Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 174



Editor: Thienyetkomanhme

Tuy rằng vị khách hàng này thất bại, nhưng lại làm càng nhiều người đã biết chuyện này.

【5** còn: Nghe nói lái xe ba tiếng là có thể ăn được cơm chiên gạch cua? Hiện tại tôi lái xe quanh thành phố A một vòng có thể chứ? 】

【3*: Tôi là tài xế taxi, muốn nói như vậy, tối lái xe một ngày, có phải hay không hiện tại đi trong tiệm liền có thể ăn được cơm chiên gạch cua? 】

......

【j**s: Thật vậy sao? Tôi hiện tại liền lái xe đi. 】

Nguyễn Miên Man nhìn thấy nội dung trong khu bình luận, thật là bị bọn họ làm cho tức cười, ngay sau đó nhịn không được phản hồi, làm cho bọn họ đừng náo loạn.

Nhưng mà nhìn đến bình luận của cô, nhóm khách hàng lại càng thêm hăng hái.

Cũng không trách bọn họ, càng không chiếm được càng muốn, vốn dĩ đó chính là thiên tính của con người, nếu không sao lại có "marketing đói khát".

【h**q: Bà chủ nhỏ, tôi cũng biết bảo cô làm thêm cơm chiên gạch cua là đang khó xử cô, nếu không như vậy, cô chọn một ngày thời gian, không bán những cái khác, chỉ bán mỗi cơm chiên gạch cua được không? 】

【n**x: Tôi cảm thấy không tồi, như vậy bà chủ nhỏ sẽ không quá mệt mỏi, chúng ta cũng đều có thể nếm được cơm chiên gạch cua. 】

【5** còn: Một ngày nào đủ a, ít nhất phải ba ngày. 】

......

【6** ngày: Cái ý tưởng này, tôi cảm thấy khả thi đấy! 】

【4**b: Tán thành! 】

【 thiên **3: Tán thành +1】

......

【3**6: Tán thành +10086】

Nguyễn Miên Man thấy rất nhiều khách hàng đều tán đồng chủ ý này, nghĩ đến gần đây còn có khách hàng cố ý xin nghỉ đến trong tiệm tới ăn cơm chiên gạch cua, cảm thấy làm cho bọn họ luôn nhớ thương cũng không phải chuyện hay, vì thế đồng ý.

Thấy cô đòng ý, nhóm khách hàng đều đặc biệt vui vẻ.

Ngày chuyên bán cơm chiên gạch cua, toàn bộ chung quanh tiệm cơm chiên Hạnh Phúc đều bay mùi hương của cua, chọc đến cư dân trong hẻm nhỏ mặc kệ thích hay không thích ăn cua, đều bị thèm đến.

Tuy nói gần quan được ban lộc, nhưng bởi vì giá của cơm chiên gạch cua, trong hẻm Hồ Lô đúng là không ai bỏ được mua một phần nếm thử.

Hôm nay, ngửi mùi hương nồng đậm như vậy, có vài ông lão có điểm kiềm chế không được.

Kỳ thật không ít người già trong ngõ nhỏ có tiền hưu, thêm tiền con cái hiếu thuận, trong tay là không thiếu tiền, cơm chiên gạch cua giá ba chữ số, ngẫu nhiên ăn một lần, vẫn là hơi xa xỉ.

Lúc này, ông Thạch động tâm liền rủ mấy ông bạn đi cùng: "Chúng ta vất vả cả đời, gần đất xa trời rồi, chẳng lẽ đén chén cơm chiên gạch cua còn không ăn được?"

"Ông nói có đạo lý, đi đi đi, hôm nay chúng ta cũng xa xỉ một hồi." Hai ông lão khác vốn không quá kiên định, một bên nói một bên đi theo ông Thạch.

Ba người đi vào tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, bên trong đã ngồi đầy người.

"Ha ha! Sinh ý tốt ghê." Ông Thạch nói.

"Ông ơi, các ông đến bên này ngồi."

