Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm

Chương 21: Bạn trai (3)



Editor + beta: Lolisa

Diêu Phỉ Phỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, thế nhưng Bạch Sơ Hiểu lại không phải là vai nữ số một sao? Không phải tất cả mọi người đều tuyên truyền cô là vai nữ số một à?

Chưa bao giờ Bạch Sơ Hiểu thích đến công ty cả, và cô càng không thích gặp được những sao nữ khác ở trong công ty, bởi vì chính bản thân bọn họ cũng đang tranh giành tài nguyên với nhau.

Cách đó không xa, có người nhìn thấy được hành động của Diêu Phỉ Phỉ, liền không khỏi cười trộm, thật đúng là cái đồ ngu xuẩn, cô ta cho rằng chỉ cần leo lên giường của phó tổng Mã là có thể bay lên đầu cành, là có thể nhận được vai nữ số một ngay được sao. Ngay cả đối thủ thật sự của mình cũng không tìm thấy được, thật sự là quá đáng thương.

Các công ty lớn thường ký hợp đồng với rất nhiều nghệ sĩ, đặc biệt là những nghệ sĩ không nổi tiếng, và còn có những nghệ sĩ mới vào nghề nữa, bản thân các nghệ sĩ như bọn họ thì không được nhận nhiều tài nguyên cho lắm, có đôi khi còn xảy ra tình huống tranh đoạt tài nguyên giữa các nghệ sĩ với nhau. Công ty cũng mặc kệ những việc này, có đấu đá, mới có tiến bộ.

Bên này, sau khi Hạng Thần Thăng vừa nói chuyện với Bạch Sơ Hiểu xong, anh liền trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Phong để báo cáo sự việc, còn cố tình cảm khái, “Anh, chị dâu không có thời gian để quay bộ phim《 chín hồ 》, nhưng chị dâu sẽ đóng vai khách mời trong bộ phim, nên anh vẫn có thể nhìn thấy được vẻ quyến rũ động lòng người của chị dâu đó. Đồ của Hồ tiên đều là hàng cực phẩm, lụa mỏng cổ trang, phiêu dật linh động, chậc chậc, đến lúc đó em sẽ bảo nhiếp ảnh gia chụp thật nhiều ảnh rồi gửi qua cho anh”

Quyến rũ động lòng người, rồi có một ngày cô cũng sẽ ở dưới thân mà làm ra vẻ quyến rũ động lòng người đó thôi. Đã không dưới một lần anh mơ về cảnh được triền miên với Bạch Sơ Hiểu rồi, cánh tay của cô tinh tế nõn nà, đôi môi đỏ khẽ mở, đôi mắt cô như một làn sóng, làm anh rất muốn ở trong hiện thực mà hung hăng đem cô đè ở dưới thân mình, nhất định lúc đó cô sẽ rất phá lệ quyến rũ động lòng người.

“Đúng rồi, tuần sau Bạch Sơ Hiểu phải ra nước ngoài rồi” Hạng Thần Thăng tựa lưng vào ghế ngồi, tưởng tượng xem hiện tại Tần Phong đang tức giận đến cỡ nào, “Nói là phải quay một bộ phim truyền hình, một chuyến này phải quay đến mấy tháng lận, dù sao vẫn là phim được đầu tư chế tác của đài truyền hình nước ngoài.”

“Ân.” Tần Phong nhíu mày, đàn ông ở nước ngoài có cái gì đẹp, khi nói chuyện với bọn họ còn phải dùng tiếng nước ngoài, phong tục tập quán của bọn họ cũng khác nhau nữa. Tại sao cô lại chạy ra nước ngoài quay phim làm cái gì chứ, ở trong nước phát triển không tốt sao?

Thật ra không phải là trong nước không tốt, mà là ban đầu Bạch Sơ Hiểu đã khởi điểm ở nước ngoài, cô bị Hàn gia bức ép nên không thể trở về nước được. Không mấy ai muốn mình phải rời xa quê hương để phát triển sự nghiệp cả, cho dù màu da có giống nhau nhưng cũng rất dễ bị người khác xem thường, và cô còn không được hưởng những đãi ngộ tốt như nhiều người nước ngoài khác.

Nếu như Bạch Sơ Hiểu xuất ngoại thì bọn họ sẽ gặp nhau tình cờ bằng cách như thế nào đây, và làm sao bọn họ có thể bồi dưỡng tình cảm được. Tần Phong rối rắm, “Công ty không có tài nguyên sao?”

“Nếu có thì cũng phải chờ đến khi cô ấy quay xong bộ phim kia.” Hạng Thần Thăng tự hỏi, “Đoạn thời gian này cô ấy nên sống ở nước ngoài thì sẽ tốt hơn, vừa lúc chờ sự việc kia lắng xuống.”

