Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 42: Tốc ảnh thiên hoan



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau cuộc chiến trên Phong Vân Đài, tiếng tăm của Diệp Thành lại càng vang dội ở ngoại môn. Một đệ tử thực tập ở tầng ngưng khí thứ nhất trong một tháng liên tiếp đánh bại đệ tử của tam đại chủ phong, trong đó bao gồm một người ở cảnh giới Nhân Nguyên, điều này chắc chắn sẽ trở thành truyền kỳ.  

Đêm khuya.  

Tại Nhân Dương Phong, Chung Lão Đạo ôm ngực, ông ta đã bỏ lỡ một đệ tử có tài năng thiên bẩm nên không khỏi tiếc nuối.  

Ở Địa Dương Phong, Cát Hồng bật cười lạnh lùng: “Thanh Dương Lão, so với Địa Dương Phong của ta thì Nhân Dương Phong của ông thảm bại hơn nhỉ?”                Ở Nhân Dương Phong, Tề Hạo đã tỉnh lại, hắn trông như con chó điên không ngừng gào thét: “Giết, giết, ta phải  giết hắn”.  

Ồn ào.  

Thanh Dương Chân Nhân nạt nộ, mặt mày tối sầm khiến người ta phải sợ: “Một tên ngưng khí tầng thứ nhất mà còn không đánh lại được, ta đúng là dạy các con phí công vô ích”.  

“Sư tôn, là tên Diệp Thành đó quá nham hiểm”, Tô Tâm Nguyệt ở bên hằn học nói.  

“Không cần nói thêm gì nữa, trong tháng tới, các con đều phải yên phận trên núi, cuộc so tài ngoại môn các con đừng để ta mất mặt nữa”.  

Trong Tiểu Linh Viên.  

Diệp Thành vận chuyển Man Hoang Luyện Thể hơn sáu canh giờ.  

Trận quyết đấu lần này trên Phong Vân Đài khiến hắn bị thương không hề nhẹ, mình đầy thương tích, đặc biệt là hai vết thương đẫm máu trên vai trái và ngực phải.  

Có điều so với hình phạt roi lửa của Giới Luật Đường thì những vết thương này chẳng đáng là gì. Nhờ có Man Hoang Luyện Thể mà vết thương của hắn hồi phục rất nhanh, đợi tới khi đi ra khỏi phòng thì hắn đã như con hổ lừng lững, mình đầy sức mạnh rồi.  

“Ôi chao”, vừa ra khỏi phòng, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng rít.  

Lúc này hắn mới nhận ra trong Tiểu Linh Viên ngoài Hổ Oa và Trương Phong Niên ra thì còn có một ụ thịt, à không, là một người khác nữa. Người này không phải ai khác mà chính là Hùng Nhị.  

“Tên tiểu tử nhà ngươi là súc sinh sao?”, Hùng Nhị lập tức nhao tới, kiểm tra một lượt cơ thể của Diệp Thành nhưng không hề phát hiện ra có bất cứ vết thương nào. Hắn ngạc nhiên đến mức thẫn thờ.  

“Đưa đây”, Diệp Thành giơ tay ra.  

“Yên tâm, sao thiếu phần của ngươi được”, Hùng Nhị liếc xéo Diệp Thành, hắn biết thừa Diệp Thành đang đòi hắn số linh thạch thu về được sau cuộc quyết đấu. Dù sao thì đây cũng không phải con số nhỏ nên Hùng Nhị đương nhiên không thể nuốt nó một mình được, và phần lớn đều do Diệp Thành bỏ công ra mới có được.  

“Luật cũ, năm mươi năm mươi, mỗi người bốn mươi nghìn”, Hùng Nhị lấy cái túi đựng đồ ra đưa cho Diệp Thành.  

Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, nhìn vào trong, số linh thạch tròn bốn mươi nghìn không hơn không kém, sau đó hắn nhét túi đựng đồ vào ngực mình.   

Trận quyết đấu lần này quả thực đem về cho hắn một món hời béo bở, bốn mươi nghìn linh thạch đối với đệ tử ngoại môn Hằng Nhạc Tông mà nói thì chắc chắn là một thứ xa xỉ.  

