Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 10: Như thế nào mới là thiên tài?



Lương Cẩm chân khí độ vào linh châu cuối cùng vẫn không thể vượt qua giới hạn Luyện Khí tầng ba, dừng lại ở Luyện Khí nhị tầng đỉnh cao, nhưng không ai dám lại dùng ánh mắt khinh miệt nhìn nàng, dù là Vương Mạc hay Lý tình, cũng đã không còn tự tin ban đầu.

Dư Tử Tuân sửng sốt hồi lâu, đến khi Lương Cẩm đem linh châu đưa tới trước mắt hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại, vỗ tay mà than:

"Không thể tưởng tượng a! Không thể tưởng tượng được!"

Hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, liên tục thở dài:

"Ta từng nói ngươi thiên phú tuyệt kém, một năm sau chắc chắn bị tông môn điều xuống núi, thế nhưng ngươi chỉ tốn thời gian hơn nửa năm, không những trở thành đệ tử ký danh, còn thông qua khảo hạch ngoại tông đệ tử. Đây là dạy ta nhân định thắng thiên đạo? Không sai! Không sai! Tu tiên chi đạo vốn là nghịch thiên mà đi, trời cũng có thể đảo ngược!"

Dư Tử Tuân biểu tình có chút hoảng hốt, khi thì cao giọng thở dài, khi thì tự nói nhỏ, cuối cùng, hắn chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Cẩm:

"Ngươi có từng ghi hận ta không?"

Trong ánh mắt hắn lộ ra chân thành từ tâm, giờ khắc này, hắn thế nhưng không xem Lương Cẩm như một tiểu đệ tử vừa thông qua khảo hạch, mà là bình đẳng coi trọng, muốn từ trong miệng nàng tìm kiếm một đáp án.

Lương Cẩm vẫn là bộ dáng như cũ bình tĩnh không gợn sóng, nàng ở trước mặt Dư Tử Tuân không có vẻ hèn mọn, không vì Dư Tử Tuân đánh giá cao mà dương dương tự đắc, cũng không vì lúc trước đám người Vương Mạc chê cười mà phẫn nộ.

"Chưa bao giờ."

Ngắn gọn ba chữ, lại làm Dư Tử Tuân như trút được gánh nặng, hắn mỉm cười gật gật đầu, cả người khí thế đột nhiên biến hóa. Hắn thế nhưng vừa rồi trong nháy mắt ngộ đạo, nhiều năm đột phá chưa từng buông lỏng bình cảnh, đạt tới trình độ tu hành càng cao.

Sau khi đột phá hoàn thành, Dư Tử Tuân chắp hai tay sau lưng, ha ha cười dài dạo bước rời đi, đem việc còn lại đều giao cho Trần Du. Trần Du bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó hướng chúng ngoại tông đệ tử nói:

"Hai ngày sau, đệ tử thông qua khảo hạch mang lệnh bài đệ tử ký danh tới Xích Vân Lâu đổi thành lệnh bài đệ tử ngoại tông."

Nói xong câu đó, nàng thật sâu nhìn Lương Cẩm, nhưng lại không nói gì, xoay người vào Xích Vân Lâu.

Trận khảo hạch này đối với đệ tử ký danh mà nói rất quan trọng, bỗng nhiên kết thúc trong tiếng cười dài tiêu sái của Dư Tử Tuân, chúng đệ tử sôi nổi tan cuộc, một thân có hỉ có bi.

Lương Cẩm sau khi chấm dứt khảo hạch liền chuẩn bị hồi luyện kiếm trang, Mục Đồng muốn đi tìm Dư Tử Tuân, Nhạc Thanh cũng muốn nắm chặt thời gian tu luyện, cho nên hai người đều không cùng Lương Cẩm cùng đường.

Còn lại đệ tử phần lớn đối với Lương Cẩm rất tò mò, lại bởi vì Lương Cẩm từ đầu đến cuối biểu tình lạnh nhạt, không người nào dám tiến lên cùng nàng bắt chuyện. Đến chân núi Xích Vân Phong, bên cạnh Lương Cẩm đã không còn một ai.

