Tiên Sinh

Chương 6: (HƠI H)



Tác giả: Kim Diệp Tử

Editor: Lemon

Lúc máy bay đáp xuống Paris là 5 giờ chiều. Hứa Thanh Hành ngồi xe trong nhà tới đón, ôm Chu Châu đang mơ mơ màng màng lên xe...

Tài xế làm việc ở Hứa gia 10 năm, gặp qua Chu Châu vài lần, nhưng lần này sao ông lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm... Trước kia hai người thân mật như vậy sao?

"Ansel, lão tiên sinh gọi điện thoại hỏi sao còn chưa tới..."

"Ưm? Còn chưa tới sao?" Chu Châu tỉnh dậy che miệng ngáp.

"Sắp đến rồi."

Chu Châu cũng không có chú ý tới tốc độ xe dần dần nhanh hơn, chỉ vùi đầu vuốt thẳng áo sơmi bị nhăn, ai nha! Vuốt không thẳng...

Không tới 10 phút sau đã tới nơi— Hứa gia nằm trong một khu biệt thự. Lúc xuống xe Chu Châu mới vừa tỉnh ngủ nên còn có chút ngốc, cũng may tài xế nhanh tay lẹ mắt dùng tay chặn lại, bằng không đầu cô đã đụng lên khung cửa xe.

"Cảm ơn chú Lưu."

Chu Châu ngoan ngoãn nói cảm ơn tài xế, liền bước nhanh tới đứng cạnh tiên sinh. Tài xế lái xe vào gara, chỗ đó sẽ có người giúp việc mang hành lý của hai người lên lầu. Hứa Thanh Hành cũng không nghĩ tới cô thiếu chút nữa đụng vào khung cửa xe.

Vì thế lúc đi qua sân vườn Chu Châu bị nhắc mãi một đường. Từ thiếu chút nữa đụng vào đầu đến đi không nhìn đường, chuyện cô té ngã 5 năm trước cũng bị lôi ra nói...

"Tiên sinh, anh biết dấu hiệu của tuổi già là gì không?"

Chu Châu nháy mắt, cười tủm tỉm nói: "Nhớ lại chuyện cũ... Ha ha ha ha ha ha"

Nói xong liền nhanh chân chạy, chạy vào trong phòng khách gặp một ông lão liền ngọt ngào gọi lão gia gia.

Hứa Thanh Hành chỉ biết lắc đầu thở dài, cũng đi vào theo.

Trên bàn cơm, Chu Châu dỗ Hứa lão tiên sinh vui vẻ cười ha ha, còn thuận tiện tố cáo Hứa Thanh Hành. Hứa lão tiên sinh còn giúp cô dạy dỗ Hứa Thanh Hành...

Sau khi ăn xong, Hứa Thanh Hành thúc giục Chu Châu nhanh lên lầu nghỉ ngơi, tự mình dâng tới cửa phòng làm quà cho cô.

Chu Châu hoảng sợ, "Sao anh gan thế? Anh không lão gia gia biết sao?"

"Anh nói rồi."

"Cái gì?!!!!"

Sét đánh giữa trời quang!!!

"Sao anh không nói trước một tiếng với em?"

Chu Châu hiện tại không còn buồn ngủ chút nào, đầu óc xoay chuyển nhanh, hiện tại nên làm sao bây giờ? Thái độ vừa rồi của lão gia gia cũng khá tốt? Nhưng ba mẹ cô thì sao?!

"Không phải anh cũng nói với ba mẹ em rồi đó chứ?"

Hứa Thanh Hành nhìn bộ dáng cô như lâm đại địch, lập tức liền cười, ôm lấy cô ngồi trên sô pha, nhìn vào mắt cô, nói: "Cha mẹ em còn chưa biết, việc này trước hết phải được ông nội anh ủng hộ, tốt nhất là ông ra mặt giúp anh cầu tình. Bằng không cha mẹ em nhất định sẽ mắng chết anh, ai bảo anh câu mất con gái bảo bối nhà họ."

"Mới không phải, rõ ràng là em câu dẫn anh! Sao có thể mắng anh được chứ?!"

Chu Châu nghĩ đến cảnh tượng tiên sinh bị khó xử, tức khắc có chút nôn nóng.

"Ha ha ha, đều nói con gái là con của người ta, người xưa nói không sai mà! Về sau nếu chúng ta sinh con gái, khuỷu tay hướng ra ngoài, anh nhất định sẽ tức chết."

Hứa Thanh Hành ôm Chu Châu cười đến thoải mái vui vẻ, Chu Châu rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng chút, tức khắc có chút bực bội xấu hổ: "Đừng cười! Nếp nhăn đều hiện ra rồi..."

