Triều Tư Mộ Noãn

Chương 38: Nhớ kỹ



Vệ Kiều nghe qua vô số lần nhịp tim của mình, trầm ổn, bình tĩnh, phát bệnh, cuồng loạn, nàng đều là từ máy móc mà nghe được, chưa từng nghĩ đến có một ngày nhịp tim sẽ xuyên qua đến màng nhĩ, phát ra mãnh liệt chấn động, còn, hỗn loạn.

Trong chớp mắt khi bị hôn lên nàng liền đẩy Thập Nhất ra, đôi mi thanh tú cau chặt: "Thập Nhất?"

Thập Nhất vẫn là ngửa đầu, gương mặt ửng đỏ, hai mắt long lanh, lòng bàn tay nắm lấy nàng đặc biệt nóng, không giống như say rượu thông thường, giống như là —— Vệ Kiều rủ mắt xuống, tiếp tục gọi: "Thập Nhất?"

Vệ Kiều vỗ vỗ đôi má Thập Nhất, nhiệt độ mà bàn tay chạm đến liền rất cao, Thập Nhất cảm thấy nơi được bàn tay Vệ Kiều chạm vào vô cùng mát mẻ, hết sức dễ chịu, nàng một bên nhìn chằm chằm vào Vệ Kiều một bên dùng mặt cọ lấy bàn tay Vệ Kiều, động tác giống như mèo con, ánh mắt phóng túng lớn mật.

Vệ Kiều thấy nàng như vậy liền bất đắc dĩ nói: "Thập Nhất, có nhận ra ta không?"

Thập Nhất cười: "Tam tiểu thư."

Nàng vẫn là không thả Vệ Kiều ra, khi nói chuyện vẫn ôm lấy người kia, đôi má cọ vào lòng bàn tay Vệ Kiều, cảm thấy không thoải mái, dứt khoát tiến đến áp mặt vào bên cạnh đôi má Vệ Kiều, cọ cọ, hô hấp của Vệ Kiều có chút tắc nghẽn, muốn lui về phía sau, không biết làm sao lại bị ôm rất chặt, Vệ Kiều không thể tránh thoát, cứ như vậy lại bị khinh bạc lần thứ hai.

Chóp mũi tràn vào mùi thơm nồng đậm, mang theo tác dụng như muốn đầu độc người, khi nàng dùng sức cọ lên gò má mình nhịp tim của Vệ Kiều liền vô duyên vô cớ mà nhanh hơn, so với vừa rồi càng nhảy nhanh thêm nhiều lần, trái tim rốt cuộc không chịu nổi tầng suất cao như vậy, nàng kêu lên một tiếng, mềm ngã xuống bên cạnh Thập Nhất.

Đau, từ ngực truyền đến cơn đau kịch liệt, hô hấp nghẽn lại, Vệ Kiều vừa định gọi Thập Nhất lấy thuốc khóe môi liền bị hôn lấy, lần này là rắn rắn chắc chắc, không chỉ như chuồn chuồn lướt nước, Thập Nhất chưa từng hôn môi, nàng chỉ là dựa vào bản năng khẽ cắn nhẹ khóe môi Vệ Kiều, đầu lưỡi chui vào khoang miệng Vệ Kiều mà càn quét, đòi lấy hết thảy hương vị ngọt ngào, bên tai nghe được người kia gọi: "Thập Nhất..."

Thanh âm vụn vỡ càng giống như là mời gọi.

Trên trán Vệ Kiều thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi bị phong bế, trái tim đang đập loạn co rút đau đớn, nàng có thể nhận ra đầu lưỡi linh hoạt của Thập Nhất đang lảng vảng, thân thể nổi lên phản ứng quỷ dị, loại cảm giác này, thật sự quá không tốt!

Tay nàng ôm ngực, trước khi không chịu được nữa mà hôn mê nàng liền cầm lấy điện thoại đặt dưới gối đầu, dùng sức đánh về phía Thập Nhất!

Trọng lượng trên người cứng đờ một lát, lập tức rời khỏi, nương theo sự rời khỏi đó nàng đồng thời còn nghe được thanh âm kinh hoảng của Thập Nhất: "Tam, Tam tiểu thư."

"Lấy thuốc." Trái tim Vệ Kiều đã thắt chặt đến mức tận cùng, ngón tay nàng từng đợt phát run, thân thể cũng khẽ run, Thập Nhất thấy vậy cũng không để ý tới chuyện gì khác chỉ nhanh chóng tìm thuốc trong túi xách, lấy ra hai viên đưa cho Vệ Kiều, thấy nàng ngửa đầu nuốt xuống, ngay cả nước cũng không kịp uống.

