Triều Tư Mộ Noãn

Chương 26: Về nhà



—— Tiểu muội muội, cho ngươi cơ hội lập lại lần nữa, ngươi là bạn gái của ai?

—— Tại sao lại có thêm một người mơ tưởng đến Kiều Kiều nữa, không biết nàng là người của ta sao?

—— Ai, tiểu muội muội, chỉ cần ngươi thích Kiều Kiều, vậy ngươi chính là tình địch của tất cả nhóm chúng ta!

—— Nguyệt Minh, tiểu cô nương này ở đâu ra, một chút quy củ cũng không hiểu, không biết xếp hàng sao?

...

Thập Nhất đọc chữ không có nhanh như vậy, tin nhắn là một cái tiếp lấy một cái rất nhanh mà nhảy đến, nàng đọc một tin vừa mới chuẩn bị đáp lại, chữ mới đánh xong, các nàng đã trò chuyện qua đến một vấn đề khác rồi, một hồi lâu, nàng đành cầm nguyên điện thoại trong tay, Đỗ Nguyệt Minh bên cạnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang bối rối không khỏi bật cười: "Thập Nhất a, ngươi thật sự chính là xuyên qua sao?"

Đánh chữ cũng chậm như vậy, điện thoại cũng không dùng, thật không hợp lẽ thường!

Thập Nhất cắn môi nói: "Ta trước đây chưa từng dùng qua điện thoại."

Đỗ Nguyệt Minh khó hiểu: "Tại sao?"

Thập Nhất cúi đầu: "Rất nghèo, mua không nổi."

Khóe miệng Đỗ Nguyệt Minh đang chuẩn bị cong lên liền khựng lại, nàng không nghĩ tới là nguyên nhân này, trong thế giới của nàng, chưa từng vì tiền mà phát sầu, ngay cả bằng hữu của nàng, cũng đều là có gia thế không sai biệt lắm, thật đúng là chưa từng tiếp xúc qua, người nghèo đến mức mua không nổi điện thoại.

Nếu như bình thường có người nói với nàng như vậy, Đỗ Nguyệt Minh khẳng định sẽ cho rằng người đó đang nói đùa với nàng, chỉ là Thập Nhất đứng trước mặt, lại làm cho nàng cảm thấy, người kia không có nói đùa.

"Ngươi..." Vì sao không có tiền, người trong nhà đâu, các loại câu hỏi quanh quẩn nơi đầu lưỡi, lại cảm thấy nói ra câu nào cũng không thỏa đáng, liền dứt khoát chuyển đề tài, nói: "Ngươi bây giờ biết dùng là được. Vừa mới dùng di động đều là như vậy, không quen, từ từ sẽ biết. Có gì không hiểu ngươi liền hỏi ta, rất đơn giản a."

Nói xong nàng có chút lúng túng cầm lấy điện thoại của mình, cũng không biết bản thân đang nói cái gì, cho tới bây giờ người luôn vô tâm vô phế như nàng làm sao biết an ủi người như thế nào? Đỗ Nguyệt Minh nói xong vẫn là cảm thấy lúng túng, nàng nhìn thấy trong nhóm vẫn còn bởi vì tin nhắn kia của Thập Nhất mà náo loạn, nhóm tỷ muội này bình thường đã quen dùng khẩu khí này, đối với Vệ Kiều là mơ tưởng đến cực điểm, còn âm thầm tự tung tin bát quái với Vệ Kiều, cho nên nhìn thấy có người tự xưng là bạn gái của Vệ Kiều, liền lập tức sôi trào, Đỗ Nguyệt Minh đánh chữ: Làm càn cái gì! Nàng thật sự chính là bạn gái của Vệ tổng a!

Bằng mắt thường cũng có thể thấy không khí trong nhóm chat trầm xuống, tiếp theo là bùng nổ sự náo nhiệt trước đó chưa từng có, ngay cả vài tiểu tỷ muội bình thường ít nói cũng trở nên hào hứng: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta mới không tin."