Sắc mặt Hứa Thanh Hành liền thay đổi, Chu Châu thấy thế vội vàng chồm lên hôn anh, bị tiên sinh nhà cô nhéo mặt đẩy ra, trước khi ra ngoài còn uy hiếp nói: "Lát nữa tính sổ em!"

Chu Châu mới không sợ đâu ~~~ ~~~ cô ngâm nga đi tắm rửa.

Hứa Thanh Hành đi xuống thư phòng dưới lầu, cửa vừa mở ra liền có một quyển sách liền bay tới. đầu Hứa Thanh Hành nghiêng sang một bên, tay nhanh chóng bắt được quyển sách.

"Ông nội, đây chính là bản đơn lẻ Minh triều, cháu tốn rất nhiều sức lực mới lấy được đấy, bị hư rồi chỉ có ông đau lòng."

"Hừ! Anh làm chuyện đó càng làm tôi đau lòng!"

Hứa lão tiên sinh vừa nhớ tới cháu trai bảo bối điện thoại nói chuyện đó với ông liền sầu thúi ruột!

"Anh nói anh xem! Người ta là cô gái nhỏ như hoa như ngọc, vậy mà lại bị anh đạp hư?!"

Hứa Thanh Hành nhìn bộ dáng ông nội "vô cùng đau đớn", lại mở miệng, giọng cũng nhỏ hơn: "Thực xin lỗi...ông nội, cháu biết quan hệ ông cùng Chu gia rất tốt, cháu cũng là không có cách nào, cháu không thể bỏ được cô ấy..."

"Ai! Tôi vốn tưởng rằng nhiều năm như vậy anh vẫn không có bạn gái là bởi vì không quên được Thư Mi..."

"Không phải, không liên quan tới Clairel, cháu chỉ xem cô ấy là người quen thôi."

"Thật ra... tôi cảm thấy anh cùng Thư Mi càng hợp hơn, nghe nói, nó vẫn luôn chờ anh..."

"Ông nội, chuyện này ông đừng nhắc lại, Chu Châu nghe được sẽ tức giận đấy."

Tiểu tử thúi!!

Hứa lão tiên sinh tức giận đến vẫy vẫy tay bảo anh nhanh lăn đi, lúc Hứa Thanh Hành sắp đi ra ngoài lại hỏi một câu: "Nghe nói anh bảo người giúp việc không cần chuẩn bị phòng cho khách? Có phải có chút quá mức hay không?"

Hứa Thanh Hành không kiên nhẫn nhìn về phía ông nội nói: " Sao bây giờ ông lại để ý nhiều như vậy? Năm đó ông trộm mang ba nội tới nước Pháp kết hôn một chút cũng không thèm để ý nha." Nói xong lập tức đóng cửa rời đi.

Tiểu tử thúi!!!

Hứa Thanh Hành mới vừa vào cửa liền nghe được tiếng máy sấy ong ong, đi qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy Chu Châu ngồi trước bàn trang điểm một bàn tay chơi di động, một tay cầm máy sấy tùy tiện thổi, nước trên ngọn tóc không kịp khô thấm vào "váy ngủ".

Cái áo thun này còn hút nước rất tốt, Hứa Thanh Hành thầm nghĩ.

Vào phòng tắm tắm xong đi ra, tiếng máy sấy bên ngoài còn chưa dừng. Hứa Thanh Hành nhìn sang, chỗ tóc trên đỉnh đầu thì bị sấy dựng lên, còn đuôi tóc lại ướt dầm dề... chủ nhân nhân mái tóc hiển nhiên còn chưa ý thức được, đang hứng thú bừng bừng mà lướt di động...

Hứa Thanh Hành cảm thấy hôm nay trái tim rất mệt...

Anh đi qua cầm tinh dầu bôi lên tóc bị dựng lên của tiểu nha đầu, xử lý đầu tóc lung tung rối loạn, tóc cũng sấy gần khô. Mà cô gái nhỏ trước mặt hiển nhiên đã quen thuộc, biểu tình vô cùng thản nhiên, trong lúc đó còn đưa điện thoại tới trước mặt anh, nói ngày mai muốn đi Viện bảo tàng Louvre.

"Viện bảo tàng Louvre nhiều du khách như vậy, chen chút rất mệt, anh đã lớn tuổi như vậy rồi vẫn nên ở nhà thì tốt hơn."

Hứa tiên sinh đây là đang tính sổ... Chu Châu lúng túng...

"Em sai rồi!!! Ô ô ô... Em thuận miệng nói thôi..."

