Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 41: Phát triển



Sự gia nhập của đám người Sở Mặc trực tiếp thay đổi chiến cục, sau khi khu D mấy lần đánh lui tiến công của khu trung ương, giữa khu D và khu trung ương chìm vào trạng thái giằng co. Lúc này, Lộ nhận được tin tức của khu C, tăng viện của khu C ngày mai sẽ tới, Lộ thở phào một hơi, cũng đoán được Sở Mặc sắp ly khai.

Trên thực tế, Sở Mặc cũng thu được tin tức xác thực tính toán thời gian ly khai, hắn không phải chỉ có một mình, không thể kéo dài thời gian ở lại dị giới, trước đó không cách nào ly khai, hiện tại đã có khu C tăng viện, hai khu D, C liên thủ, trong thời gian ngắn hắn không cần phải lo lắng cho an nguy của khu D, hắn cũng có thể yên tâm rời khỏi đây về tiên giới xử lý chuyện của mình.

Ngắt máy liên lạc, ánh mắt Sở Mặc dừng lại ở bên kia căn phòng, Tiêu Dật đang sáp lại với Đoạn Lăng Phong, chỉ điểm đối phương làm sao sử dụng trang bị mạng lưới của thú nhân thế giới. Trước đó Sở Mặc từng nghe Tiêu Dật nhắc tới, trang bị mạng lưới của thú nhân thế giới cũng giống như mạng liên lạc của nhân giới, đều là trang bị mạng lưới hư cấu. Nhưng khác với mạng liên lạc ở nhân giới chỉ có thể thông qua máy tính kết nối, mạng lưới của thú nhân thế giới đã phát triển tới mức có thể tiến nhập tinh thần. Chẳng qua có lẽ trọng điểm không giống nhau, Tiêu Dật không phát hiện bất cứ tiết mục thú vị, mang tính giải trí nào trong mạng lưới. Trên cả mạng lưới tiết mục nhiều nhất chính là hư cấu cải tạo hoàn cảnh, duy nhất một cái có thể tính là có chút tính giải trí chỉ có vật lộn hư cấu bạo lực. Tiêu Dật từng hơi mang trêu chọc nói với hắn, kỹ thuật của thú nhân thế giới tuy bỏ xa nhân giới mười con đường, nhưng so với nhân giới phong phú đa dạng, đủ các tiết mục giải trí, nhân giới tuyệt đối bỏ xa thú nhân thế giới cả trăm con đường.

Suy nghĩ thoáng qua, Sở Mặc liền thấy Đoạn Lăng Phong không kiên nhẫn từ bỏ thao tác, miệng lầm bầm, “Đây cũng quá vô vị rồi”, Tiêu Dật vẻ mặt câm nín nhìn hắn.

Trên thực tế, Tiêu Dật thật lòng cảm thấy Đoạn Lăng Phong nếu nhận thức Từ Sắt Nguyên, hai người nhất định có thể thành chiến hữu tốt, y coi như biết thú vị trong miệng Đoạn Lăng Phong là gì. Nhờ phúc của Đoạn Lăng Phong, Tiêu Dật còn chưa trở về nhân giới, đã nhận được ba mươi sáu đơn đặt hàng, khách hàng đa phần tới từ hắc giáp vệ, một phần ít là tới từ thú nhân có tâm lý hiếu kỳ nghiêm trọng, hàng mà bọn họ đặt đều như nhau, chính là xuân cung đồ nhân giới trong miệng Đoạn Lăng Phong – Playboy.

Tiêu Dật không biết nên làm sao hình dung tâm trạng 囧 囧 toàn tập của mình khi y nhận được tiền đặc cọc mà hắc giáp vệ mai danh ẩn tính nhờ Đoạn Lăng Phong đưa tới. Hình tượng trầm mặc kiệm lời, kiên cường đáng dựa, chiến lực cường hãn của hắc giáp thị vệ trong lòng y hoàn toàn sụp đổ. Chỉ còn lại từng quyển Playboy dán lên gương mặt ẩn sau bộ giáp của họ. Còn về thú nhân, Tiêu Dật càng không biết nên nói sao. Vì hai chủng tộc có vật chủng hoàn toàn khác nhau, y thực sự là không thể lý giải được tâm lý hiếu kỳ của thú nhân. Tiêu Dật thậm chí còn nghĩ, vì tránh cho các thú nhân xem Playboy xong rồi sẽ ảnh hưởng tới chọn lựa phối ngẫu ngày sau, y có nên đặc biệt tìm mấy quyển tạp chí đồng chí giả thành Playboy đưa tới không.