Lúc này sắc trời còn sáng, thái dương vẫn chưa hoàn toàn xuống núi, độc thân đi trong sơn đạo Lương Cẩm đột nhiên dừng lại bước chân, hai mắt hơi nheo lại, nhìn lướt qua phía sau chỗ rẽ:

"Xung quanh đã không có người, các ngươi nếu theo một đường, vì sao không ra chào hỏi một cái?"

Giọng nói rơi xuống, bốn phía vẫn cứ một mảnh yên tĩnh.

Thấy thế, Lương Cẩm cười lạnh một tiếng:

"Các ngươi nghĩ ta sẽ không phát hiện chổ các ngươi ẩn thân sao?"

Nàng nói, đi nhanh đến ngã rẽ chỗ cự thạch.

Liền ở thời điểm khoảng cách đến cự thạch còn hai bước, phía sau cự thạch đột nhiên nhảy ra một bóng người, không nói hai lời, nắm tay vừa ra, lao thẳng tới mặt Lương Cẩm.

Lương Cẩm trong mắt hàn quang chợt lóe, khóe môi nhấc lên lạnh lùng tươi cười, không lùi mà tiến, giơ tay một trảo, chuẩn xác bắt lấy tay kẻ đánh tới. Theo sau mượn lực lôi kéo người từ chỗ tối đánh lén, Lương Cẩm một chiêu hung hăng đem hắn nện trên mặt đất. Va chạm thật mạnh khiến thái dương cùng gương mặt hắn đều lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cực nhanh sưng đỏ lên.

Sắc trời chưa ám, Lương Cẩm xem đến rõ ràng, người tránh ở sau tảng đá đánh lén nàng, chính là Vương Mạc. Nàng bắt lấy Vương Mạc đang thất điên bát đảo, hướng tới một chỗ khác sau núi thấp thoáng bóng đen trảo tới.

"A!"

Bóng đen kia vang lên một tiếng dồn dập kinh hô, Lý Tình bị bắt hiện thân, nhưng dù vậy, nàng vẫn không né tránh được thân ảnh đang nằm sõng soài trên đất, cuối cùng ngã đề lên người Vương Mạc.

Liên tiếp hai lần bị Lương Cẩm nhẹ nhàng bâng quơ ném tới ném lui, Vương Mạc bị rơi đến thất điên bát đảo trong lòng cũng hoàn toàn luống cuống.

Hắn nguyên bản tính toán cùng Lý Tình phục kích Lương Cẩm, nhân cơ hội đoạn nàng một cổ tay, để báo thù hận ngày đó. Bọn họ hai người Luyện Khí nhị tầng, đánh lén một người Luyện Khí nhị tầng chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Ai ngờ bọn họ chưa kịp hành động đã bị Lương Cẩm tận diệt, thế tới nhanh như chớp, vô pháp ngăn cản!

Nàng như thế nào mạnh như vậy?

Nàng sao có thể mạnh như vậy?!

Đồng dạng là nhị tầng, chênh lệch thế nhưng lại lớn như vậy?!

Vương Mạc tâm tư rối loạn, giống cẩu chết nằm rạp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Lý Tình cũng so với hắn không tốt hơn bao nhiêu, nhìn Lương Cẩm không nói một lời, thân thể nàng lại có chút vô pháp khống chế mà run rẩy lên.

Sợ hãi, nàng rất sợ Lương Cẩm sẽ đột nhiên hạ sát thủ, cho đến lúc này nàng mới bắt đầu hối hận, vì cái gì phải đáp ứng Vương Mạc tới phục kích Lương Cẩm!

Lương Cẩm chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt mà nhìn hai người đang co rúm lại:

"Các ngươi tốt nhất cho ta một cái công đạo."