Chu Châu đứng dậy kéo tiên sinh đến mép giường ngồi xuống, tự giác chui vào lòng anh, cánh tay vòng lấy cổ người đàn ông. Bắt đầu làm nũng, trước kia biện pháp này vẫn luôn hữu hiệu. Bất quá lần này lại không có tác dụng...

"Váy ngủ" Chu Châu đang mặc chính là áo thun của tiên sinh, số đo hơi lớn một chút, mặc qua một lần liền không mặc nữa, ngay lúc đó bị Chu Châu trộm đi, cũng không dám lấy ra, hiện giờ công khai làm thành váy ngủ mà mặc.

Bất quá, cái áo thun này đúng là lớn thật. Bởi vì, hiện tại cái váy ngủ rộng thùng thình này không chỉ chứa một mình Chu Châu...

Lúc Chu Châu chui vào lòng tiên sinh vạt áo cũng bị kéo lên tới hông. Sau lại Chu Châu trực tiếp kéo đầu tiên sinh xuống trồng áo qua người anh, liền thành bộ dáng hiện tại...

Hứa Thanh Hành đã nhiều ngày không chạm qua bé ngoan nhà anh, nghĩ đến tàn nhẫn, hạ miệng cũng tàn nhẫn. Chu Châu một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, chỉ nhẹ giọng kêu ê a...

Hứa Thanh Hành chỉ cảm thấy vật nhỏ trong miệng vô cùng yếu ớt, phảng phất dùng một chút lực liền hóa thành nước, lại vẫn há miệng hướng vào trong hút, nuốt...

Thẳng đến Chu Châu nhỏ giọng mà nói đau, Hứa tiên sinh mới lưu luyến rời đi. Chu Châu giơ tay để anh cởi quần áo ra, lộ ra một thân da thịt trắng như tuyết, hai viên tiểu anh đỏ thẫm mê người, quá câu dẫn người khác!

Chu Châu cảm thấy bản thân mắc chứng thèm khác da thịt tiên sinh, luôn là ôm không đủ, hôn không đủ... Hiện tại cô không thỏa mãn chỉ hôn môi thôi, Chu Châu bắt lấy tay tiên sinh duỗi xuống phía dưới... sao Hứa Thanh Hành nỡ để cô gái nhỏ của mình "chịu khổ" được, không chỉ có ngón tay nhẹ xoa nắn, một lát sau môi lưỡi cũng tới an ủi...

Chu Châu cảm giác đầu lưỡi tiên sinh với vào trong... Tiên sinh đang cắn âm đế cô... A... Tiên sinh... Tiên sinh...

"Tiên sinh, anh vào đi... em khó chịu..."

"Ưm, bé ngoan, hôm nay không được, hôm nay liền trước như vậy được không?"

Hứa Thanh Hành ở bên tai Chu Châu nhẹ giọng dỗ dành, phía dưới ngón tay nhanh chóng thọc vào rút ra, nhìn Chu Châu không ngừng vặn vẹo thân thể, anh cảm giác người anh em phía dưới của mình cũng muốn nổ tung!

"Không sao! Em đã thành niên rồi! Em là người lớn..."

Chu Châu khó chịu đến muốn khóc...

"Ngoan, hôm nay ông nội ở đây, ngày mai mang em đi ra ngoài chơi, không về đây ở..."

"Thật sao?"

"Ừm."

Chu Châu được nhắc nhở lúc này mới không làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn hùa theo động tác tiên sinh, chỉ chốc lát sau liền cao trào...

Tay Hứa Thanh Hành ướt dầm dề, nhìn Chu Châu đã ngất đi, lại nhìn cậu em trai vận sức chờ phát động, chỉ phải tự mình đi phòng tắm giải quyết...

Ngày hôm sau, Chu Châu cũng không được đi Viện bảo tàng Louvre, bởi vì tiên sinh nói với cô: "Mấy bức danh nổi tiếng thế giới trong viện bảo tàng 100% là giả, đồ thật đã cất đi, không phải ai cũng có thể thấy."

Là đồ giả?

"Vậy tiên sinh đã thấy qua chưa?"

"Anh không có hứng thú với tranh sơn dầu..." Hứa Thanh Hành cẩn thận nhìn tình hình giao thông, sao hôm nay lại nhiều xe như vậy?

Chu Châu không cần lái xe liền đem trận kẹt xe này trở thành cuộc triển lãm xe, chiếc xe kia là loại gì, ai ai ai có một chiếc...

"Oa! Tiên sinh, mau nhìn xem mau nhìn xem! Chiếc Lexus kia nam chủ trong tiểu thuyết thường lái!!!! Quả nhiên rất đẹp mà... Tiên sinh sao anh không mua chiếc xe này?"

Hứa tiên sinh nhìn chiếc xe dành cho nữ muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định không nói lời nào...

22/10/2021