Y thật sự là kẻ có lương tâm trong thương giới mà! Tiêu Dật trầm mặc nghĩ, y quả thật đã sắp bị bản thân cảm động rồi! Này!

Suy nghĩ chợt hiện, Tiêu Dật nghe thấy Sở Mặc hỏi y, “Cậu dự định chừng nào trở về tiên giới?”

Tiêu Dật hồi thần, đem mấy suy nghĩ 囧 囧 toàn tập trong đầu vừa rồi ném đi, hồi phục bình thường nói: “Nhanh nhất có thể.”

Hiện tại y lưu lại thú nhân thế giới cũng không có gì để giúp đỡ, không bằng sớm về tiên giới tìm mua lương thực, nhanh chóng bắt đầu giao dịch với Lộ. Chuyện hai người về tiên giới đạt được thống nhất, Sở Mặc lập tức an bài các chuyện để chuẩn bị về tiên giới. Lần này về tiên giới chỉ có Tiêu Dật, Sở Mặc và Đoạn Lăng Phong, hắc giáp vệ mang tới trước đó Sở Mặc đều lưu lại đây, đây cũng là đề nghị của Đoạn Lăng Phong. Hắc giáp vệ là chiến tiên, dễ dàng trưởng thành hơn trong chiến đấu, còn gì có thể thích hợp với chiến tiên hơn chiến trường. Còn về vấn đề nơi này không có tiên khí không thể tu luyện, chỉ cần khổ cực Tiêu Dật vài chuyến, khi y giao dịch cùng Lộ, thuận tiện mang một chút tinh ngọc, tiên đan qua thì có thể dễ dàng giải quyết vấn đề.

Ba người rất nhanh thu xếp thỏa đáng, cùng đi tìm Lộ và Lạc Phi cáo từ. Tiêu Dật cẩn thận đem báo con đang ngủ say trong lòng giao cho Lạc Phi, trong lòng tràn đầy không nỡ. Trải qua sự giúp đỡ của Lạc Phi, lai lịch của báo con đã tra ra. Kỳ thật người nhà của báo con vẫn luôn không tìm tới, Tiêu Dật đã ẩn ẩn đoán được người nhà của báo con có phải có gì không thích hợp, chẳng qua y vẫn lo lắng là người nhà của báo con có phải đã phát sinh gì ngoài ý muốn trong chiến tranh lần này không, không ngờ được kỳ thật trước khi chiến tranh bùng phát, báo con đã trở thành cô nhi rồi, vẫn luôn được nuôi dưỡng trong thứ na ná như cô nhi viện của thú nhân thế giới. Lần này cũng vì hỗn loạn chiến tranh mang tới, báo con mới tình cờ chạy tới bên người y. Sau khi biết báo con là cô nhi, Tiêu Dật nghĩ tới bộ dáng không có răng của báo con trong lòng mình, tâm mềm đi, muốn đem báo con về tiên giới, chẳng qua cuối cùng lại bị Lộ ngăn cản. Làm một tiểu thú nhân, báo con cần phải học hỏi tri thức của thú nhân thế giới, cần phải nắm vững kỹ năng biến thân, cần chân chính nhận thức chủng tộc thú nhân này, những thứ này nếu đi theo Tiêu Dật thì không thể học được. Theo ý của Lộ, dù sao sau này Tiêu Dật cũng sẽ thường xuyên tới thú nhân thế giới, chỉ cần y thường tới thăm báo con là được, không tất yếu nhất định phải mang báo con theo bên mình.

Lạc Phi dịu dàng dỗ báo con trong lòng, nhỏ giọng nói với Tiêu Dật, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho nó.”

Tiêu Dật nhẹ gật đầu, có lẽ Lộ nói đúng, báo con ở bên cạnh y thật sự không tốt như ở lại thú nhân thế giới, dù sao nơi này mới là quê nhà chân chính của nó.