"Nguyệt Minh một ngày không gạt ta, liền không thoải mái a."

"Nếu như Kiều Kiều thật sự đang yêu đương, tám phần cũng là cùng Thẩm Hạo a?"

"Nghe nói lần này Thẩm Hạo là bỏ ra vốn lớn, là tặng Lạn Vỹ lâu cho giai nhân a."

Đỗ Nguyệt Minh nhìn tin nhắn không tin tưởng của các tiểu tỷ muội trong nhóm không khỏi thất vọng lắc đầu, vốn nàng còn muốn để cho các nàng giúp mình hỏi thêm càng nhiều tin bát quái a.

Thập Nhất lại có chút bận tâm mà nhìn tin nhắn trong nhóm, Vệ Kiều chưa từng nói qua mối quan hệ với nàng, mặc dù mọi người thoạt nhìn đều nghĩ các nàng là có quan hệ, nhưng mà chuyện đó và truyền bá ra ngoài là không giống nhau, nàng sợ tin tức như vậy truyền ra, sẽ làm tổn hại thanh danh của Vệ Kiều, cho nên liền nắm lấy cánh tay Đỗ Nguyệt Minh nói: "Đỗ tiểu thư, ta vẫn là nên rời khỏi nhóm a." . Truyện Hài Hước

Đỗ Nguyệt Minh cho rằng nàng mất hứng lập tức trấn an: "Không có việc gì a, các nàng chính là ồn ào đã quen, chờ lát nữa ta sẽ nói với các nàng."

"Không phải..." Lời của Thập Nhất còn chưa nói hết liền nghe được có người gọi mình: "Thập Nhất."

Giọng nói thanh lãnh này, nghe vào liền biết là Vệ Kiều, nàng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Vệ Kiều đang nhìn mình, gọi: "Thập Nhất."

Nàng buông Đỗ Nguyệt Minh ra, đi qua, nhu thuận cúi đầu: "Tam tiểu thư."

"Cùng lên dùng bữa tối a." Đỗ Nguyệt Hàn đứng bên cạnh Vệ Kiều nói: "Gia gia cũng đã thật lâu rồi không gặp ngươi, đừng quét niềm vui của lão nhân gia."

Hai người vừa mới thương lượng tốt giải pháp thích hợp cho Lạn Vỹ lâu, Đỗ gia quyết định sẽ ra tay, cho nên tâm tình của Vệ Kiều bây giờ là không tệ, nghe lời hắn nói liền thoáng gật đầu: "Vậy thì làm phiền Đỗ tổng."

Gương mặt thanh tú của Đỗ Nguyệt Hàn mang theo ý cười, nói với Vệ Kiều: "Không phiền, ta đây đi trước đến chỗ gia gia." Hắn nói xong nhìn về phía Đỗ Nguyệt Minh: "Đi theo ta."

Thái độ là hoàn toàn khác biệt đối với Vệ Kiều khi nãy, khi hắn nhìn Đỗ Nguyệt Minh, gương mặt có chút nghiêm khắc, Đỗ Nguyệt Minh từ nhỏ là không sợ cha mẹ, chỉ sợ hai ca ca, bây giờ nhìn thấy hắn như thế liền tê cả da đầu nói: "Đến đây. Hung dữ như vậy làm cái gì?"

"Ngươi vừa rồi cùng khách nhân trò chuyện cái gì?"

"Không có a, liền nói chút chuyện phiếm, đây là Thập Nhất a, bằng hữu của ta..."

Thanh âm nói chuyện đứt quãng truyền đến, Vệ Kiều nghiêng đầu nhìn, không lên tiếng, nàng biết rõ cách làm người của Đỗ Nguyệt Minh, trước kia khi đi học liền thích dây dưa cùng rất nhiều cô gái xinh đẹp, còn xây dựng một nhóm hảo tỷ muội, thậm chí muốn lôi kéo nàng vào nhóm, sau khi bị nàng lạnh lùng cự tuyệt mấy lần mới quy tắc ra chút ít, bất quá mỗi lần gặp mặt ánh mắt của Đỗ Nguyệt Minh vẫn là không đứng đắn, không chút che giấu hứng thú của mình, giống như ánh mắt nhìn Thập Nhất vừa rồi.

