Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 1149



Hôm nay cũng không biết là vì lý do gì.

Sau khi không ngừng dò hỏi anh về việc ai sẽ có mặt, đó là bạn trong công việc hay bạn thân bình thường, nhưng Lệ Đình Tuấn vẫn không trả lời cô, Kiều Phương Hạ cũng chán nản mang bát đũa đi rửa.

Khi màn đêm gần buông xuống, Vô Nhật Huy đúng giờ đến đón cô, khi Kiều Phương Hạ bước lên xe, tiện thể dò hỏi Vô Nhật Huy: “Anh thấy tôi ăn mặc như thế này ổn không?”

Vô Nhật Huy quay đầu lại, chăm chú quan sát Kiều Phương Hạ, tán dương nói: “Mợ chủ mặc cái gì cũng đều đẹp cả.”

Buổi chiều Kiều Phương Hạ có đi đến cửa hàng bên ngoài mua tạm hai bộ quần áo, vì nghĩ đây là một bữa tối đơn giản, chứ không phải các bữa tiệc trang trọng, nên cô đã tự quyết định và mua hai bộ váy không mấy nổi trội lắm.

Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng, liệu mặc như thế này có chút không phù hợp hay không.

Câu trả lời của Vô Nhật Huy nói cũng bằng không, Kiều Phương Hạ có chút á khẩu, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn bước lên xe.

Khi đến địa điểm, cô mới biết đó là một câu lạc bộ cao cấp, dường như Lệ Đình Tuấn thường lui đến nơi này.

Vô Nhật Huy dẫn Kiều Phương Hạ lên lầu, hai người mới vừa đi ra khỏi thang máy, liền bắt gặp phải một người quen.

Trạm Khánh Minh đang mải mê tán gẫu với những người khác, trên đầu ngón tay cầm một điếu thuốc, một bộ dạng lưu manh dựa vào bức tường lát gạch gần cửa sổ thông gió, nở một nụ cười xinh đẹp.

Khuôn mặt của Trạm Khánh Minh hơi có phần nữ tính, đôi mắt phượng, tổng thể trông rất tinh xảo, Lệ Đình Tuấn còn đặt cho anh ta một biệt danh là Trạm xinh đẹp, nhưng cái tên này chỉ có Lệ Đình Tuấn mới dám gọi anh ta mà thôi.

Trạm Khánh Minh ghét nhất bị người khác nói rằng mình xinh đẹp, vì điều đó có nghĩa là nói anh ta không có sự nam tính.

“U” Kiều Phương Hạ còn chưa đi đến trước mặt anh ta, Trạm Khánh Minh đã nhìn thấy cô, anh ta hơi nhướng mày, nói: “Khách hiếm đây.”

Kiều Phương Hạ cười tủm tỉm đáp lại: “Bao nhiêu cho một đêm?”

Trạm Khánh Minh thoáng sửng sốt, Kiều Phương Hạ đi ngang qua anh ta, anh ta mới phản ứng lại tức giận nói: “Cái

miệng này của cô thiệt là có thể sánh ngang với Lệ Đình Tuấn rồi, không hổ là một cặp đấy.”

“Chứ sao không?” Lời của Trạm Khánh Minh vừa dứt, một giọng nói trầm thấp đột nhiên từ sau lưng mấy người họ truyền đến.

Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn lại, chính là Lệ Đình Tuấn đã đến.

Cô lập tức đứng ở tại chỗ, chờ Lệ Đình Tuấn bước tới.

Lệ Đình Tuấn nhìn cũng không thèm nhìn Trạm Khánh Minh một cái, đi thẳng đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, vươn tay ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi: “Em đói bụng chưa?”

Trạm Khánh Minh ở một bên nhìn hai người họ, chỉ cảm thấy có chút ghen tị. Nghĩ đến nếu không phải do Lệ Đình Tuấn, nói không chừng người phụ nữ này đã thuộc về anh ta, nghĩ đến điều này anh ta lại càng thêm chua xót hơn.

Ánh mắt nhìn hai người họ ghen tị đến mức có thể xuyên tạc hai lỗ trên cơ thể Lệ Đình Tuấn.

Điếu thuốc trên tay cũng không còn ngon nữa.

Hôm nay Lệ Đình Tuấn hẹn bọn họ đến hôm nay, anh cũng không nói Kiều Phương Hạ sẽ đến.