"Ngài có ổn không?" Thập Nhất nhìn bộ dáng yếu ớt của nàng trái tim liền đau nhói, nút áo ngủ của Vệ Kiều mở ra một nửa, lộ ra nội y, khi hít thở ngực phập phồng rất lớn, tóc dài mất trật tự bung xõa, Thập Nhất không dám nhìn loạn, nàng chỉ là cúi đầu, sau ót từng đợt đau đớn, còn có cảm giác xấu hổ không ngừng ập tới.

Nàng vừa rồi thế nhưng lại làm chuyện như vậy với Tam tiểu thư.

Nàng thật sự là sắc đảm ngập trời!

Thập Nhất xấu hổ đến hận không tìm được một cái hố để chui xuống!

Vệ Kiều uống thuốc xong tựa vào đầu giường, chậm rãi cài lại nút áo ngủ, kéo chăn qua đắp lên người, cuối cùng mới nói: "Buổi tối uống cái gì?"

Thập Nhất nghe nàng hỏi liền ngẩng đầu nhìn nàng, vành mắt ửng đỏ, mắt nước lưng tròng, nàng lắc đầu: "Không có."

Vệ Kiều thấy vậy nhẹ giọng ho khan, nói: "Duỗi tay ra."

Thập Nhất duỗi đôi tay ra, lòng bàn tay vẫn còn đang chảy mồ hôi, nóng hổi, đầu ngón tay lạnh buốt của Vệ Kiều điểm ở trên, nói khẽ: "Có cảm giác gì."

Thập Nhất cắn răng không lên tiếng, Vệ Kiều không kiên nhẫn: "Nói chuyện."

"Rất, rất dễ chịu."

Nàng thành thật như vậy, Vệ Kiều lại ho nhẹ vài tiếng, hô hấp có chút dồn dập, Thập Nhất vội vàng nói: "Tam tiểu thư, ngài nghỉ ngơi trước đi, ta không lên giường, ta cam đoan." Nàng nói xong sợ Vệ Kiều không tin, giơ tay lên chỉ: "Bằng không ta đi ra ngoài có được không?"

Sợ mình sẽ lần nữa làm tổn thương đến cảm xúc của nàng, Vệ Kiều nhẹ nhàng lắc đầu: "Trên người còn chỗ nào không thoải mái không? Không cần gạt, nói thật cho ta biết."

Thập Nhất đành phải đem những nơi không thoải mái trên thân thể nói cho Vệ Kiều, cuối cùng còn nói: "Thực xin lỗi Tam tiểu thư, ta không phải cố ý, ta không biết tại sao—— thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Thanh âm mang theo nức nở, nàng vừa rồi thật sự không khống chế được bản thân, giống như phát thần kinh.

Vệ Kiều nhẹ giọng ngắt lời nàng, hỏi: "Mùi hương trên người của ngươi, ai đưa cho ngươi?"

"Hương?" Não bộ của Thập Nhất hỗn độn suy nghĩ một lúc, dùng thanh âm rất thấp nói: "Là Đỗ tiểu thư."

Vệ Kiều đỡ trán, nói với Thập Nhất: "Đi xối nước một chút."

Thập Nhất ngu ngốc đến mấy cũng ngộ ra ý tứ trong đó, nàng không ngờ tàng phẩm mà Đỗ Nguyệt Minh nói chính là ý tứ này, bất quá ngẫm lại khẳng định cũng sẽ không phải là dưỡng phẩm gì a, nàng thực ngốc!

Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, Vệ Kiều tựa vào đầu giường, uống ly nước ấm, nhịp tim đã gần như bình ổn lại, sự hỗn loạn vừa rồi dường như chỉ là ảo giác, thế nhưng loại cảm giác khi hai bờ môi chạm vào nhao, sự mềm mại kề sát kia nàng lại không thể xóa nhòa, vừa nghĩ đến, nhịp tim lại tăng nhanh.

Nàng nhắm mắt lại, đầu lưỡi lướt qua bờ môi, có chút giống như kim châm.

Thập Nhất hôn không có kỹ thuật gì đáng nói, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng, khẽ cắn mút lấy nàng, thỏa thích đòi lấy, Vệ Kiều chưa từng nghĩ đến bản thân có một ngày sẽ bị cưỡng hôn, càng không có nghĩ tới, sau khi bị cường hôn, bản thân rõ ràng còn có chút lưu luyến.

Nàng thật sự là, thần chí không tỉnh táo a.

Khi Thập Nhất ra khỏi phòng vệ sinh liền nhìn thấy Vệ Kiều nằm ở bên giường, nàng không dám đi qua, mà là đứng ở rất xa nói: "Tam tiểu thư, ngài nghỉ ngơi trước đi."

Vệ Kiều nghiêng đầu nhìn nàng, nói: "Tới đây."

Thập Nhất yên lặng, vẫn là đi qua, nhưng mà không dám lên giường, chỉ đứng ở bên giường, cúi đầu, hai tay vặn lấy vạt áo ngủ, Vệ Kiều thấy vậy nói khẽ: "Không có việc gì, lên giường nghỉ ngơi a."