Những lời mà Hàn Uyển Nhi nói ngày đó đã làm cho không ít cư dân mạng nghĩ rằng Bạch Sơ Hiểu là kẻ thứ ba, bây giờ Bạch Sơ Hiểu cũng chưa công bố mình là thiên kim của Tạ gia, nhưng nếu cô có công khai thân phận thật của mình thì việc này cũng phải ầm ĩ trong một thời gian rất dài, chi bằng cứ việc cho cô ra nước ngoài để tránh trước. Là tổng giám đốc của một công ty giải trí, Hạng Thần Thăng rất tán thành cách làm hiện tại của Bạch Sơ Hiểu.

Tần Phong xoa mi, người Hàn gia cũng đến yến tiệc hôm đó của Tạ gia, anh hy vọng bọn họ sẽ dùng đến bộ não của mình, đừng vất vả nhặt nó lên rồi lại vất vả quăng nó đi, và anh có nên chạy ra nước ngoài để theo đuổi vợ yêu hay không. Vừa nghĩ đến thì lại tức giận, anh sẽ gặp được cô dễ dàng khi ở nước ngoài như thế sao, những tên ngu ngốc đó luôn thích làm những chuyện ngu xuẩn, vì vậy anh rất muốn bạch bạch bạch ném cho bọn họ mấy bàn tay.

Hiện tại Hàn Uyển Nhi đang ngồi ở phòng khách của Tỉnh gia với một vẻ mặt rất khẩn trương, đây không phải là lần đầu tiên cô đến Tỉnh gia, nhưng bây giờ cô cảm thấy rất lo lắng, so với những lần trước thì còn lớn hơn rất nhiều, bởi vì thân phận của Bạch Sơ Hiểu đã không giống như lúc trước nữa rồi, cô rất sợ bà Tỉnh sẽ không hài lòng về cô.

Trên bàn có hai bình hoa, trong bình còn có không ít hoa tươi, đây là do bà Tỉnh cố ý sai người bày biện ra, “Nghe nói lúc trước con đã được học cắm hoa với giáo viên rồi, vậy bây giờ con hãy cắm thử cho bác nhìn xem.”

“Vâng ạ.” Hàn Uyển Nhi gật đầu, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi. Cô không có tế bào làm nghệ thuật, nhưng việc cắm hoa này cũng chỉ cần đem hoa cắm vào lọ là được rồi, cần gì phải bày biện nhiều như thế. Tuy nói là cô cùng học với giáo viên nhưng trêи thực tế, mấy người giáo viên kia chỉ dạy cô được vài ngày thì rời đi, mà mẹ Hàn cũng không nỡ làm tổn thương tinh thần của cô.

Mỗi một lần cắm, Hàn Uyển Nhi sẽ liếc mắt nhìn xem bà Tỉnh một lần, cô sợ sẽ bỏ lỡ sự bất mãn trong đáy mắt của bà, và khi nhìn thấy đối phương nhíu mày, cô lại vội vàng đổi một bông hoa.

“Bác muốn con cắm hoa chứ không phải là nhìn mặt bác.” bà Tỉnh không vui nói, “Con về nhà cũng đã lâu như vậy rồi thì phải học tập cho thật tốt vào. Không thể chỉ vì trước đây chưa được học nên nghĩ việc đó vất vả mà bỏ học được”

Nếu đặt tình huống này vào thời điểm trước kia thì chắc chắn bà sẽ không quá để ý đến chuyện này, nhưng tối hôm qua vào lúc ngủ thì bà đã mơ thấy một giấc mơ. Bà mơ thấy sự hiểu biết của những người ở trong giấc mơ chỉ ở mức độ nhặt hạt mè và ném dưa hấu, nên sáng sớm khi tỉnh dậy thì bà càng cảm thấy Hàn Uyển Nhi không bằng Bạch Sơ Hiểu.

“Con hãy trở về và học lại đi.” Hàn Uyển Nhi nhấp môi, ngước lên nhìn mặt bà một cái rồi lại cúi đầu.

“Lúc nào cũng bày ra một bộ dáng đáng thương.” bà Tỉnh khinh thường liếc mắt nhìn Hàn Uyển Nhi một cái, lần nào cũng làm ra bộ dạng ủy khuất như thế, giống như là người khác đang bắt nạt cô vậy. Làm sao trước đây bà có thể cảm thấy cô đáng thương được chứ, “Bác thiếu nợ của con sao?”

Loại người này chính là như vậy, không bao giờ cảm thấy mình làm sai, cho dù có sai, cũng nhất định là người khác sai. Bà đã từng cho rằng Hàn Uyển Nhi tốt hơn Bạch Sơ Hiểu, còn bây giờ bà lại cảm thấy Hàn Uyển Nhi kém hơn Bạch Sơ Hiểu rất nhiều.

“Không, không phải.” Hàn Uyển Nhi vội vàng lắc đầu, “Con chỉ cảm thấy mình biểu hiện quá kém, việc này không được, cái kia cũng không được. Con như vậy có phải sẽ làm liên lụy tới anh Thân Vũ hay không? ”

“Đúng!” bà Tỉnh không an ủi cô, ngược lại còn nói thêm “Con xem con, cắm hoa không được, đánh đàn cũng không xong, nghe nhạc cũng không biết phải bình luận như thế nào, cho con giao tiếp cùng người khác,con mới nói được một nửa, thì cảm xúc kϊƈɦ động nên liền nói lung tung.”