Ba người không ở lại chỗ Lộ quá lâu, rất nhanh về tiên giới. Đoạn Lăng Phong vừa ra khỏi bụng Vượng Tài liền theo thói quen ẩn mình vào hư không, để lại hai người Sở Mặc và Tiêu Dật mắt to trừng mắt nhỏ. Tiêu Dật vừa định ẩn ý nhắc nhở Sở Mặc nên đi rồi, lại phát giác được trận pháp của tiểu viện xuất hiện dao động, hiển nhiên có người ở bên ngoài chạm vào trận pháp. Lại nói, Tiêu Dật không thể không khâm phục năng lực làm việc của kim ngư vệ. Lần trước y bị cách vách dính dáng, cả tiểu viện bị nổ thành một đống hồ đồ, ngay cả trận pháp bố trí cũng bị hủy không còn gì, không ngờ đợi khi y trở về, tiểu viện hồi phục nguyên dạng không nói, ngay cả trận pháp bố trí, kim ngư vệ cũng có khả năng tìm cho y một bộ y hệt, thực sự khiến Tiêu Dật thầm kinh ngạc.

Suy nghĩ thoáng qua, trận pháp dao động càng lúc càng cường liệt, đồng thời kèm theo là giọng nói của Từ Sắt Nguyên càng lúc càng gần.

“Tiêu huynh, tiêu huynh, cậu có ở nhà không?”

Tiêu Dật trước đó từng nói với Từ Sắt Nguyên về phương pháp khống chế trận pháp trong viện, đối với việc Từ Sắt Nguyên trực tiếp đi vào không hề ngạc nhiên gì, y chỉ là không ngờ Từ Sắt Nguyên thế nhưng lại đến đúng lúc như vậy, khi y vừa mới trở về liền đi qua. Tuy trước đó Sở Mặc từng nói Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải sẽ không gặp chuyện gì, nhưng không tận mắt nhìn thấy Tiêu Dật vẫn không yên tâm. Nghe tiếng gọi tràn đầy khí lực của Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật đang định đi lên đón, đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có một người dư thừa. Vô thức, Tiêu Dật nhanh chóng quay đầu nhìn Sở Mặc, ý tứ xua đuổi trong mắt vô cùng rõ ràng. Sở Mặc lại giống như không hiểu ánh mắt của Tiêu Dật, thản nhiên tìm một cái ghế ngồi xuống, một bộ hoàn toàn không chuẩn bị đi về.

Tiêu Dật, “…”

Một chút chần chừ đó, Từ Sắt Nguyên đã sắp vào cửa, kèm theo đó là tiếng nói lầm bầm của hắn Tiêu Dật có phải còn chưa trở về không.

Tiêu Dật không tiếp tục bận tâm Sở Mặc nữa, đi mấy bước tới cửa, đẩy cửa, “Từ huynh.”

“Tiêu huynh! Cậu về rồi!”

Tiêu Dật đột nhiên xuất hiện, thực khiến Từ Sắt Nguyên vui mừng không thôi, mấy hôm nay hắn hận không thể một ngày ba lần tới xem Tiêu Dật rốt cuộc có ở nhà không. Hôm nay hắn vốn cũng chỉ ôm tâm trạng thử một lần, không ngờ Tiêu Dật cư nhiên thật sự trở về. Từ Sắt Nguyên mấy bước tới trước mặt Tiêu Dật, vỗ mạnh lên vai Tiêu Dật, miệng thì như thật như giả oán trách, “Ta nói Tiêu huynh cậu trốn cũng đủ lâu, thời gian dài như vậy cũng không về, lại không để lại tin cho ta, khiến ta và tiểu Hải vẫn luôn lo lắng cho cậu.”

Từ Sắt Nguyên nói thế, Tiêu Dật không khỏi thấy hổ thẹn, y nhìn Từ Sắt Nguyên khẩn thiết hỏi: “Hai người mấy ngày nay không sao chứ?”

“Không sao, có thể có chuyện gì?” Từ Sắt Nguyên cho là Tiêu Dật hỏi tới chuyện ba người bị tập kích, lập tức huênh hoang, “Ta và tiểu Hải đều không sao, nhưng thời gian này chúng ta nghĩ hết mọi biện pháp cũng không tra được người đứng sau vụ tập kích chúng ta, ta nghĩ Tiêu huynh vẫn nên cẩn thận một chút trong thời gian này.”

