Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 1148



Cảm giác tội lỗi sâu thẳm trong lòng khiến anh không thể nghĩ đến phương diện đó.

Tình trạng sức khỏe của ba Tống Thanh Hào càng ngày càng kém, nỗi đau mất con đã khiến ông ta chịu sự đả kích không nhỏ, cho đến nay vẫn không thể gượng dậy nổi, hiện tại nhà họ Tống đã thua kém hơn rất nhiều so với thời hưng thịnh năm xưa.

Lệ Đình Tuấn không nói, kỳ thật Kiều Phương Hạ cũng có thể đồng cảm với tội lỗi của anh.

“Hy vọng không phải bọn họ” Cô nhìn Lệ Đình Tuấn, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, lỡ như..”

“Anh không muốn đưa ra một giả định như vậy? Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói hết, liền thấp giọng trả lời.

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Tuấn, sau một lúc lâu, cô nghiêm túc nói với anh: “Được rồi, nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ ở bên cạnh anh”

Kiều Phương Hạ một giấc ngủ đến gần trưa mới tỉnh lại, trong nhà Phó Minh Tuyết im ắng đến lạ thường, Phó Minh Tuyết và dì vẫn chưa trở về.

Sau khi tắm rửa xong, cô đi xuống nhà lượn quanh một vòng, ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng từ trong bếp bay lên.

Cô mở cửa bếp nhìn vào trong, nồi hầm giữ nhiệt bốc khói nghi ngút, mùi thơm thoang thoảng chính là từ nồi hầm này bay ra ngoài.

Bụng cô liên tục “ùng ục” kêu lên.

Kiều Phương Hạ bước tới mở nắp nồi nhìn thấy đó là cháo hải sản. Màu sắc và hương vị đều trông rất hấp dẫn, chỉ cần ngửi thôi là đã khiến người ta thấy thèm ăn hơn rồi.

Phó Minh Tuyết và dì không có ở nhà, thật hiển nhiên món này chính là Lệ Đình Tuấn trước khi rời đi nấu cho cô ăn.

Hơn nữa, Lệ Đình Tuấn nấu cháo rất giỏi, thoạt nhìn cô đã biết là tay nghề của anh.

Kiều Phương Hạ lấy cái bát và múc chừng một nửa trước, sau khi thử nhấp một ngụm, cô không khỏi khen ngợi vì quá hài lòng.

Thành thật mà nói, thân là một người đàn ông, ngoại trừ

những lúc khiến cô tức giận ra, Lệ Đình Tuấn thực sự điểm nào cũng tốt cả.

Khi cô đang mải mê ăn cháo, tin nhắn của Lệ Đình Tuấn gửi đến và hỏi cô: “Em tỉnh chưa?”

Kiều Phương Hạ mím môi đáp lại ba chữ: “Em tỉnh rồi”

“Có cháo trong bếp, dậy ăn một ít rồi mới đi ngủ tiếp” Lệ Đình Tuấn nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô.

“Em đang ăn nè” Ý cười bên khóe miệng Kiều Phương Hạ càng sâu hơn, cô cắn chiếc thìa và đáp lại anh.

Suy nghĩ một hồi, cô lại hỏi anh: “Vậy ăn xong, em về hay tiếp tục ở với mẹ?”

Vài giây sau, Lệ Đình Tuấn liền trả lời cô: “Buổi tối có một bữa tiệc, Vô Nhật Huy sẽ đến đón em”

Kiều Phương Hạ hơi sửng sốt: “Em cũng đi sao?”

“Đúng vậy.”

Sau khi Lệ Đình Tuấn nói xong hai chữ này, thì anh cũng không nhắn với Kiều Phương Hạ nữa.

Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc, trước kia Lệ Đình Tuấn không thích dẫn theo cô đi ra ngoài, thỉnh thoảng không thể từ chối anh mới đưa cô đi gặp bạn bè của mình. Cô trở về nước tới nay được hơn nửa năm, số lần Lệ Đình Tuấn đưa cô đi gặp gỡ bạn bè ít ỏi đến thảm thương.

Có vẻ như cũng chỉ có một lần? Chính là vào lần họp mặt

các bạn thời đại học của anh trong suối nước nóng ở “Mã Vân” lần trước.