Nhìn thấy ba ông lão đầu tóc hoa râm tiến vào không còn chỗ ngồi, trong đó một bàn người nhường ra một vị trí.

Vốn dĩ nghĩ chờ trễ chút lại đến, ông Thạch thấy vậy, cười nói cảm ơn cùng hai ông bạn đi qua ngồi.

"Ông ơi hôm nay trong tiệm chỉ bán cơm chiên gạch cua." Sợ bọn họ không biết, cô gái trẻ tuổi trên bàn nhắc nhở một câu.

Ông Thạch gật đầu nói: "Ta biết, chính là tới đây ăn cơm chiên gạch cua."

"Oa! Các ông cũng chịu chi ghê." Bên cạnh một thanh niên nghe vậy, nhịn không được nói.

Hắn sẽ nói như vậy, tự nhiên là do người thế hệ trước tương đối đơn giản tiết kiệm, rất ít khi có người chịu bỏ nhiều tiền như vậy ăn cơm, còn là ăn một phần cơm chiên.

"Này thì có cái gì luyến tiếc, đều khổ cả đời, mệt mỏi cả đời, phút cuối cùng, còn không được ăn tốt một chút sao."

"Nói đúng, vẫn là ông nghĩ thoáng, không giống bà cháu, cả đời luyến tiếc ăn, luyến tiếc uống, cháu mua chút đồ vật cho bà, bà còn muốn mắng cháu." Cô gái trẻ phía trước nhường chỗ ngồi nói, nhịn không được thầm than một hơi.

Ông Thạch nghe được cô thở dài, chỉ vào ông bạn của mình nói: "Lão già này phía trước cháu gái mua cho hắn cái ghế mát-xa, hắn còn không phải nói không nên mua, còn làm cháu gái hắn cầm về đi...... Kết quả chờ cháu gái hắn đi rồi, mỗi ngày khoe khoang trước mặt chúng ta, một cái ghế mát-xa lăng là khoe hơn nửa năm."

"Vì sao tôi khoe ra? Có thứ tốt cùng mọi người chia sẻ là sai rồi?" Ông lão bị chỉ vào không phục nói.

Ông Thạch không phản ứng, mà là nhìn về phía cái cô gái kia tiếp tục nói: "Cho nên a, cháu mua đồ vật cho bà cháu, trong lòng bà ấy khẳng định vẫn là cao hứng, chỉ là khổ cả đời, tư tưởng khó đổi, sợ tiêu tiền mà thôi."

"Ông nói đúng, phía trước cô cháu cũng nói, nói cháu mua quần áo cho bà, bà mặc vào gặp người liền phải nhắc tới tới là cháu mua cho." Cô gái trẻ tuổi mang theo tươi cười nói xong, trong lòng cũng bình thường trở lại.

Thực mau, Chu Linh bưng cơm chiên gạch cua ra tới.

Đến phiên ông Thạch bọn họ, còn tặng thêm mấy đĩa đồ xào nhỏ.

Cơm chiên gạch cua lên bàn, vẻ ngoài mê người, mùi thơm bốn phía, làm mọi người đều không có thời gian nói nữa.

"Thật sự là mỹ vị nhân gian!"

Một ngụm cơm chiên gạch cua xuống bụng, ông Thạch thậm chí có loại cảm giác đời này ăn được một đĩa cơm chiên như vậy là quá thỏa mãn rồi.

"Này gạch cua nhìn không khác gì lòng đỏ trứng, không nghĩ tới ăn lên thơm như vậy, thật là ăn ngon."

"Trách không được mấy người trẻ tuổi này đều phải tranh cướp để mua, xác thật ăn ngon."

Hai ông lão khác ăn cơm chiên gạch cua, cũng nói.

So với bọn họ còn có công phu nói chuyện, mấy khách hàng khác đều vùi đầu vào đĩa cơm.