Nghe Từ Sắt Nguyên nói, Tiêu Dật mới giật mình nhớ ra, trong bụng Vượng Tài còn nhốt một người thì phải? Không biết lâu như vậy không để ý tới người đó, người đó còn sống hay không? Nghĩ tới việc Từ Sắt Nguyên đề cập không tra được người đứng sau, Tiêu Dật lập tức quyết định lát sẽ nữa sẽ phó thác chuyện này cho Sở Mặc, xét với quan hệ hợp tác của hai người, Sở Mặc làm sao cũng nên quan tâm một chút tới vấn đề an toàn của y đi.

Nghĩ tới Sở Mặc, Tiêu Dật đang định mở miệng giới thiệu Sở Mặc, để nhắc nhở Từ Sắt Nguyên lát nữa đừng có nói bậy gì, không ngờ Từ Sắt Nguyên đã giành trước một bước mở miệng: “Tiêu huynh, đây chỉ là một chuyện, ta tìm cậu còn có một chuyện khác quan trọng hơn. Cậu chắc không biết, mấy ngày cậu không ở đây, đám người đó sắp khiến ta phiền chết rồi, ta ngày ngày đều trông chờ cậu mau trở về.”

“Đám người đó? Người nào?” Tiêu Dật nhất thời không kịp phản ứng, vô thức hỏi.

“Khách hàng đó!” Từ Sắt Nguyên vẻ mặt cầu biểu dương, hưng phấn mở miệng.

Tiêu Dật nghe hai chữ “khách hàng”, trong lòng gấp lên, ho khụ một cái, không ngừng nháy mắt với Từ Sắt Nguyên. Lúc đầu khi nói rõ với Sở Mặc, y một mình chống hết tất cả chuyện ở tiên giới, đặt Từ Sắt Nguyên vào vị trí khách hàng luôn, chính là lo lắng Sở Mặc ngày nào đó đột nhiên trở mặt, y một mình còn chạy kịp, Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải còn nhà còn cửa không dễ chạy.

Y làm sao cũng không ngờ được Từ Sắt Nguyên lại gấp như thế, vừa gặp mặt liền bàn chuyện khách hàng gì đó, y còn chưa kịp ra hiệu Sở Mặc cũng ở đây.

Đáng tiếc mắt Tiêu Dật đã nháy phát trắng luôn, Từ Sắt Nguyên chỉ hưng phấn quá mức, hoàn toàn không lĩnh hội được ý của Tiêu Dật, vẫn còn dương dương đắc ý nói: “Tiêu huynh, ta cho cậu hay, cậu vẫn chưa biết ái phách được hoan nghênh cỡ nào đâu, ta chỉ cầm ái phách tới ổ thường chơi hồi xưa hiển thị một chút, thời gian này đã nhận được bốn mươi đơn đặt hàng, còn có nữ ma đầu Lâm Di Nguyệt kia, không biết nàng ta lấy ái phách đi đâu, cư nhiên cũng thay chúng ta triệu tập được hơn hai mươi đơn hàng. Theo xu thế này, buôn bán của chúng ta rất nhanh có thể ra khỏi Nhược Thủy châu, tiến vào cả tiên giới.”

Từ Sắt Nguyên càng nói càng hưng phấn, phải biết những đơn đặt hàng này đều có nghĩa là tinh ngọc sáng lóng lánh a. Từ Sắt Nguyên chỉ cần nghĩ tới bên trong số tinh ngọc kiếm được có một phần là của hắn, mấy ngày nay đã hưng phấn tới mức ngủ không ngon, hận không thể cả ngày cả đêm trông chừng ở nhà Tiêu Dật, đợi Tiêu Dật xuất hiện.

Hắn đang nói hứng thú, liền nghe một giọng nói xa lạ trầm ổn vang lên: “Cái gì là ái phách?”

“Ha, ái phách chính là…” Từ Sắt Nguyên mấy hôm nay không biết đã tuyên truyền bao nhiêu bản ra bên ngoài, theo thói quen định mở miệng nói, nói được một nửa thì đột nhiên giật mình thấy không đúng, sao trong chỗ Tiêu Dật lại có người xa lạ mà hắn không quen biết. Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn vào trong nhà Tiêu Dật, chỉ thấy Sở Mặc dáng vẻ chủ nhân ngồi ở đó, đang như cười như không nhìn hắn.

