Trọng Sinh Chi Vườn Trường Nam Thần

Chương 13



Ngôn Thanh Nhiên bây giờ thực sự đã hiểu lí do vì sao tiền thân lại mê luyến Dung Tích Triều như vậy, ngay cả chính mình vừa rồi tim đập nhanh cũng không thể khống chế được.

Dung Tích Triều đi vào phòng ăn, đi tới trước mặt mỹ nữ bán hàng khi nãy, "Tích Triều, muốn ăn cái gì, tỷ tỷ cho ngươi chọn a" âm thanh mỹ nữ này ôn nhu cực kỳ, mọi người nhìn thấy tướng mạo mỹ nữ trong nháy mắt liền trầm mặc, này không phải là Hội trưởng hội học sinh Cố Tư Huyền sao, từ khi nào mà nàng lại đi làm cái nghề này! Rất ngạc nhiên a!

Nói đến Cố Tư Huyền, nàng cũng chính là nữ thần học đường đứng xếp hạng thứ hai, lớn lên xinh đẹp lại ôn nhu, học tập cũng ưu tú, lại còn là Hội trưởng hội học sinh, ở trong trường học tất nhiên cũng có rất nhiều người ủng hộ.

"Tư Huyền, ngươi như thế nào sẽ ở nơi này?" Dung Tích Triều kinh ngạc nhìn đến Cố Tư Huyền, nữ nhân này như thế nào lại ở đây làm việc a?

"Không có biện pháp, cũng không phải là vì muốn kiếm thêm tiền sinh hoạt sao?" Thật ra Cố Tư Huyền thuần túy là vì muốn đi tìm niềm vui! Không nói tới thì thôi chứ thật ra nghề bán hàng cũng rất là thú vị, trước khi đến giờ các học sinh tới ăn cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, nếu không chuẩn bị cho vừa mắt thì sẽ bị trừ điểm, điều này sẽ rèn luyện cho mọi người một tính cách cẩn thận.

Dung Tích Triều tất nhiên là sẽ không tin, nàng như thế cũng là tiểu thư của một gia tộc a, vậy mà dám nói là kiếm thêm tiền sinh hoạt? Đừng có đùa!

Dung Tích Triều thực thiếu lễ độ mà trợn mắt nhìn Cố Tư Huyền, nhượng Cố Tư Huyền bỗng bật cười, tự hỏi hình tượng thục nữ của nàng đâu rồi?

Các nàng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, mối quan hệ giữa hai nàng gọi là khuê mật cũng không sai, bởi vì hai gia đình có quen biết nhau nên mối quan hệ giữa các nàng phi thường tốt, Cố Tư Huyền tuy rằng bằng tuổi Dung Tích Triều, nhưng mà tâm lý của nàng thành thục hơn rất nhiều.

Từ nhỏ hai nàng đều được xem là những hòn ngọc quý trên tay của cha mẹ.

Cố Tư Huyền tựa như một tỷ tỷ luôn chiếu cố nàng, quan tâm nàng, hai nàng quan hệ thân thiết ghê gớm. Cho nên Dung Tích Triều rất vui vẻ mà để cho Cố Tư Huyền chọn đồ ăn cho mình.

Dung Tích Triều ăn uống giống thực như con mèo nhỏ, Cố Tư Huyền chính là không quen nhìn nàng ăn cơm ít như vậy, rốt cuộc nhịn không được mà lại cho nàng thêm đồ ăn, khiến cho Dung Tích Triều sợ nhất chính là cùng Cố Tư Huyền dùng cơm!

Dung Tích Triều bưng một mâm đầy đồ ăn, hướng tới cái bàn gần đó, ngồi xuống, chậm rãi ăn.

Ánh mắt Ngôn Thanh Nhiên luôn đuổi theo nàng, nhìn nàng ngồi ở phía trước chính mình, trong ánh mắt còn tồn tại một vầng ánh sáng nhàn nhạt, nhìn một hồi rồi cúi đầu yên lặng ăn cơm của mình.

Dung Tích Triều cảm giác được một trận ánh mắt mang theo thù hận hướng chính mình nhìn chằm chằm, ngẩng đầu thấy Lạc Chanh Manh đang cổ quái trừng mắt với nàng, Dung Tích Triều rất là vô tội, nàng như thế nào lại chọc tới manh muội tử này?

Ánh mắt nàng dời đi, nhìn đến người ngồi hai bên trái phải mà có chút nghi hoặc, trường học từ lúc nào lại xuất hiện một cái nam sinh có tướng mạo tuấn mỹ như thế, nhìn còn đĩnh soái.

Nói đến đây Ngôn Thanh Nhiên không thể không cảm tạ mẹ cô đã bỏ công sức ra hầm canh xương cho cô, còn có công phu tự bão dưỡng làn da của bản thân, rốt cục nhượng làn da chính mình đã trắng lên rất nhiều, còn có những cục mụn lúc trước cũng đã tan biến hết.

Ngươi chỉ cần trắng thì sẽ không xấu được, một cái tốt che ba cái xấu quả nhiên là không sai.

Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được ánh mắt đối diện đang nhìn cô, ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt thâm thúy hướng tới Dung Tích Triều. Dung Tích Triều nhìn ánh mắt này, cảm giác giống như đang nhìn vào một cái hồ nước sâu, nhìn mãi không thể thấy đáy.

Đột nhiên Nhiên Ngôn Thanh Nhiên khóe miệng mỉm cười, Dung Tích Triều nhàn nhạt cúi đầu, ân, hay bên tai khả nghi hồng nhưng đã bị che lại bởi những sợi tóc đen kịt.