Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 1-1: Chuyện xưa kiếp trước



Lương Cẩm kiếp trước là nữ hoa đồng trông coi Tình Hoa ở Tiên giới. Bởi vì nhất thời lười biếng ham ngủ, bỏ lỡ Tiên giới hoa hội ngàn năm có một – Bách Hoa Hội. Thiên Đế giận dữ, tướt bỏ tuệ căn, phế đi tu vi, đem nàng đày xuống nhân gian.

Tình hoa mà Lương Cẩm trông coi đã có linh trí. Biết được nàng bị rơi xuống nhân gian, nó làm trái thiên quy, mang bản mệnh cánh hoa dung nhập Lương Cẩm thân thể, giúp đỡ nàng tu hành. Bởi vì lo lắng sự tồn tại của bản thân khiến Lương Cẩm dẫn tới tai ách, Tình hoa tự đoạn tiên cơ, chuyển sinh làm người. Dùng tên giả Tình Sương, nó một lòng lưu tại thế gian, muốn cùng Lương Cẩm bầu bạn cho đến nàng trở lại Tiên giới một lần nữa.

Đáng buồn thay, bởi vì Lương Cẩm có thiên phú tu luyện kinh tài tuyệt diễm, tính tình cao ngạo, lòng mang chấp niệm nhất định phải trở lại Tiên giới, cho nên đối với Tình Sương tâm ý xem như không thấy. Mãi đến trăm năm sau, nàng dựa vào Tuyệt Thiên chi tài đi vào Độ Kiếp đỉnh phong, phi thăng thành tiên, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn đến Tình Sương một lần.

Lại hơn trăm năm, Lương Cẩm lại phạm thiên quy, bị Thiên Đế dùng chín đạo lôi kiếp trừng phạt. Từ trong thân thể Lương Cẩm một cánh hoa nhỏ bay ra che chở cho nàng, cuối cùng giúp Lương Cẩm bảo toàn dưới chín đạo Lôi Long. Lương Cẩm lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, không tiếc làm trái Thiên Đế quay về nhân gian. Nhưng trăm năm xa cách, Tình Sương vì hộ Lương Cẩm nên chân thân đã bị phát hiện. Tam đại cao thủ nhân gian liên thủ đem nó bắt được, mang nó luyện chế thành đan. Lương Cẩm biết được chân tướng, chỉ thiên cuồng nộ, đem tam đại cao thủ cùng tông môn mấy vạn môn sinh đều tàn sát, đoạt lại đan dược từ Tình Sương luyện thành.

Thiên Đế nổi giận, giáng xuống Thiên Phạt. Lương Cẩm tuy có Lôi Long hộ thể, nhưng thực lực cuối cùng vẫn không thể chống lại Thiên nộ, tại Thiên Phạt lôi kiếp hình thần câu diệt, thân tử đạo tiêu.

Vốn cho rằng hết thảy như vậy kết thúc, thiên đạo tuần hoàn, xa xôi nhân quả, chết không được tử tế. Không ngờ khi Lương Cẩm mở mắt tỉnh lại, lại trở về hai trăm năm trước, thuở mới xuống nhân gian, thời điểm nàng muốn gia nhập tông môn. Mộng cũ trước kia nay rõ mồn một ngay trước mắt, Lương Cẩm điên cuồng mà cười, kiếp này tu luyện không cầu đại đạo, chỉ cầu một người!

Nhập tông môn khổ tu hơn mười năm, Lương Cẩm cuối cùng cũng được gặp lại người thương. Thế nhưng lần này sơ kiến cùng với ấn tượng trong trí nhớ của Lương Cẩm có thật lớn khác biệt...

Sương Nhi (Lãnh đạm mặt): Ngươi là cặn bã, ngươi là cặn bã, ngươi chính là cặn bã!!!

Lương Cẩm (khóc chít chít): Ta rõ ràng đã thay hình đổi dạng, một lần nữa làm người!