“Sở, Sở, Sở, Sở, Sở Mặc.”

Liên tục năm tiếng Sở, Từ Sắt Nguyên mới gọi được tên của Sở Mặc, nếu không phải hắn tự biết hòa thượng chạy không khỏi miếu, hắn quả thật hận không thể lập tức biến mất khỏi mắt Sở Mặc.

Tiêu Dật lý giải nhìn Từ Sắt Nguyên một cái, lặng lẽ nghĩ, nhìn phản ứng của Từ Sắt Nguyên, y lúc đầu bị Sở Mặc dọa cho chạy về nhân giới, kỳ thật cũng không có gì quá mất mặt. Ý thức được Từ Sắt Nguyên nhất thời vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật Sở Mặc ngồi ở đây, Tiêu Dật không thể không căng da đầu nhìn Sở Mặc, “Anh còn nhớ tôi từng nói với anh về một chút chuyện làm ăn nhỏ không?”

Sở Mặc gật đầu.

Tiêu Dật lúng túng cười cười, “Ái phách chính là mối làm ăn mà tôi nói.”

Sở Mặc nhíu mày, “Không phải xuân cung đồ sao?”

Tiêu Dật đen mặt, lặng lẽ chửi một tiếng, xuân cung đồ mẹ anh!

Thần sắc của Tiêu Dật rơi vào mắt Sở Mặc, một nét cười thấp thoáng hiện lên mặt Sở Mặc. Nhìn Tiêu Dật một bộ nghẹn tới nội thương, Sở Mặc che giấu ý cười, đi tới cạnh y, “Cậu còn có cái gì giấu ta không?”

Tiêu Dật dứt khoát lắc đầu, trừ trải nghiệm trọng sinh và thân phận thật sự, y vẫn luôn muốn che giấu Sở Mặc cũng chỉ có quan hệ đồng bọn với Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải. Đáng tiếc y phí công cực khổ nửa ngày, đều bị Từ Sắt Nguyên bán ra hết.

Nhìn ra được Tiêu Dật là thật cảm thấy không có bất cứ chuyện gì giấu hắn nữa, Sở Mặc khẽ rũ mắt, chủ động mở miệng, “Gặp tập kích trước đó là chuyện gì?”

“A?” Tiêu Dật không ngờ Sở Mặc lại hỏi chuyện này, nghĩ tới y đang định nhờ Sở Mặc chuyện này, Tiêu Dật lập tức kể lại toàn bộ trải nghiệm bị tập kích hôm đó. Trước đó Sở Mặc từ chỗ Lưu Chính đã biết chuyện Tiêu Dật bị tập kích, chỉ là không biết tình tiết mà thôi. Hiện tại nghe xong Tiêu Dật tường thuật, hắn nhớ lại bóng người ẩn ẩn thấy được trước đó ở trong bụng Vượng Tài, sắc mặt bắt đầu trở nên cổ quái, “Người đó vẫn còn bị cậu nhốt trong bụng Vượng Tài sao?”

Tiêu Dật gật đầu, mới đầu y không biết nên làm gì người đó, sau đó dứt khoát quên luôn sự tồn tại của đối phương, tới mức mãi nhốt người ta cho tới nay.

Sở Mặc câm nín, “Giao hắn cho tôi, tôi bảo kim ngư vệ kiểm tra xem rốt cuộc là chuyện gì?”

Kỳ thật nghe xong lời Tiêu Dật, Sở Mặc đại khái đã đoán ra được là chuyện gì, tại tiên giới người mắng kim ngư vệ là tay sai trừ dư nghiệt Vân Lam ra cũng không còn ai khác. Chắc hẳn vì Tiêu Dật sống ở cách vách Hàn Ngọc Khiêm, đối phương và bọn họ cùng hiểu lầm thân phận của Tiêu Dật, mới nghĩ tới việc xóa sổ Tiêu Dật.

Nghĩ vậy, mở đầu của cả chuyện này chính là sau khi Tiêu Dật gặp tập kích, vội vàng trở về chuẩn bị tới tránh ở nhân giới, kết quả chính vì y an toàn vô sự trở về kích thích tới Hàn Ngọc Khiêm. Đủ loại tình cờ, một chuỗi sự kiện đều dính vào nhau, hắn và Tiêu Dật mới lạc tới Vô Vọng chi hải, cuối cùng tới thú nhân thế giới.

