Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm

Chương 23: Khiêu khích (1)



Editor + beta: Lolisa

Ở trong mắt mọi người, Tần Phong chính là một người cuồng công việc, một người cuồng công việc có tiếng trong xã hội thượng lưu. Nên khi bà nội Tạ nghe được những lời nói ôn nhu mà Tần Phong nói với Bạch Sơ Hiểu, bà còn cho rằng lỗ tai mình bị điếc, lúc trước bà còn nói sẽ tìm bạn trai cho cháu gái, nhưng bà tuyệt đối không thể tìm một người như Tần Phong cho cháu gái được.

Sắc mặt Hàn Uyển Nhi không tốt chút nào, anh đây là đang đá xéo cô không biết xấu hổ hay sao? Vì người trong lòng, nên cái gì cũng không biết xấu hổ. Nếu hai người đã không yêu thì đương nhiên phải nói rõ ràng ra rồi, như vậy mới có thể làm người khác cắt đứt tâm tư đối với mình và đi tìm một người khác tốt hơn, “Chỉ cần vài phút thôi mà.”

“Nói chuyện qua lại không chỉ tốn vài phút.” Tần Phong không nghĩ tới việc sẽ mặc cho Bạch Sơ Hiểu đi gặp tình địch của anh, cho dù từ trước tới nay anh vẫn chưa bao giờ xem Tỉnh Thân Vũ như là tình địch của mình.

“Nhưng… Bây giờ hai người đang rất rảnh mà?” Trong đầu Hàn Uyển Nhi hiện lên ánh mắt lạnh băng của Tỉnh Thân Vũ.

“Được rồi, cứ vào nhà trước đi đã, để cô gái kia ở đây một mình đi.” Bà nội Tạ đã nghe thấy chuyện này không dưới một lần, vì không quản được người đàn ông của mình, nên liền tới tìm một người phụ nữ khác để gây phiền toái, loại phụ nữ như vậy thật là rất vô dụng. Cách làm này sẽ chỉ làm cho người khác càng thêm chán ghét chính mình mà thôi, và cũng rất dễ làm mất đi trái tim người đàn ông của mình, nhưng dù sao người mà Hàn Uyển Nhi tìm đến cũng không phải là kẻ thứ ba. Rốt cuộc thì người Hàn gia đã giáo ɖu͙ƈ cô như thế nào vậy, hay là hai năm nay bọn họ cũng chưa từng dạy dỗ Hàn Uyển Nhi lần nào?

Hàn Uyển Nhi muốn đuổi theo bọn họ, nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt chứa mười phần lạnh lẽo của Tần Phong thì sợ tới mức sững sờ ngay tại chỗ, cô không dám lại đuổi theo bọn họ nữa.

Tần Phong cùng với Bạch Sơ Hiểu một đám người đi vào nhà, thỉnh thoảng bà nội Tạ sẽ nhìn về phía Tần Phong một chút, bọn họ đã ở bên nhau từ khi nào.

Thấy bà nội Tạ thỉnh thoảng lại nhìn qua phía cô, lúc này Bạch Sơ Hiểu mới nhìn về phía Tần Phong, phát hiện anh còn đang ôm chặt eo của mình, cô vội vàng kéo dài khoảng cách với anh. Nghĩ thầm đối phương thật nhiệt tình, vậy mà anh vẫn còn phối hợp với cô, “Cảm ơn anh.”

“Về sau nếu cô còn gặp chuyện như vậy nữa thì không cần để ý tới cô ta làm gì cả.” Tần Phong cúi đầu nhìn cổ tay xanh tím của Bạch Sơ Hiểu “Trong nhà cô có thuốc rượu không? Lấy ra bôi lên tay một chút đi.”

“Không sao cả, da của tôi chính là như vậy, chỉ cần hơi dùng sức một chút cũng sẽ bị xanh tím.” Ban đầu Bạch Sơ Hiểu cảm thấy trêи cổ tay cũng không đau cho lắm, nhưng chỉ một lát sau, dù cho cô vẫn chưa làm việc gì thì vẫn cảm thấy ở cổ tay có chút đau, sức lực của Hàn Uyển Nhi cũng thật lớn.

Sau khi thấy bọn họ đã rời đi hết rồi, lúc này Hàn Uyển Nhi mới thất hồn lạc phách trở về nhà. Cô cảm thấy lòng tốt của cô lại làm ra những chuyện xấu nữa rồi, nếu như Bạch Sơ Hiểu nói những việc vừa mới xảy ra cho anh Thân Vũ nghe thì có phải anh ấy sẽ lại bỏ rơi cô một lần nữa hay không. Trong lòng chua xót, hít hít mũi, đôi mắt ửng đỏ, nhưng không để lại một giọt nước mắt nào.

thất hồn lạc phách: Tâm trạng thấp thỏm, lo âu

Vừa lúc Tạ Thanh đang lái xe về nhà thì nhìn thấy thân ảnh của Hàn Uyển Nhi, hừ lạnh một tiếng, chắc không phải là cô ta lại đến tìm Hiểu Hiểu để gây phiền toái đi, chỉ là tại sao trông cô ta lại thất hồn lạc phách như vậy. Hừ, thật khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, giống như bọn họ đã bắt nạt cô ta vậy.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tần Phong tới Tạ gia, chỉ là lần này không giống như những lần trước, cho dù ở trong mắt Bạch Sơ Hiểu thì anh vẫn chỉ là bạn của cô.

