Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 28



Bên trong có một con ma-nơ-canh, trên người ma-nơ- canh là một bộ váy cưới.

Đó là một chiếc váy còn dang dở, rất nhiều chỗ còn chưa làm xong, còn có vài chỗ còn dùng kim băng cài lại, bên cạnh đặt một hộp kim chỉ, còn có một xấp bản thiết kế.

Cửa sổ hơi hé mở, gió nhẹ từ khe cửa thổi vào, vải mỏng như cánh ve bị gió thổi bay, giống như giấc mộng thiếu nữ, dịu dàng, huyền ảo.

Mắt Tô Lạc Ly ươn ướt.

Ôn Khanh Mộ không biết đã xảy ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn Tô Lạc Ly: “Em trai cô mới biết yêu à, bày một con ma-nơ-canh…

Lời anh không nói hết, vì nhìn thấy đôi mát ngấn lệ của Tô Lạc Ly.

Cho dù anh không biết vì sao nhìn thấy một bộ váy cưới, cô sẽ ngập tràn cảm xúc như thế.

Tô Lạc Ly đóng ngay cửa vào, lúc quay đầu lại, lau nước mắt: “Được rồi, anh cũng thấy rồi đó, ra phòng khách ngồi đi, tôi đi nấu cơm!”

Ôn Khanh Mộ không nói gì, chỉ ngoan ngoãn quay lại phòng khách, cầm cốc nước Tô Lạc Ly rót cho lên.

Tô Lạc Ly đi vào bếp, tiện tay đóng cửa lại, sau đó mở máy hút mùi lên.

Máy hút mùi nhà họ là loại cũ, tiếng rất to, ầm ầm, có thể át đi mọi âm thanh khác.

Tô Lạc Ly ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối khóc to.

Lần đầu tiên cô vào phòng Tô Kiêm Mặc nhìn thấy quần áo trẻ em, cũng không buồn đến thế.

Tô Kiêm Mặc chuẩn bị cho Tô Lạc Ly rất nhiều quần áo trẻ em, từ lúc mới sinh tới một tháng tuổi, một trăm ngày, sáu tháng, một tuổi…

Bé trai một bộ, bé gái một bộ.

Lúc đó, cô chỉ cảm thấy hơi buồn, trêu rằng em trai mình thật sự quá muốn làm cậu rồi.

Cho tới khi nhìn thấy bộ váy cưới này, cô không thể nào nén nổi nước mắt nữa.

Em trai cô Tô Kiêm Mặc, từ khi còn rất nhỏ đã bị bác sĩ phán tử hình, bác sĩ nói, không sống quá mười bảy tuổi.

Năm nay, cậu vừa đúng mười bảy tuổi.

Cậu đang chuẩn bị tất cả mọi thứ trước khi ra đi, không sai, có lẽ cậu biết rằng bản thân không sống được lâu nữa, vì thế, mới bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.

Khóc một hồi, Tô Lạc Ly lau khô nước mắt, ngồi dậy, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Ánh mắt của Ôn Khanh Mộ dừng trên cánh của đóng chặt kia, anh vẫn rất tò mò, vì thế, lợi dụng lúc Tô Lạc Ly đang ở trong bếp, anh nhẹ nhàng mở cánh cửa căn phòng kia lần nữa.

Đây thật sự là một căn phòng đơn giản tới không thể đơn giản hơn được nữa, hai căn phòng tương đương nhau, đồ dùng trong phòng đều cực kì cũ kĩ, nhưng lại rất sạch sẽ gọn gàng.

Vẻ sạch sẽ gọn gàng này quả thật không giống căn phòng của một cậu con trai.

Ôn Khanh Mộ cầm xấp mẫu thiết kế váy cưới ở bên cạnh lên xem, đó là một xấp giấy khá dày, bên trên có rất nhiều kiểu dáng váy cưới.

Đoán là thiết kế nhiều rồi, sau đó mới chọn cái này.

Trên đầu giường có một rương để đồ vuông thành góc cạnh, Ôn Khanh Mộ tò mò mở ra, bên trong lại có từng bộ từng bộ quần áo nhỏ xíu.

To nhỏ khác nhau, chẳng qua mỗi loại đều có hai bộ, một bộ màu hồng, một bộ màu xanh.

Những thứ này khiến Ôn Khanh Mộ lờ mờ hiểu ra gì đó, anh lo lắng Tô Lạc Ly phát hiện, nhanh chóng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Tô Lạc Ly nấu ăn rất nhanh, không bao lâu, mùi thơm từ trong bếp chui vào mũi Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ đứng dậy mở cửa bếp, tiếng ầm ầm liền truyền tới.

Thấy bóng lưng đang nấu ăn của Tô Lạc Ly, anh bỗng có xung động muốn ôm lấy cô từ phía sau.

Tô Lạc Ly quay người nhìn anh: “Mau đóng cửa lại, mùi khói dầu bay hết ra nhà rồi!”