"Nhưng mà ta vừa rồi..."

Vệ Kiều ngắt lời nàng: "Ta nói không sao là không sao."

Cho tới bây giờ Thập Nhất đều là không dám làm trái quyết định của nàng, lần này lại không có nghe theo, chỉ đứng nguyên tại chỗ, nói với Vệ Kiều: "Thực xin lỗi Tam tiểu thư, ta muốn ngủ trên ghế sofa a."

"Lên đây." Ngắn gọn, lạnh nhạt, giọng nói đã là tràn ngập sự mất kiên nhẫn, Thập Nhất cắn răng đi đến bên kia giường, vén chăn lên nằm xuống, nghiêng người, Vệ Kiều nhìn hành động của nàng sau đó đưa tay tắt đèn ngủ, trong phòng lần nữa khôi phục sự an tĩnh.

Ai cũng không ngủ được, nhưng cũng không ai lên tiếng, Vệ Kiều mở to mắt nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, sau một hồi lâu mới hỏi: "Có nghĩ đến chuyện tìm người nhà của mình hay không?"

Thập Nhất đang sám hối chuyện vừa rồi, lòng tràn đầy áy náy, lúc này nghe nàng hỏi liền sững sờ vài giây, sau khi lấy lại tinh thần: "Không có."

"Không muốn tìm sao?"

Thập Nhất lắc đầu: "Không biết tìm từ đâu."

Vệ Kiều trầm giọng nói: "Nếu như ta giúp ngươi tìm được? Ngươi sẽ trở về sao?"

Thập Nhất kinh ngạc quay đầu lại: "Tam tiểu thư?"

Vệ Kiều lại hỏi một lần: "Sẽ trở về sao?"

Trong bóng tối Thập Nhất giữ yên lặng, cha mẹ đối với nàng mà nói, chỉ là một cách xưng hô mà thôi, bốn tuổi nàng là bà bà nhặt được, bà bà nói khi đó gần đến cuối năm, bà bà về nhà thăm người thân, sau đó liền gặp được nàng một mình ngồi xổm giữa trời tuyết, quần áo rách rưới, bà bà mang nàng về nhà thay đổi y phục sau đó đưa nàng đến cục cảnh sát, nhận được tin tức chính là tìm không được cha mẹ, có khả năng lớn là cô nhi, cứ như vậy, bà bà đưa nàng trở về, đặt tên cho nàng, Thập Nhất.

Cho nên nàng đối với cha mẹ, là hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Nhưng mà nàng đối với Vệ Kiều —— Thập Nhất nói khẽ: "Không muốn, ta không muốn trở về."

Dường như sau khi làm ra loại chuyện to gan kia đối với Vệ Kiều nàng mới phát hiện ra, bản thân là thích người trước mắt này.

Nàng muốn ở lại Vệ gia, muốn ở lại bên cạnh Vệ Kiều, muốn sinh một đứa nhỏ cho người kia.

Nàng đã đồng ý với lời đề nghị kia, hơn nữa cũng không cần tiền.

Trong bóng tối, Thập Nhất liếc mắt nhìn người bên cạnh, Vệ Kiều nằm ngang, hai tay thả ở trên chăn, nghe nàng nói xong liền cau mày: "Không muốn về nhà sao?"

Thập Nhất đáp lại nàng: "Ta không có nhà nào khác."

Thanh âm mềm mại lại rất kiên định, Vệ Kiều nghiêng đầu nhìn nàng, chống lại ánh mắt của Thập Nhất, trong bóng tối, đôi mắt kia dường như đang phát sáng, hai người nhìn nhau, không nói gì, Vệ Kiều quay đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà một lát hô hấp đều đặn như đã chìm vào giấc ngủ, Thập Nhất lại lắng nghe nhịp hô hấp kia làm sao cũng không ngủ được.

Nàng sợ mình lại làm ra chuyện gì không đúng, cho nên luôn cố mở to mắt, chịu đựng cả một đêm, nơi đáy mắt nàng có đạm đạm quầng thâm, tinh thần không tỉnh táo, rất uể oải, khi Đỗ Nguyệt Minh tới đây gõ cửa liền bị Vệ Kiều trừng mắt nhìn một cái, Đỗ Nguyệt Minh rụt cổ lại tìm Thập Nhất: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tâm tình nàng không tốt?"

Thập Nhất thấy nàng liền nghĩ đến chuyện hôm qua nàng đưa mình vật kia, muốn tức giận lại cảm thấy Đỗ Nguyệt Minh không sai, theo ý của nàng, mình cùng Vệ Kiều chính là loại quan hệ này, đưa vật kia —— cũng không có gì đáng trách, cho nên Thập Nhất vẫn là trả lời Đỗ Nguyệt Minh, mềm giọng nói: "Có thể là tối hôm qua ngủ không ngon."