Ở bên, Hùng Nhị ghé lại gần, rõ ràng không định đi, hắn khẽ giọng hỏi: “Tiểu tử, ngươi tới chợ đen U Huyền bao giờ chưa?”                “Chưa”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.  

“Vậy có muốn đi với ta không?”, Hùng Nhị nhướng mày nhìn Diệp Thành: “Vài ngày nữa ở chợ đen U Huyền sẽ có buổi bán đấu giá ba năm một lần, nghe nói sẽ có rất nhiều bảo vật được bày bán ở đây”.  

Nói rồi, tên này lấy chiếc gậy răng sói của mình ra, nói: “Thấy không, gậy răng sói này chính là vật mà ta có được trong một buổi đấu giá lần trước ở chợ đen U Huyền, ba năm một lần, bỏ lỡ là phải đợi thêm ba năm nữa đấy”.  

“Nhưng sao ta lại nghe nói nơi đó không được yên bình cho lắm”, Diệp Thành xoa xoa cằm.  

“Không mạo hiểm sao có được thu hoạch”, Hùng Nhị hoang mang nói, “vả lại, trong thời gian diễn ra đấu giá, cấm giết hại lẫn nhau, chỉ đi xem thôi mà, nếu không được thì xem xong đi về. Thế nào? Ngươi có đi không?”  

Nghe Hùng Nhị nói vậy, Diệp Thành lại xoa cằm: “Vậy đi xem xem”.  

“Được thôi, cứ thế nhé, ta đi kiếm chút Tuyết Ngọc Lan Hoa, ngày mai ra sau núi, chỗ cũ, không gặp không về”.  

Hùng Nhị rời đi, vừa vỗ mông vừa chạy ra khỏi Tiểu Linh Viên.  

Sau khi hắn đi khỏi, Diệp Thành mới lại nhốt mình trong phòng, hắn đem bình hồ lô Tử Kim đặt trên đầu giường để nó hút linh khí của đất trời, sau đó lấy túi đựng đồ của Tề Hạo ra.  

Mở túi đựng đồ, Diệp Thành không khỏi kinh ngạc.  

Tề Hạo không hổ là thanh niên anh tài của thế gia tu luyện, được gia tộc gửi cho bao nhiêu đồ hậu hĩnh, được Thanh Dương Chân Nhân ưu ái bồi dưỡng. Những thứ bên trong túi đựng đồ quả phong phú vô cùng.  

Đầu tiên, chỉ tính linh thạch cũng phải có tới hơn ba mươi nghìn viên. Tiếp theo, linh dịch bên trong túi đựng đồ đủ thể loại, có loại bổ dưỡng cho kinh mạch, có loại tăng tuổi thọ, có loại tăng cường sức khoẻ, quả là gia tài kếch xù.  

Tiếp nữa, bên trong túi đựng đồ còn có rất nhiều linh thảo và binh khí, có rất nhiều loại đến hắn cũng chưa từng thấy bao giờ, chắc chắn là hàng hiếm số một, còn binh khí thì toàn hàng thượng đẳng, có vài món đồ thậm chí có thể sánh ngang với thanh kiếm Xích Tiêu của hắn.  

Cuối cùng, trong này còn lại một tấm mai rùa trơ trọi.  

“Mai rùa này…”  

Dưới ánh sáng lập loè của nến, Diệp Thành sờ lên mai rùa và quan sát nó thật kỹ. Trên bề mặt mai rùa sặc sỡ nhiều màu sắc, nó chỉ to bằng nắm tay, bên trên có những phù văn mà hắn nhìn không hiểu và còn trong suốt khiến người ta có cảm giác khó nói thành lời, trông như cổ xưa lắm rồi vậy.  

“Tốc chi vô cực, tuỳ hình như ảnh, thiên chi vô duy, tuỳ tâm tự hoan”.  

Diệp Thành nhẩm niệm rồi nhắm mắt lại, chìm vào trạng thái kỳ diệu. Trong căn phòng im ắng, chỉ có ánh nết lập loè.  

Không biết từ lúc nào, Diệp Thành lặng lẽ ngồi trên mặt đất hồi lâu mới từ từ bước đi, bước đi này của hắn mặc dù hết đỗi bình thường nhưng lại có thêm gì đó khác biệt.