“Ngồi xuống đi” Bà nội Tạ bảo Tần Phong ngồi xuống, “Hai đứa……”

"Chúng cháu chỉ là bạn bè thôi ạ, vừa rồi là vì Hàn Uyển Nhi nên cháu mới nói anh ấy là bạn trai của cháu” Bạch Sơ Hiểu vội vàng giải thích, không thể để cho những người khác càng thêm hiểu lầm. Này nếu bị hiểu lầm, vậy cô còn phải để người khác cùng cô tiếp tục diễn kịch, nhưng chưa chắc bọn họ đã có thời gian để diễn cùng với cô, hơn nữa này việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Không phải là bạn trai, nhưng cháu đang theo đuổi cô ấy.” Có cơ hội tốt như vậy mà còn không nắm chắc, vậy thì anh chính là người ngu xuẩn rồi, Tần Phong nói thẳng.

Bạch Sơ Hiểu quay đầu nhìn về phía Tần Phong, lời nói cũng không thể nói bậy, làm gì có mối quan hệ theo đuổi và được theo đuổi nào giữa bọn họ cơ chứ, diễn kịch cũng không cần phải diễn quá sâu như vậy đâu.

“Không được!” Tạ Thanh vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy Tần Phong nói muốn theo đuổi Bạch Sơ Hiểu rồi, anh lập tức phản bác lại, cho dù cho anh có sợ anh ta, nhưng cũng không thể tùy ý gả em gái mình ra ngoài như thế được, “ Trong mắt trong lòng anh cũng chỉ có công việc, nhất định là anh không muốn theo đuổi Hiểu Hiểu đi, nhưng là Tần gia bọn họ muốn anh kết hôn sớm một chút nên anh mới tùy tiện tìm một một người môn đăng hộ đối để kết hôn. Vừa lúc Hiểu Hiểu lại thường xuyên đi ra ngoài đóng phim nên lại không ảnh hưởng đến công việc của anh.”

Sau khi nghe Tạ Thanh phân tích xong, Bạch Sơ Hiểu có chút hoang mang, cô nhìn từ trái sang phải cũng không cảm thấy Tần Phong là một người cuồng công việc, đối phương còn rất biết cách sinh hoạt, buổi sáng sẽ chạy bộ, buổi trưa sẽ nấu cơm, còn có thể nuôi dưỡng thú cưng, làm sao người như vậy có thể là người mà Tạ Thanh đang nói được.

Tần Phong không ngắt lời của Tạ Thanh, đây là một sự tôn trọng của anh đối với anh ta. Nhưng trong lòng anh đang cực kỳ khó chịu, nếu đã không hiểu thì đừng có phân tích vớ vẩn.

“Lúc trước tôi vẫn chưa gặp được người để thích.” Tần Phong ho nhẹ một tiếng, anh căn bản không cần phải tìm một đối tượng môn đăng hộ đối để liên hôn, muốn tìm thì phải tìm người mà anh thích, đây chính là chuyện cả đời người, anh không thể nào tùy ý được. Chỉ là anh không muốn giải thích quá nhiều với người nhà Tạ gia, giải thích nhiều, ngược lại sẽ khiến bọn họ cho rằng anh có mục đích riêng.

“Vậy anh thích Hiểu Hiểu là vì cái gì? Hay là vì khuôn mặt của con bé?” Tạ Thanh nói chuyện rất thẳng thắn “Đàn ông thường là thấy sắc nảy lòng tham.”

Làm sao trước kia anh lại không biết tên này có thể nói ra những lời như vậy được, Tần Phong sắc mặt bình tĩnh, “Trêи thế giới này sẽ không có ai vô duyên vô cớ mà yêu một người.”

“Anh……”

“Anh muốn ăn trái cây sao? Hay là uống đồ uống?” Bạch Sơ Hiểu cắt đứt lời nói của Tạ Thanh, tại sao anh có thể nói những lời này một cách nghiêm túc như vậy được, có lẽ là Tần Phong chỉ thuận miệng nói theo đuổi cô “Tuần sau em phải ra nước ngoài rồi, khả năng sẽ phải ở đó hơn ba tháng.”