Đúng là lúc trước bà muốn liên hôn với Hàn gia, lúc đó bà cảm thấy Hàn Uyển Nhi cũng không tệ cho lắm, còn bây giờ hôn cũng đã đính, cơ bản là đã không thể thay đổi được nữa rôic thì bà lại cảm thấy đối phương đang phạm một lỗi rất lớn “Bác sẽ dạy lại cho con từ bây giờ, vì bác xem con là vị hôn thê của Thân Vũ nên mới dạy, nếu con không muốn học, muốn giải trừ hôn ước, vậy sẽ tùy cho con chọn.”

“Không, con muốn học.” Ánh mắt Hàn Uyển Nhi hơi lóe, rõ ràng trước kia bà đối với cô rất tốt, hai ngày trước còn gọi điện thoại an ủi cô, nói với cô Tỉnh Thân Vũ không có quan hệ với Bạch Sơ Hiểu, vậy mà bây giờ bà lại thay đổi, cô thấy được sự khinh thường dưới đáy mắt của bà. Nhưng cô không dám nói, quan hệ ở chung giữa mẹ chồng nàng dâu vốn dĩ đã không tốt rồi, cô lại càng không thể để cho Tỉnh Thân Vũ bị kẹp ở giữa cô và bà Tỉnh được "Mẹ, còn có cái gì nữa, mẹ cứ việc nói, con đều sẽ học cùng với mẹ.”

“Gọi mẹ cái gì, các con còn chưa có kết hôn đâu, vẫn nên gọi bác là bác đi.” trong lòng bà Tỉnh vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng con trai bà có thể ở bên Bạch Sơ Hiểu. Tạ gia lợi hại hơn Hàn gia rất nhiều, hơn nữa học thức và kỹ năng giao tiếp của Bạch Sơ Hiểu cũng tốt hơn nhiều so với Hàn Uyển Nhi, thật ra trước đây bà cũng không nghĩ nhiều đến như vậy đâu.

“Mẹ…… Bác.”Đôi mắt Hàn Uyển Nhi đỏ hoe, trong đôi mắt còn chứa đầy nước mắt, “Bác cứ yên tâm, con…… con nhất định sẽ học thật tốt, nhưng bác làm ơn đừng tách cháu với anh Thân Vũ, làm ơn với ạ.”

Tỉnh Thân Vũ vừa về nhà đã nhìn thấy hi con mắt đỏ hồng của Hàn Uyển Nhi rồi. Chỉ tiếc là hiện tại anh không yêu Hàn Uyển Nhi, nên tự nhiên sẽ không đi an ủi cô, ngược lại anh còn có chút mất kiên nhẫn, nên càng không thể bởi vì cô mà đối nghịch với mẹ mình được. Trong nguyên tác, hiện giờ Tỉnh Thân Vũ đang dần dần thích cô, cảm thấy cô ủy khuất và hy sinh cho anh rất nhiều, nhưng cố tình là cách làm của Bạch Sơ Hiểu lại khồn giống với nguyên tác, nên đã gây ra hiệu ứng bươm bướm trong thực tế.

“Thân Vũ.” bà Tỉnh không lo con trai sẽ bởi vì Hàn Uyển Nhi mà đối nghịch với bà, trong lòng nó vẫn còn nhớ nhung Bạch Sơ Hiểu, nếu không phải do bà ép buộc anh, thì anh cũng sẽ không đính hôn với Hàn Uyển Nhi nhanh như vậy được “Con nhìn vị hôn thê của con đi, mẹ cũng chưa nói gì đâu, mẹ chỉ muốn làm cho con bé học tập tốt hơn thôi"

“Bác…… Bác.” Hàn Uyển Nhi dừng một chút, lại ngây ngốc hỏi, “Con có thể tiếp tục kêu bác là mẹ sao?”

“Không được!” bà cũng không thỏa hiệp dù cho Tỉnh Thân Vũ còn đang ở chỗ này, “Uyển Nhi, con là một người phụ nữ, nên con phải liêm sỉ một chút, bây giờ con đã không còn ở dưới tầng chót của xã hội nữa rồi, mà con là thiên kim của Hàn gia. Bây giờ hai đứa còn chưa kết hôn, con cũng đừng kêu bác là mẹ nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt, con cần phải rụt rè một chút.”

“Vậy cứ gọi là bác đi.” Tỉnh Thân Vũ không cho rằng việc này có gì là không đúng cả, anh sẽ không kết hôn với Hàn Uyển Nhi, vậy nên không cần phải gọi mẹ anh là mẹ.

“Thân vũ.” Hàn Uyển Nhi ngơ ngác mà nhìn Tỉnh Thân Vũ, tại sao anh cũng nói như vậy, nội tâm của cô có chút sợ hãi, “Anh muốn giải trừ hôn ước với em sao?”