Nàng hiếm khi chủ động mở miệng: "Vừa rồi trò chuyện cái gì?"

Thập Nhất không ngờ nàng sẽ chủ động hỏi, suy nghĩ bị đánh loạn, Thập Nhất ngẩng đầu nhìn Vệ Kiều, chống lại đôi mắt thanh lãnh của nàng, Thập Nhất cắn môi: "Không có gì."

Nói xong tay phải nàng nắm lấy điện thoại, cảm giác rung động còn không ngừng truyền đến, hẳn là trong nhóm đang nói chuyện phiếm, nàng nhỏ giọng nói: "Tam tiểu thư, vừa rồi Đỗ tiểu thư có nói vài lời."

Vệ Kiều thoáng gật đầu, đón trong gió, mái tóc dài của nàng bị thổi tung bay, lộ ra cái trán trắng nõn cùng khuôn mặt xinh đẹp, sườn mặt lãnh đạm: "Nói chuyện gì?"

Thập Nhất đứng ở bên cạnh nàng, suy nghĩ vẫn là nói ra những chuyện Đỗ Nguyệt Minh vừa mới làm, cuối cùng nói: "Thực xin lỗi, ta không biết nàng..."

Hết thảy phát sinh quá nhanh, nàng vốn không kịp ngăn cản.

Sau khi Vệ Kiều nghe xong khóe môi cong lên, là bộ dạng Thập Nhất đã từng nhìn thấy, khi nàng cười rộ lên khóe miệng cũng chỉ có chút cong lên, dáng tươi cười rất cạn, hoàn toàn không giống như Đỗ Nguyệt Minh vừa rồi, tùy ý phô trương.

Nàng thấy Vệ Kiều như vậy bỗng nhiên suy nghĩ, nếu như Tam tiểu thư tươi cười rạng rỡ, sẽ là bộ dạng gì?

Có thể so với tiên hoa càng thêm động nhân hay không?

Thập Nhất tựa hồ đã tưởng tượng ra được một màn kia, tim nhảy lên thình thịch lợi hại, nàng nhìn chằm chằm vào Vệ Kiều, nghe người kia nói ra: "Không có gì đáng ngại."

Nếu nàng đã đưa Thập Nhất đến yến hội Thẩm gia, lại đưa đến Đỗ gia, đã chứng tỏ nàng là có lòng muốn để người ta biết đến sự tồn tại của Thập Nhất, vậy căn bản sẽ không lo lắng người khác nói cái gì, thấy đứa nhỏ này bởi vì việc nhỏ này mà bối rối canh cánh trong lòng, Vệ Kiều tiếp tục nói: "Nếu như ngươi để ý, ta sẽ nói với Đỗ tiểu thư một tiếng."

"Ta không để ý." Thập Nhất lập tức đáp lại nàng, nói xong mới có chút mặt đỏ cúi đầu: "Ta chỉ sợ làm ảnh hưởng đến thanh danh của ngài."

Vệ Kiều mở miệng: "Thanh danh của ta trước sau luôn là không tốt, không quan tâm."

Kỳ thật nàng chính là nói dối, thanh danh của nàng không tốt, nhưng chỉ là giới hạn ở chốn thương trường, sinh hoạt cá nhân, nàng nổi danh là băng thanh ngọc khiết, nếu không làm sao có thể trở thành đối tượng mơ tưởng của các công tử khắp Giang thành, nhưng mà những chuyện này, nàng không muốn nói với Thập Nhất, thay vì chỉ bởi một cái thanh danh không quan trọng, làm cho đứa nhỏ kia hoang mang lo lắng, không bằng khiến cho nàng trở thành người có thanh danh bất hảo a.