“Ừ” Ôn Khanh Mộ chỉ đành ra khỏi phòng bếp.

Không lâu sau, Tô Lạc Ly đã làm xong vài món xào, từng món từng món đặt lên trên bàn.

Thịt thái sợi xào ớt xanh, sụn gà xào chua cay, đậu cô ve xào, ngó sen chua cay, màu sắc sặc sỡ, cực kì ngon mắt.

Từng làn hương thơm xộc vào mũi Ôn Khanh Mộ, khiến anh nuốt ngụm nước bọt.

“Còn món nầm bò hầm cà chua, phải lát nữa mới ăn được, làm một món canh nữa là OK rồi” Tô Lạc Ly cực kì hài lòng với đồ ăn ngày hôm nay.

Ôn Khanh Mộ ngồi trước bàn ăn, đã nóng lòng muốn thử rồi.

“Không ngờ cô thật sự biết nấu ăn!” Ôn Khanh Mộ tặng Tô Lạc Ly một ánh mắt tán thưởng.

Mặc dù anh không tiếp xúc quá nhiều ngoài xã hội, nhưng thường xuyên nghe được từ chỗ Dạ Bân, phụ nữ bây giờ đến bát còn không biết rửa, chứ đừng nói đến nấu ăn.

“Nói thừa! Tôi mười tuổi đã biết nấu cơm rồi!” Tô Lạc Ly nhướn mày tự hào.

Ôn Khanh Mộ im lặng, khó khăn thế nào mới có thể khiến một cô gái mười tuổi đã biết nấu ăn chứ?

Anh nhớ trong tài liệu mà Doãn Cẩn đưa cho anh, gia đình của Tô Lạc Ly có một nhà máy rượu, nhà bọn họ đáng ra không đến nỗi để một cô bé mười tuổi phải nấu cơm chứ?

“Không có ai nấu cơm cho cô sao? Vì sao mười tuổi cô đã bắt đầu nấu cơm rồi?” Ôn Khanh Mộ tò mò hỏi.

Tô Lạc Ly há miệng chuẩn bị trả lời, bỗng lại cười thản nhiên: “Thì đúng là không có ai nấu cho đó, con nhà nghèo sớm phải gánh vác mà thôi, anh ngồi đi, tôi đi xem nồi hầm”

Nói xong, Tô Lạc Ly xoay người đi vào bếp.

Ôn Khanh Mộ cảm thấy, đây là một cô gái có quá khứ, không sai, cô vẫn còn rất nhiều rất nhiều câu chuyện quá khứ, quá nhiều quá nhiều điểm đáng ngờ.

Anh phải moi ra từng thứ từng thứ một!

Rất nhanh, món nầm bò hầm cà chua của Tô Lạc Ly cũng bày ra bàn, chỉ còn lại món canh mà thôi, cô dùng muôi khẽ đảo nồi canh.

Ngay lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Vì đã tắt máy hút mùi rồi, nên Tô Lạc Ly trong bếp cũng nghe thấy.

“Anh giúp tôi mở cửa với, có lẽ là thu tiền gas.

Khu nhà cũ như này, tất cả trang thiết bị đều cũ, khí gas không được lắp đồng hồ thông minh, vẫn dùng cách cũ, thu tiền phí từng nhà từng nhà một.

Ôn khanh Mộ đứng lên mở cửa, lúc mở cửa liền nhìn thấy một thiếu niên xanh xao đứng ở cửa Thiếu niên nhìn có vẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi, người cực kì gầy, trên mặt càng không có chút thịt nào, vẻ ngoài lại cực kì thanh tú, da trắng nõn, một đôi mắt sáng như đuốc, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, nhìn cực kì thoải mái.

Cậu mặc một chiếc áo phông cộc tay màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần thể thao màu xanh tím than, còn đeo một chiếc balo.

Thiếu niên thấy Ôn Khanh Mộ, cũng giật mình.

Hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng không nói câu nào.

Tô Lạc Ly không nghe thấy tiếng ở bên ngoài, liền tắt bếp đi ra, thấy người đứng ở cửa, cũng cực kì hoảng sợ.

“Kiêm, Kiêm Mặc…” Tô Lạc Ly chậm rì rì đi tới bên cạnh Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ nghe thấy cách gọi thân mật của Tô Lạc Ly, cũng đại khái đoán ra người trước mặt là ai “Chị… Đây là…”

Hôm nay là thứ năm, Tô Mặc Kiêm vốn ở ký túc xá trong trường, lần nào cũng thứ sáu mới được nghỉ, vì thế, Tô Lạc Ly mới dám to gan dẫn Ôn Khanh Mộ về.

Cô phải giải thích thế nào về Ôn Khanh Mộ đây?

Một người phụ nữ đưa một người đàn ông xa lạ về nhà, chuyện này phải giải thích thế nào?

- ------------------