Qua những chuyện này, Sở Mặc nghĩ tới Tiêu Dật gặp phải tai bay vạ gió, trong lòng cũng cảm thán, thần sắc trên mặt bất tri bất giác trở nên dịu hòa. Hắn nghĩ nghĩ, đang chuẩn bị nói chút gì đó để hòa hoãn bầu không khí trở nên khẩn trương do phân phận của mình, Từ Sắt Nguyên mãi ở bên cạnh cuối cùng triệt để hồi thần. Rũ mi cụp mắt nhìn Sở Mặc một cái, Từ Sắt Nguyên nỗ lực co người lui ra sau, ý đồ muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình trong mắt Sở Mặc.

Tiêu Dật, “…”

Sở Mặc, “…”

Có lần chủ động bại lộ này của Từ Sắt Nguyên, công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Càn Khôn mới thành lập không lâu cũng triệt để bại lộ trước mặt Sở Mặc. Tuy Từ Sắt Nguyên có chút không rõ quan hệ của Sở Mặc và Tiêu Dật, nhưng sau khi nghe Sở Mặc chủ động tỏ ý, bọn họ có thể tiếp tục chuyện làm ăn, kim ngư vệ sẽ không quản nhiều chuyện, tâm trạng lo sợ của Từ Sắt Nguyên lập tức tiêu tan như mây khói, hồi phục phong thái đại thiếu gia.

Tinh thần nhẹ nhõm rồi, Từ Sắt Nguyên lại nghĩ tới một chuyện.

“Đúng rồi, Tiêu huynh, còn một chuyện nữa.”

Thần kinh của Tiêu Dật vô thức căng chặt, do trước đó Từ Sắt Nguyên mở miệng nói có việc, rồi dứt khoát bán đứng hai người luôn, lần này, y không biết Từ Sắt Nguyên lại nghĩ tới cái gì.

Sau khi Sở Mặc bày tỏ thái độ, Từ Sắt Nguyên đã tự động xem Sở Mặc là người nhà mình, lúc này bản tính thô tục của hắn hồi phục, ở trước mặt Sở Mặc liếc mắt đưa tình với Tiêu Dật.

“Tiêu huynh, cậu còn nhớ mấy cái đĩa cậu mang từ nhân giới về lần trước không?”

Từ Sắt Nguyên vừa mở miệng, Tiêu Dật liền biết không tốt, quả nhiên Sở Mặc vô cùng hiếu kỳ nói tiếp: “Đĩa gì?”

Từ Sắt Nguyên cười hê hê, bày vẻ anh hiểu mà, “Chính là mấy thứ mà đàn ông đều thích.”

“Ha!” Sở Mặc hiểu rõ gật đầu, hàm ý sâu xa nhìn sang Tiêu Dật một cái.

Tiêu Dật cứng mặt, vô lực nhìn Từ Sắt Nguyên.

Từ Sắt Nguyên không biết ám lưu giữa Tiêu Dật và Sở Mặc, lại cười thô tục lần nữa, “Vốn là khi ta tuyên truyền về ái phách và máy tính xách tay, thuận tiện mang vài cái đĩa cho khách hàng mở mắt, kết quả bọn họ xem nghiện luôn, ngày ngày đuổi theo ta đòi xem. Ta tính chung lại, dứt khoát phục vụ phát sóng trong biệt viện, muốn xem thì một trận một lần một khối thượng phẩm tinh ngọc, mấy ngày nay, chỉ tính sơ thôi ít cũng đã thu nhập được năm mươi khối thượng phẩm tinh ngọc. Tiêu huynh cậu lần này đến nhân giới, nhất định phải nhớ mang thêm mấy đĩa về, khách hàng còn đang đợi xem đó.”

Tiêu Dật, “…”

Thì ra vào lúc y không biết, Từ Sắt Nguyên đã vượt trước làm một phòng chiếu phim VIP tại tiên giới, chỉ là vừa nghĩ tới những nội dung mà Từ Sắt Nguyên chiếu, Tiêu Dật liền cảm thấy cả người đều không ổn.