Cho nên hai người đừng nói về những việc này nữa, dù sao đến lúc đó cô cũng không còn ở trong nước nữa rồi. Theo đuổi hay không theo đuổi thì đều phải tan thành mây khói cả, không chừng khi cô từ nước ngoài trở về, Tần Phong cũng đã có bạn gái luôn rồi. Cô cho rằng Tần Phong là một người khá tốt, đồ ăn anh nấu cũng rất ngon, mà thời buổi này có rất ít người đàn ông nguyện ý vì người phụ nữ mà nấu cơm cho bọn họ.

Tạ Thanh nghe thấy Bạch Sơ Hiểu muốn ra nước ngoài thì liền nói theo, “Vừa lúc gần đây anh cũng không có việc gì để làm, để anh đưa em đi.”

Tần Phong nắm chặt tay, tên này muốn canh giữ để không cho anh nhìn thấy Bạch Sơ Hiểu sao? Ánh mắt hơi lóe, anh nhất định phải khiến tên này có chuyện gì đó để làm, đừng cả ngày dọa chạy đến chỗ Bạch Sơ Hiểu ở bên kia nữa, cho dù có là anh họ thì cũng không nên đi lại gần như vậy được, anh không muốn nhìn thấy một cái bóng đèn lớn ở kế bên khi đang đi tìm người trong lòng để ăn cơm đâu.

“Nếu cháu không có việc gì thì cứ đi đi.” Bà nội Tạ rất tán thành lời nói của Tạ Thanh, cho dù bọn họ đã biết năng lực sinh hoạt của Bạch Sơ Hiểu ở bên ngoài rất tốt, nhưng ở trong mắt bọn họ, Bạch Sơ Hiểu vừa mới trở về nhà không bao lâu, cô vẫn còn trẻ, còn cần bọn họ quan tâm nhiều hơn, “Phải chăm sóc cho Hiểu Hiểu thật tốt, trong nhà cũng không còn việc gì khác cho cháu làm đâu.”

Bà nội Tạ tự động xem nhẹ lời nói của Tần Phong, bà thật sự rất khó để tin tưởng anh, một người cuồng công việc như vậy, sao có thể nói thích thì sẽ thích ngay được, có lẽ là bọn họ đang muốn nghiên cứu Bạch Sơ Hiểu hoặc là có dự án nào đó cần hợp tác với Tần gia, nên bọn họ cho rằng liên hôn càng đáng tin cậy.

Tạ gia vẫn chưa nghĩ đến chuyện tìm đối tượng kết hôn cho Bạch Sơ Hiểu, họ chỉ muốn cho cô có được một cuộc sống hạnh phúc mà thôi, nếu kết hôn, vậy không phải sẽ có một đứa cháu khác nữa sao.

Tần Phong bị xem nhẹ nên rất đau lòng, rõ ràng anh đã nói ra một chuyện nghiêm túc như vậy nhưng những người này không phải xem nhẹ anh thì chính là phủ nhận anh, giống như anh không có khả năng sẽ thích một người nào đó, giống như việc anh muốn cùng một người nào đó ở bên nhau thì đều là vì lợi ích cả. Bọn họ không nhìn thấy nội tâm ưu tú xuất sắc của anh sao, giữ mình trong sạch, và Bạch Sơ Hiểu sẽ là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất của anh, điều này thật tốt biết bao.

“Các ngươi còn trẻ, không cần nghĩ đến chuyện kết hôn sớm như vậy làm gì cả, muốn yêu thì cứ việc, còn không thích thì chia tay.” Có thể là oán niệm của Tần Phong quá sâu nên đã bị bà nội Tạ cảm nhận được, vì vậy bà chỉ có thể nói, “Kết hôn là một vấn đề lớn.”

“Yêu nhau cũng không phải chuyện đùa.” Tần Phong không ngờ bà nội Tạ sẽ nói ra những lời này, không phải nói người càng lớn tuổi thì càng bảo thủ sao, sao đến bà nội Tạ thì lại trở nên phóng thoáng như vậy.

Bà nội Tạ lại nhìn về phía Tần Phong một lần nhìn nữa, rốt cuộc người này là thật sự nghiêm túc hay là đang giả vờ vậy.

Tần Phong đứng thẳng người, xin đừng hoài nghi những lời mà anh nói, anh chưa bao giờ lấy tình cảm của mình ra đùa giỡn cả.

“Có phải công ty của anh đang làm AI thông minh để kiểm tra các vấn đề về cảm xúc hay không?” Đột nhiên Tạ Thanh lại nghĩ đến công nghệ AI đang hot hiện nay. Liệu người đàn ông nghiện công việc này có muốn trải nghiệm tình yêu và xử lý công việc tốt hơn không?

Nếu không phải bây giờ bọn họ đang ở nhà Tạ gia thì chắc chắn Tần Phong sẽ đem Tạ Thanh xách ra ngoài để đấm hai cái rồi, tại sao anh ta có thể suy nghĩ nhiều như vậy được, lúc nào cũng liên kết việc theo đuổi Bạch Sơ Hiểu với công việc của anh lại với nhau, “Tôi không phải là kỹ sư.”