Vương Mạc thân thể tê dại, trong khoảng thời gian ngắn không thể động đậy, chỉ phải cắn chặt răng, tàn nhẫn nói:

"Lương Cẩm, ngươi không cần quá càn rỡ! Tông phái bên trong có rất nhiều người ngươi không thể trêu vào đâu!"

"Nga?"

Lương Cẩm hai mắt híp lại, rất có hứng thú mà nhìn Vương Mạc chết căng, cười lạnh nói:

"Nguyên lai ngươi cậy vào điều này để kiêu ngạo."

Vương Mạc không có nghe được ý trào phúng trong giọng nói của Lương Cẩm, cho rằng lời nói vừa rồi của hắn làm nàng sinh ra một chút cố kỵ, liền lại nâng lên thanh âm:

"Sợ rồi sao! Ngươi hiện tại hối hận còn kịp! Để chúng ta đi, ta có thể xem sự việc hôm nay không phát sinh! Nếu không, đến cả Mục Đồng cũng hộ không được ngươi!"

Mặt Lương Cẩm chợt trầm xuống, ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn Vương Mạc đối diện:

"Ngươi thật sự cho rằng, việc hôm nay có thể bỏ qua?"

Vương Mạc nghe vậy sửng sốt, lúc này mới cảm thấy không đúng, vừa định giãy giụa đứng lên, Lương Cẩm đã hai bước đến trước người hắn, một chân đạp ở cổ tay hắn.

"A!!!"

Lý Tình bên cạnh Vương Mạc kinh hô. Chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn vang, tay phải Vương Mạc trực tiếp bị dẫm gãy.

"Oa a a a!!!!"

Vương Mạc ôm cánh tay, giống một con sâu hấp hối điên cuồng giãy giụa trên mặt đất. Xương cổ tay đứt gãy mang đến thống khổ cho hắn vượt xa so với cổ tay bị trật khớp lúc trước.

Lương Cẩm nhìn trước mắt hết thảy, con ngươi không hề gợn sóng, nàng tầm mắt lạnh băng đảo qua Lý Tình, làm người sau không tự chủ được phát run.

"Tốt nhất không có lần sau."

Lưu lại những lời này, Lương Cẩm xoay người rời đi, giống như vừa rồi phát sinh hết thảy đối với nàng mà nói đều không quan trọng.

Qua hồi lâu, Lý Tình mới nơm nớp lo sợ từ trên mặt đất bò dậy, lúc này Vương Mạc đã đau đến khuôn mặt vặn vẹo, sức lực gào rống đều không còn. Lý Tình thật cẩn thận đem Vương Mạc nâng lên, rời đi tiểu đạo uốn lượn yên tĩnh.

"Ngươi xuống tay quá độc ác."

Lương Cẩm trở lại luyện kiếm trang, đang muốn đẩy cửa mà vào, phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm đạm mạc. Tay nàng đẩy cửa dừng lại, quay đầu nhìn lại nơi thanh âm truyền đến, quả nhiên thấy trong viện dưới lầu đang đứng một tố y váy trắng nữ tử, Trần Du.

"Trần trưởng lão vốn dĩ có thể ngăn cản ta."

Hai tháng trước, Mục Đồng từng cùng Lương Cẩm nói qua, Trần Du đã đột phá, bước vào Luyện Thể chi cảnh, trở thành Lăng Vân Tông nội tông trưởng lão.

Trần Du trầm mặc mà nhìn Lương Cẩm hồi lâu, cuối cùng nặng nề thở dài:

"Tâm quá độc ác, chung quy không tốt."

Lương Cẩm không có nói tiếp, Trần Du không biết nàng suy nghĩ, nàng tất nhiên sẽ không chủ động nói rõ, liền dời đi đề tài:

"Không biết tiên tử tới tìm đệ tử là vì chuyện gì? Hẳn không phải tìm đệ tử nói lý đi?"