Bọn họ tuy rằng không nói chuyện, nhưng trên mặt biểu tình lại tràn ngập hai chữ "Ăn ngon".

Nhóm khách hàng rốt cuộc ăn được cơm chiên gạch cua, trong lòng cuối cùng thỏa mãn một ít, ngày này ở khu bình luận, tất cả đều là về cơm chiên gạch cua.

Khách hàng thỏa mãn xong, Nguyễn Miên Man cũng nhẹ nhàng một ít, rốt cuộc không cần lại mỗi ngày nhìn đến bình luận thúc giục cô thêm số lượng.

***

Theo mùi thơm hoa quế lan tỏa, Tết Trung Thu đã sắp đến.

Trước mấy ngày, Nguyễn Miên Man liền bắt đầu dùng khuôn đúc điểm tâm đặt làm lúc trước, bắt đầu làm bánh trung thu.

Cùng Triệu Hữu Vi hợp tác mở xưởng của cải nhỏ hạnh phúc, hơn nữa trong tiệm có tiền lời, trên tay Nguyễn Miên Man không thiếu tiền.

Cho nên, cô làm bánh trung thu không định lấy ra bán, mà lưu trữ chính mình ăn, cùng với tặng một chút cho những người thân quên.

Ý tưởng rất tốt, nhưng mà nhóm khách hàng cũng không biết có phải đã biết ý định của cô hay không, cơ hồ lúc cô bắt đầu làm bánh trung thu, liền bắt đầu nhắc nhở cô làm bánh trung thu bán.

Bánh trung thu thủ công làm lên vốn không dễ dàng như vậy, đặc biệt là cách làm của Nguyễn Miên Man vốn phức tạp, cho nên cơ bản không có khả năng thỏa mãn yêu cầu khách hàng.

Bất quá, bảo cô che lại lương tâm nói chính mình sẽ không làm bánh trung thu, cô cũng không làm được, cuối cùng chỉ có thể nói cùng nhóm khách hàng, trước trung thu một ngày, mỗi đơn đặt hàng sẽ tặng một cái bánh trung thu, ngọt - mặn tự chọn.

Cùng lúc đó, vì trấn an bọn họ, Nguyễn Miên Man còn hấp cua lớn ở trong tiệm.

Khách hàng cũng không phải người không nói lý, đặc biệt biết cô hấp cua lớn, lực chú ý đều bị cua lớn hấp dẫn.

Chưng con cua lên dễ dàng, nhưng muốn hấp hơi ăn ngon, cũng yêu cầu kỹ xảo, bằng không rất có thể sẽ chưng lên gạch cua quá khô, hoặc là thịt cua có vị tanh.

Tay nghề bà chủ nhỏ, mọi người tự nhiên rất tín nhiệm, cua lớn lên thực đơn, đều tích cực tranh đoạt.

Công ty Trung Thiên.

Đều nói ba nữ nhân một đài diễn, trên thực tế, một đám đàn ông ghé vào cùng nhau, cũng rất náo nhiệt.

Nhưng mà hôm nay, công ty Trung Thiên lại đặc biệt an tĩnh, an tĩnh đến có chút kỳ cục.

Đương nhiên, đây tự nhiên không phải bởi vì công ty có vấn đề gì, mà do hiện tại bọn họ đang ăn cua, ăn cua hấp tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mới ra.

Con cua lớn hơn lòng bàn tay tản mát ra mùi vị đặc trưng của cua, ngửi lên cực kỳ mê người.

Bất quá, ăn cua là việc cần sự tinh tế, mặc dù bọn họ thèm đến nước miếng đều chảy dòng dòng, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Thật sự nhịn không được, chỉ có thể gặm trước một cái chân cua cho đỡ thèm, sau đó tiếp tục bóc cua, mở ra mai cua, lấy những phần không thể ăn từ bên trong ra.

Chờ làm xong hết thảy, trong miệng bọn họ đã đầy nước miếng.