Dù sao thanh danh đối với nàng mà nói, cũng không quan trọng như vậy.

Nghĩ vậy mi nhãn Vệ Kiều khe khẽ cau lại, cũng không phải bởi vì chuyện thanh danh, mà là nàng phát hiện, nàng lại một lần nữa ở trước mặt đứa nhỏ này giẫm lên điểm mấu chốt của mình, còn giải thích nhiều như vậy, nàng lắc đầu, Thập Nhất thấy vậy tức khắc quan tâm nói: "Làm sao vậy, Tam tiểu thư?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng tiến đến gần, nhất là đôi mắt đen như mực chân thành tỏa sáng kia, Vệ Kiều nhìn chăm chú vào đôi mắt này vài giây mới mở miệng nói: "Không có việc gì."

Thập Nhất nhu thuận ân một tiếng.

Sau khi nói cho Vệ Kiều chuyện vừa rồi, Thập Nhất liền bỏ xuống gánh nặng trong lòng, nhất là khi nàng còn nói nàng cũng không để tâm, càng làm cho Thập Nhất có vài phần vui vẻ nói không nên lời, tuy rằng Thập Nhất cũng không biết bản thân đang cao hứng chuyện gì, nhưng mà chính là không có nguyên do, lại muốn cười.

Dùng cơm chiều ở Đỗ gia ăn, Đỗ gia nghiễm nhiên đãi ngộ nàng giống như Tam tiểu thư, trên bàn cơm đối với nàng chiếu cố chu đáo, Đỗ Nguyệt Minh cùng Vệ Kiều là bạn cùng lứa tuổi, cố tình lại không có chuyện để nói, ăn cơm chỉ lo tìm Thập Nhất nói chuyện.

"Cuối tuần thì sao? Cuối tuần ngươi làm gì?"

"Ta —— không có việc gì."

"Đi ra ngoài chơi a, ta nói với ngươi, gần đây ta tìm được..."

Lời nói liên miên từ bên hông truyền đến, Vệ Kiều ngồi ở bên cạnh Thập Nhất, vốn đang cùng Đỗ Nguyệt Hàn thương lượng chuyện của Lạn Vỹ lâu, nghe được thanh âm của Đỗ Nguyệt Minh, nàng thoáng phân thần, một hồi lâu không mở miệng, vẫn là Đỗ Nguyệt Hàn gọi: "Vệ tổng?"

Vệ Kiều ngước mắt: "Ân, lời Đỗ tổng nói ta đều nhớ kỹ, sẽ lập tức để Bùi Thiên cho ngươi đưa tới."

Đỗ Nguyệt Hàn mỉm cười: "Vậy làm phiền Vệ tổng."

Một bữa cơm chủ và khách đều vui vẻ, khi sắp kết thúc Thập Nhất thấy quản gia vội vàng tiến vào phòng khách, nhẹ giọng nói thầm vài câu bên tai Đỗ Nguyệt Minh, tiếp theo Đỗ Nguyệt Minh đứng lên: "Lại bỏ ăn?"

Trong ánh mắt nàng hiện rõ sự mất hứng, Đỗ lão gia tử quát: "Nguyệt Minh, làm gì vậy? Không có quy củ?"

Đỗ Nguyệt Minh không còn bộ dáng cao hứng như buổi chiều, gương mặt buồn chán: "Gia gia, Ti ti* của con lại bỏ ăn." Nàng hướng mọi người gật đầu: "Xin lỗi, ta đi ra ngoài một chuyến."

(*Ti nghĩa là sợi tơ á)

Đỗ lão gia tử khựng lại vài giây rồi hướng quản gia phất phất tay, tiếp theo nói với Vệ Kiều: "Tam nhi a, để con cười chê rồi, Nguyệt Minh đứa nhỏ này chính là không quy tắc."

Vệ Kiều lắc đầu mỉm cười: "Không sao."