Lấy tiên tử tương xứng, xem như Lương Cẩm chủ động xin khoan dung. Trần Du tâm liền bất đắc dĩ, nhưng cũng đích xác không có ý tứ trách tội Lương Cẩm, việc hôm nay vốn dĩ do Vương Mạc sai trước.

"Ngươi hôm nay trong lúc khảo hạch bảo lưu lại thực lực."

Nàng là trần thuật một sự thật, nếu Lương Cẩm chỉ có Luyện Khí nhị tầng tu vi, nàng vô pháp dễ dàng đem Vương Mạc hai người chế phục như thế. Nàng kinh ngạc Lương Cẩm bị hình tượng phế linh căn vùi lấp thiên phú, lại như Dư Tử Tuân nói, Lương Cẩm này nhất định không phải vật trong ao.

Lương Cẩm đối với Trần Du có thể nhìn ra nàng sâu cạn không chút nào thấy kỳ quái, đôi tay nàng đặt ở nhị tầng gác mái rào chắn, từ từ hạ nhìn Trần Du:

"Trần sư thúc cho rằng, như thế nào mới là thiên tài?"

Vấn đề này tới không hề có đạo lý, như muốn hướng Trần Du trưng cầu cái gì, nhưng nàng biểu tình nhẹ nhàng, hiển nhiên đều không phải nhất định đòi Trần Du phải cấp ra trả lời.

Trần Du trầm mặc một lát, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

"Ngươi tâm cơ quá sâu."

Lương Cẩm cũng không để ý, chỉ nói:

"Quá nhiều thiên tài, phong cảnh nhất thời, sẽ dừng bước tại đây."

Trần Du không lại cùng nàng cãi cọ vấn đề này, nàng lắc đầu nói:

"Ngươi bày ra thiên phú có một không hai, nhưng cuối cùng lại là phế linh căn, nếu ngươi có thể trong năm năm luyện thành Trúc Cơ, ta liền thu ngươi làm đệ tử."

Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

Lương Cẩm trầm mặc mà nhìn bóng dáng Trần Du rời đi, mặt mày hơi rũ, cười khổ nói:

"Nếu không phải ngươi là Lăng Vân Tông trăm năm khó gặp thiên tài, lại như thế nào sẽ sớm như vậy ngã xuống lịch sử sông dài."

Trần Du lòng mềm yếu, tuy có tuyệt cao tu vi, lại trước nay không đem sự tình quyết tuyệt, cho nên nàng sẽ không biết, Lương Cẩm có thể xuống tay giết chết Vương Mạc. Nàng không phải người thiện lương, Vương Mạc nhiều lần lặp đi lặp lại xúc phạm nàng, đã sớm làm nàng nổi lên sát tâm.

Nàng sở dĩ thả hắn đi, không phải bởi vì cảm thấy Trần Du tồn tại, mà là để hắn đem người ở phía sau hắn dẫn dụ ra, sau đó trừ họa tận gốc.

Đại thể là ứng theo lời Trần Du, nàng tâm cơ quá sâu, tâm cũng quá tàn nhẫn.

Một đời này, mặc dù Trần Du nhìn ra tâm nàng tàn nhẫn, vẫn như cũ muốn thu nàng làm đệ tử. Từ lúc phát hiện Trần Du thời thời khắc khắc đều chú ý tới nàng, thân thủ thế nàng sao chép nội công tâm pháp, nàng đã biết, nàng trở thành đệ tử của Trần Du là việc tất nhiên.

"Tu tiên chi đạo, phàm thiên tư trác tuyệt lại lương thiện tâm ý, đi đến cuối cùng còn có thể có mấy người?"

Cây to đón gió, người hiền tao hận, càng lên cao càng rõ ràng.

Khi đó trời giáng tai họa bất ngờ, Trần Du chết không nhắm mắt, nàng biết nàng ấy không cam lòng cùng tiếc nuối.

Nàng muốn vì Trần Du tránh đi tai kiếp, để nàng đời này, sống lại không uổng phí.

#zhan: càng edit càng thích Trần Du