"Hảo tỷ muội." Vẻ mặt Đỗ Nguyệt Minh chính là dữ hữu vinh yên*: "Cũng là ngươi lợi hại, tối hôm qua Vệ Kiều có xin tha hay không?"

(*Là một câu thành ngữ TQ, nghĩa là cũng cảm thấy may mắn và vinh hạnh, tự hào.)

"Không phải như vậy."

"Không phải như vậy? Vậy là thế nào? Trên dưới? Trái phải? Nghiêng thẳng? Phương thức của các ngươi thật đúng là nhiều a!"

Thập Nhất nghe Đỗ Nguyệt Minh càng nói càng không có giới hạn cuối cùng nàng đành lắc đầu đi vào trong phòng vệ sinh, Đỗ Nguyệt Minh dựa bên cạnh cửa cười khẽ: "Ai, ta nói đùa a, ngươi nhớ rõ thứ kia không thể một lần dùng quá nhiều, chỉ có thể dùng chút ít."

Cửa mở ra, Thập Nhất có chút do dự: "Dùng nhiều sẽ thế nào?"

Đỗ Nguyệt Minh cười khoa trương: "Này còn phải hỏi, đương nhiên là khống chế không nổi bản thân a."

Nàng nói xong điện thoại liền vang lên, nàng cười cười với Thập Nhất, quay đầu đi ra ngoài nghe điện thoại, trước mặt lại đụng phải Vệ Kiều đang bước đến, hai người đối mặt, Đỗ Nguyệt Minh cười rồi nháy mắt với Vệ Kiều, gương mặt Vệ Kiều liền tối càng thêm tối.

Mới sáng sớm sắc mặt Vệ Kiều đã không tốt, Thập Nhất có chút kinh hãi, nàng mang quần áo vừa thay ra đặt ở trong túi, nói với Vệ Kiều: "Tam tiểu thư, hành lý ta đều đã thu thập xong."

Vệ Kiều gật đầu: "Dưới lầu có điểm tâm, xuống ăn đi."

"Vậy còn ngài?" Thập Nhất nhìn về phía Vệ Kiều: "Ngài không ăn sao?"

Vệ Kiều liếc mắt nhìn sang: "Ta vẫn chưa đói."

Thập Nhất thấy nàng ngồi trên ghế sofa, sườn mặt lạnh nhạt, trong lòng nàng đột nhiên nghĩ đến một màn tối hôm qua, Thập Nhất rủ mắt xuống, rất chân thành mà nói: "Tam tiểu thư, ngài không phải là còn sinh khí chuyện tối hôm qua đi? Thực xin lỗi, sau này ta sẽ không lại tái phạm."

"Tối hôm qua?" Vệ Kiều nâng mắt, nói khẽ: "Tối hôm qua có chuyện gì?"

Thập Nhất lúng túng: "Tối hôm qua ta, ta hôn, hôn —— "

"Thập Nhất." Vệ Kiều cười: "Ngươi ngồi xuống."

Thập Nhất không do dự mà ngồi xuống bên cạnh nàng, gương mặt bởi vì lời nói vừa rồi mà ửng đỏ, đôi mắt không dám nhìn thẳng Vệ Kiều, ánh mắt né tránh, Vệ Kiều ngồi đến gần Thập Nhất một chút, mùi hương trên thân hai người quấn quanh cùng nhau, một tay của Vệ Kiều đặt trên vai Thập Nhất, thần sắc như thường mà nói: "Hành động kia của ngươi không gọi là hôn."

Nàng chống lại đôi mắt trong trẻo của Thập Nhất, lại tới gần hơn một chút, sắc son tươi đẹp rất bắt mắt, Thập Nhất có chút khẽ chớp mắt, nghe nàng nói: "Đây mới là hôn."

Thập Nhất mở lớn đôi mắt, trong đôi mắt hình bóng Vệ Kiều càng lúc càng rõ ràng, nàng cứng đờ, đầu lưỡi Vệ Kiều đảo qua bờ môi nàng, cảm giác khác biệt với hành động lỗ mãng hôm qua của nàng, nụ hôn này tràn đầy dịu dàng cùng triền miên, trái tim nàng lập tức bị nước mật bọc lấy, ngọt như muốn mạo phao*, cảm giác vô cùng hạnh phúc chạy nước rút từ đại não, hai tay nàng cũng không khống chế được muốn ôm lấy Vệ Kiều, còn chưa kịp chạm vào Vệ Kiều đã buông nàng ra, sắc môi tựa hồ càng thêm diễm lệ, người kia hỏi: "Nhớ kỹ sao?"

(*Sủi bọt tăm)

Nhớ, nhớ kỹ.