Khi rời khỏi Đỗ gia Thập Nhất cũng không có nhìn thấy Đỗ Nguyệt Minh, nàng theo sau Vệ Kiều lên xe, nửa đường không nói chuyện, khi sắp đến Vệ gia điện thoại của Thập Nhất truyền đến rung động, nàng liếc nhìn Vệ Kiều lặng lẽ mở ra, nhìn thấy tin nhắn Đỗ Nguyệt Minh gởi tới: Ngươi đi rồi?

Thập Nhất có chút nghiêng đầu, suy nghĩ từ từ đáp lại: Ta về nhà.

Đỗ Nguyệt Minh: Sớm như vậy a.

Thập Nhất rủ mắt xuống, nghĩ đến bóng lưng vội vàng rời khỏi của Đỗ Nguyệt Minh mà đánh chữ: Ngươi có ổn không?

Đỗ Nguyệt Minh: Không quá tốt.

Thập Nhất: Làm sao vậy?

Đỗ Nguyệt Minh: Cũng không có gì, không nói nữa, cuối tuần có thời gian đi ra ngoài không?

Lại lượn trở về chủ đề này, Thập Nhất theo bản năng mà nhìn về phía Vệ Kiều, lại đụng phải ánh mắt nàng đang nhìn qua, đôi mắt thanh lãnh khiến cho Thập Nhất lập tức không đánh đã khai: "Là Đỗ tiểu thư nhắn tới."

Thần sắc Vệ Kiều lạnh lùng, thanh âm cũng càng thêm lạnh lẽo: "Nàng lại có chuyện gì?"

Thập Nhất không cần nghĩ ngợi mà đưa điện thoại cho Vệ Kiều, trong ánh mắt là sự tín nhiệm, Vệ Kiều nhìn qua đẩy điện thoại lại cho nàng, hỏi: "Muốn đi sao?"

"Không muốn." Thập Nhất không chần chờ mà đáp lại nàng, khiến cho Vệ Kiều nhíu mày: "Tại sao?"

Thập Nhất đóng điện thoại lại, nói khẽ: "Bởi vì ta không muốn mang đến bất cứ phiền phức gì cho ngài."

Hết thảy mọi thứ của nàng bây giờ đều là Vệ Kiều cho nàng, Đỗ Nguyệt Minh hẹn nàng đi ra ngoài, nàng cũng biết là bởi vì Vệ Kiều, cho nên nàng mới không muốn đi.

Vệ Kiều không ngờ lại là vì nguyên nhân này, nhất thời đôi mắt xinh đẹp của nàng có chút thất thần, vài giây sau mới lên tiếng: "Ngươi không cần bận tâm đến chuyện này."

Thập Nhất ngẩng đầu nhìn đến sườn mặt của Vệ Kiều, trong xe rất tối, ánh đèn đường ngoài cửa tiến vào trong xe, dao dộng, bên tai nàng nghe được tiếng nói hơi thấp của Vệ Kiều: "Nếu như muốn kết giao bằng hữu, ngươi tùy thời đều có thể kết giao."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Nhất có chút ngỡ ngàng: "Ý của ngài là, ta có thể đi sao?"

Vệ Kiều quay đầu nhìn Thập Nhất, đôi mắt đen như mực trong sắc tối lộ ra sự trong trẻo sáng bóng, nàng nói: "Ý của ta là, ngươi là người độc lập, ta sẽ không can thiệp đến tự do của ngươi, đi hoặc là không đi, tự ngươi quyết định."

Trong xe bởi vì câu nói này mà chìm vào trầm mặc.

Thập Nhất nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, khi xuống xe mới trịnh trọng nói với Vệ Kiều: "Ta nghĩ thông suốt, Tam tiểu thư, cám ơn ngài."

Thái độ cung kính, Vệ Kiều nhìn chăm chú vào Thập Nhất đang cúi đầu ở trước mặt, bỗng nhiên hỏi: "Đi sao?"

"Ta..."

Vệ Kiều cắt ngang lời nàng: "Được rồi, không cần trả lời ta."

Thập Nhất yên lặng.