương 16: Trốn thoát




Ra khỏi y đường, An Thuận một tay xách hộp đồ ăn, một tay cầm thuốc, nhìn trời sắp tối, bước chân nhanh chút. Trên đường lớn không có nhiều người, An Thuận cúi đầu, bước đi.

"Ca, chúng ta đem xe ngựa kia bán đi, còn có thể đổi chút tiền tiêu." Ngõ nhỏ đi ra hai nam nhân, nhìn dáng vẻ như là chuẩn bị đi ăn cơm, "Còn dựng phu kia, một người ở trong phòng sẽ không chạy đi?"

An Thuận quay đầu lại nhìn hai người ra tới ngõ nhỏ, bước chân dừng lại, yên lặng đi theo phía sau.

"Ngày mai sẽ đi đòi tiền, còn kém chút này sao?" Một người khác cười nhẹ một tiếng, kéo cổ áo, "Xe ngựa kia thoạt nhìn rất mới, bên trong còn cố ý bỏ thêm gối mềm, chúng ta có thể để lại chính mình dùng...... yên tâm đi, ta đã trói chân tay dựng phu kia rồi, bụng hắn lớn như vậy, căn bản chạy không được."

"Chạy không được vậy tốt, vậy là phát tài rồi, ha ha. Chúng ta nay đi ăn cái gì ngon đi, buổi tối hãy đi uống rượu!"

"Được!"

Theo một đoạn đường, hai người đi vào quán cơm.

Quả nhiên là đi ăn cơm.

An Thuận không đi theo vào, nghĩ những lời vừa rồi nghe được, quay đầu đi về hướng khách điếm.

"Hôm nay sao lại muộn như vậy?" Trở về khách điếm, An Quý nhận đồ vật trên tay An Thuận, thúc giục nói, "Ngươi đi sắc thuốc, thiếu gia sợ là đã đói bụng, ta hầu hạ hắn ăn cơm."

"Ừm." An Thuận đáp, nhưng mày vẫn luôn nhăn.

"Ngươi làm sao vậy?" Chờ ăn cơm xong, An Thuận đem thuốc đã nấu xong bưng đến, Dịch Thiên Phàm thuận miệng hỏi một câu, "Ngày thường đều là người nói chuyện không ngừng, sao hôm nay nhăn mặt nhíu mày như vậy?"

"Hôm nay ra ngoài bị người khác khi dễ sao?" An Quý không chút để ý, dọn dẹp chén đũa, còn tùy ý trêu chọc một câu.

"Thiếu gia...... ta hôm nay...... dường như thấy xe ngựa của thiếu phu nhân." An Thuận giúp Dịch Thiên Phàm dịch dịch góc chăn, "Hơn nữa......" An Thuận có chút không dám nghĩ đến, không biết hai người kia nói 'dựng phu' có phải là nói thiếu phu nhân hay không.

"Thấy ở đâu?" Dịch Thiên Phàm sửng sốt, "Có phải nhầm lầm hay không?"

"Vốn dĩ không xác định, nhưng là khi nghe hai người nói, trong xe còn bỏ thêm đệm mềm, hơn nữa dáng vẻ kia, ta cảm thấy hẳn đó là xe ngựa nhà chúng ta." Đệm mềm là do Dịch Thiên Phàm vì Thu Tử Hàn cố ý kêu bỏ thêm, lúc ấy là do An Thuận đi làm.

Sao lại trùng hợp như vậy, xe ngựa không chỉ giống nhau, mà bên trong trang trí cũng giống.

"Hai người nào? Ngươi nói lại từ đầu tới đuôi một lần." Dịch Thiên Phàm càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.

Vì thế, An Thuận thuật lại hết những điều buổi chiều nghe thấy nói lại một lần.

"Không được! Ta phải nhanh đến xem!" Dịch Thiên Phàm nghe xong liền không yên, muốn xốc chăn lên xuống giường, nhưng mà thân thể quá hư nhược nên hai chân nhũn ra, miễn cưỡng mới có thể đứng thẳng, căn bản đi không được.

"Thiếu gia!" An Thuận nhanh chóng đỡ Dịch Thiên Phàm ngồi lên giường, "Thân thể ngươi còn chưa khôi phục đâu." An Quý cũng tiến đến mép giường, "Thiếu gia ngươi đừng kích động, nói không chừng là Thuận Tử nhìn lầm thôi, căn bản đó không phải là thiếu phu nhân."

Dịch Thiên Phàm nắm chặt bả vai An Thuận, cảm giác như tim mình sắp nhảy ra, "Các ngươi hãy cùng nhau đến ngõ nhỏ kia, nhìn xem rốt cuộc có phải thiếu phu nhân hay không! Ta ở đây chờ, nhất định phải điều tra cho rõ mới trở về!"

Hai người liếc nhau, "Vâng."

Ngày hôm sau, Điền Hán Thanh từ trong núi trở về, vào nhà mới biết được xảy ra chuyện, Điền thẩm một bộ dáng sốt ruột, Thu Tử Hàn và má Ngô cũng cả đêm không ngủ. Không khí rất áp lực, ông đã không còn vui sướng khi thắng lợi trở về nữa.

"Tiểu Mạt đã cả đêm không về?" Điền Hán Thanh ở trong phòng đi qua đi lại, một vòng rồi lại một vòng, "Hai người kia như thế nào?"

"Hắn không nói tỉ mỉ." Thu Tử Hàn ngồi bàn bên cạnh, hơi hơi nắm nắm tay, "Nhưng mà...... hẳn là nhầm vào ta, là ta liên luỵ Tiểu Mạt, thực xin lỗi."

"Không không, nếu là Thu công tử xảy ra chuyện, chúng ta sẽ càng tự trách." Điền Hán Thanh vẫy vẫy tay, "Tiểu Mạt tuy rằng không cường tráng, nhưng thân thủ rất tốt, tự bảo vệ mình chắc là không có vấn đề, chỉ là...... không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, cũng không biết đã đem người đi đâu."

"Có thể đã vào thành hay không?" Điền đại thẩm kéo tay Điền Hán Thanh, "Nếu không ông đi thành Giang Ninh tìm xem?"

"Ta từ trong núi đến đây, xác thật không thấy dấu vết có xe ngựa, hai người bọn họ muốn giấu một người cùng một chiếc xe ngựa, chỉ có thể trở về thành." Điền Hán Thanh không do dự, "Được, ta đi vào thành tìm xem, các ngươi ở nhà đợi."

An Thuận mang theo An Quý tìm được ngõ nhỏ bên cạnh y đường, "Chính là ở đây ta nhìn thấy xe ngựa."

"Vậy chúng ta vào xem." Hai người một trước một sau đi vào ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ không sâu, nhưng mà loanh quanh lòng vòng rất nhiều khúc cua, tổng cộng có năm hộ gia đình. Tường viện không cao, nhảy lên là có thể nhìn thấy quan cảnh bên trong viện. Hai người An Quý phân công, chỉ chốc lát đã loại trừ được bốn nhà.

Chỉ còn lại căn nhà nằm ở sâu nhát ngõ nhỏ.

Nhà này tường viện so với thông thường cao hơn, cửa chính đóng chặt. An Thuận ngồi xổm xuống, An Quý đạp lên lưng hắn, đôi tay dùng sức, chậm rãi nhảy vào. Tổng cộng ba gian phòng, chỉ có một phòng có đèn, hai bóng người chiếu vào trên cửa sổ, hình như là đã uống rượu, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng người nói. Nhìn không thấy tình trạng trong phòng, ánh mắt An Quý không nhìn bên kia nữa, bắt đầu cẩn thận quan sát tình hình bên trong viện, quả nhiên vừa nhìn, đã thấy được ở góc sân, lộ ra xe ngựa. Xe ngựa bị vải bố che lại, nhìn không thấy hoàn chỉnh bộ dáng, nhưng mà An Quý không cần đi xem kỹ cũng có thể xác định đây là xe ngựa thiếu phu nhân nhà mình, bởi vì bên cạnh xe ngựa, có buộc con ngựa kia, đúng là ngựa của Dịch gia! Trên đời không có khả năng có hai con ngựa tông màu giống nhau như đúc, xe ngựa có thể nhận sai, nhưng ngựa thì không thể nhận sai đi.

Con ngựa dừng như cũng nhận ra An Quý, phốc phốc phát ra tiếng phì phì trong mũi. "Suỵt" An Quý đặt ngón tay bên môi, làm động tác im lặng. Con ngựa quả nhiên an tĩnh. An Quý từ trên lưng An Thuận xuống. "Thế nào? Có phải hay không?" An Thuận gấp không chờ nổi nhỏ giọng hỏi.

An Quý gật gật đầu, thấp giọng nói, "Là xe ngựa thiếu phu nhân không sai. Chúng ta trước từ từ, một lát nghĩ cách đi vào trong phòng."

"Được."

Hai người đi đến góc tường ngồi xổm xuống, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong viện. Điền Tiểu Mạt khi tỉnh lại mới phát hiện mình đang nằm trên giường, hai tay hai chân đều bị trói chặt, nhưng toàn thân không có đau nhứt, chắc là không bị thương. Nhắm mắt lại để tỉnh tỉnh, một lần nữa Điền Tiểu Mạt mở mắt, mới bắt đầu quan sát bốn phía. Trong phòng chỉ có một mình hắn, tuy rằng trong phòng không có trang trí gì, nhưng nhìn ra được bọn họ không còn ở nông thôn, hắn hẳn là bị mang vào trong thành. Như vậy tính tính thời gian, mình đã mất tích một ngày một đêm. Không biết cha có thể tìm đến đây cứu mình hay không. Điền Tiểu Mạt cưỡng bách bản thân bình tĩnh, tự hỏi làm cách nào để chạy đi.

Bên ngoài trời đã tối, Điền Tiểu Mạt nằm một hồi, vừa định thử ngồi dậy, liền nghe thấy có người mở cửa. Điền Tiểu Mạt lập tức bất động, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm người nọ. "Đây là cơm chiều của ngươi." Người nọ bưng đến một chén cơm để lên bàn, sau đó đứng ở mép giường từ trên cao nhìn xuống Điền Tiểu Mạt, "Ta cởi trói tay chân cho ngươi, không muốn hài tử trong bụng ngươi xảy ra chuyện, thì hãy ngoan ngoãn ngốc trong phòng này, ngươi trốn không thoát đâu."

Điền Tiểu Mạt gật gật đầu, một bộ dáng rất sợ hãi, "Ta không trốn, ngươi......đừng tổn hại...... hài tử của ta." Thiếu chút nữa nói không nên lời. Người nọ nghe xong quả nhiên rất vừa lòng, rất nhanh cởi trói cho Điền Tiểu Mạt. Điền Tiểu Mạt đỡ eo ngồi dậy, gian nan xuống giường định đến nhà ngồi xuống. Cũng không phải hắn giả bộ giống, chỉ là một ngày một đêm tay chân bị trói không có hoạt động, bước đi rất là khó khăn. Người nọ nhìn thoáng qua dựng phu ngay cả đường cũng đi không nổi, chắc chắn hắn trốn không thoát, liền yên tâm ra cửa. Điền Tiểu Mạt sau khi ăn no, lại đứng lên hoạt động tay chân, cảm thấy khôi phục, bắt đầu nghĩ biện pháp chạy đi. Nhìn một vòng, cửa sổ đều bị khóa cứng không có khả năng ra ngoài, phía dưới giường không có mật đạo, sàn nhà là gạch, đào địa đạo cũng không được...... Điền Tiểu Mạt đành phải nhìn về phía nóc nhà, nóc nhà...... hửm!? Trên nóc nhà có một cái rất nhỏ lỗ thông gió, hơn nữa không bị lấp kín! Nếu là Thu Tử Hàn, chắc chắn trốn không thoát, vì y mang thai tám tháng không có khả năng leo cao như vậy, lại nói lỗ thông gió nhỏ như vậy, cho dù có nâng y lên, thì y trèo qua cũng không lọt. Cho nên hai tên kia mới không lấp kín lỗ thông gió lấp kín sao? Xem ra chạy đi có hi vọng rồi, Điền Tiểu Mạt tâm tình có chút kích động. Cởi bỏ quần áo, gỡ xuống cái rỗ. Kéo ghế đến, dẫm lên, đôi tay dùng chút lực, Điền Tiểu Mạt thuận lợi bò lên xà nhà. Sau đó hắn chậm rãi chậm rãi bò đến lỗ thông gió, đầu tiên là đầu sau đó là hai chân, Điền Tiểu Mạt nhúng người một cái, thuận lợi chui ra ngoài. "Hô......" Thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài trời đã tối đen, không biết là giờ nào. Từ phòng đi ra, mơ hồ có thể nghe được tiếng người uống rượu nói chuyện phiếm. "Ca...... chúng ta lại...... uống một ly! Chúng ta sắp phát tài!" "Tới! uống!"...... Điền Tiểu Mạt ở trong lòng yên lặng thấp cho hai người kia ngọn nến, từ sau tường đi ra ngoài. An Thuận cùng An Quý ở phía góc tường ngồi xổm cả đêm, trời đều sắp sáng cũng không thấy hai người kia ngủ. Sau nửa đêm, hai người kia dường như bị nóng, thậm chí mở cửa phòng và cửa sổ, trong ảm đạm ánh trăng, càng uống càng hăng say. Lập tức trời sắp sáng, ý nghĩ đi vào là không có khả năng, hai người An Quý chỉ có về khách điếm trước.

Dịch Thiên Phàm, Điền Hán Thanh, Điền Tiểu Mạt và bọn người Mã Thiên mướn, trời xui đất khiến, bỏ lỡ không gặp lẫn nhau.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Dịch Thiên Phàm mang theo quan sai đuổi tới căn nhà kia, chỉ tìm được xe ngựa nhà mình và một con ngựa đang ngủ ngon lành. Cho rằng bọn người đó đã biết được tin tức nên rút lui, quan sai vì không có chứng cứ, nên không cách nào tra được.

Buổi chiều, khi hai người kia dẫn Mã Thiên Tường đến trao người, mới phát hiện không chỉ không thấy người, mà còn bóng dáng xe ngựa cũng không thấy, vẫn luôn chờ đợi phát đại tài nay là vô vọng.

Buổi tối, khi một đường dọc theo đường lớn vào thành tìm người, Điền Hán Thanh gặp người, cũng đang dọc theo đường lớn về nhà, Điền Tiểu Mạt. Hai người nhìn nhau thật lâu, không biết nên có phản ứng gì, kết quả đều không biết người xấu là ai, mục đích là gì.

Thẳng đến chạng vạng ngày thứ ba, Dịch Thiên Phàm, bệnh chưa khỏi hẳn, chạy về Điền gia thôn, gặp được Thu Tử Hàn, hoàn hảo không tổn hao gì. Khi đó Điền Hán Thanh và Điền Tiểu Mạt cũng đã về nhà, mới hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Thật là làm người dở khóc dở cười mà, Mã Thiên Tường vậy mà thuê được bọn ngốc.