Đại khái là mỹ vị chờ đợi đã lâu, chờ đem gạch cua đưa vào trong miệng, hương vị sàn sạt mang theo cảm giác hạt hạt, mang theo vị ngọt trơn mềm, ăn ngon đến mức bọn họ sắp bay lên.

"Dấm cua bà chủ nhỏ làm thơm quá, chấm một chút, thịt cua càng thêm mỹ vị!" Nhân viên thứ nhất mở hộp dấm ra nhịn không được nói.

Những người khác nghe vậy, cũng sôi nổi chấm dấm, ăn ngon đến liên tục gật đầu.

"Quá ngon, con cua này tươi mới, màu mỡ, hấp thôi cũng ngon, một chút mùi tanh cũng không có, gạch cua ngọt, thịt cua thơm ngon, thật là chưa ăn qua cua ngon như vậy!"

"Ai nói không phải đâu."

"Trước kia tôi đối với món cua thật sự chỉ có như vậy, hôm nay mới thật sự nếm được mùi ngon từ cua."

Không chỉ bọn họ, phàm là khách hàng nếm qua cua hấp của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, liền không có chuyện không hài lòng, cửa hàng lại lần nữa nghênh đón một mảnh khen ngợi.

Nhiều bình luận khen ngợi như vậy, quả thực làm những cửa hàng khác trên app cơm hộp hâm mộ chết.

Khách hàng ăn đến vừa lòng, Nguyễn Miên Man cũng rất có cảm giác thành tựu.

Phía trước nói làm bánh bao gạch cua cho Tư Cảnh Lâm ăn, kết quả bởi vì chuyện này chuyện kia, luôn chưa có dịp làm.

Hôm nay cô tỉnh tương đối sớm, dứt khoát đứng lên làm bánh bao gạch cua.

Đêm qua cô đã dùng canh gà cùng bì heo làm xong da đông lạnh, đặt sẵn ở trong tủ lạnh.

Lúc này cô đem con cua chưng chín, lại đem gạch cua, thịt cua hủy tách ra, xào ra dầu cua, thêm muối, rượu Thiệu Hưng, gia vị xào một lượt.

Nhân chuẩn bị xong, mấu chốt kế tiếp chính là vỏ bánh.

Nếu muốn làm tốt bánh bao gạch cua, phải làm được vỏ bánh mỏng như tờ giấy, việc này đối với người bình thường là chuyện không dễ dàng, Nguyễn Miên Man làm lại rất thuận tay.

Làm tốt vỏ bánh, bao bánh đối với cô mà nói càng thêm đơn giản, tay vừa chuyển, mất vài giây liền nặn xong một cái bánh bao.

Bánh bao được đặt vào lồng hấp, Nguyễn Miên Man đang muốn nhắn tin cho Tư Cảnh Lâm, nếu anh rảnh có thẻ tới ăn bữa sáng, không nghĩ tới mới cầm lấy di động, liền nhìn thấy anh xuất hiện ở ngoài cửa.

"Trùng hợp hư vậy, em đang chuẩn bị nhắn anh qua đây." Cảm thấy bọn họ thật sự là tâm hữu linh tê, Nguyễn Miên Man lộ ra một nụ cười xinh đẹp.

Tư Cảnh Lâm ba bước biến thành hai bước bước vào trong cửa hàng, ôm eo và đặt một nụ hôn lên trên trán của cô, trong giọng nói lộ ra vui vẻ: "Nhớ anh?"

Mấy ngày hôm trước anh tương đối bận, cũng miễn cưỡng có thể bớt thời giờ lại đây ăn một bữa cơm rồi phải đi ngay, khó có khi đỡ bận hơn, cố ý tới đây cùng cô ăn bữa sáng.

Nguyễn Miên Man liếc anh một cái sau nói: "Anh đoán bữa sáng hôm nay ăn cái gì?"

Tư Cảnh Lâm theo bản năng nhăn mũi nhẹ ngửi một chút, lại chỉ ngửi được mùi thơm bay từ mái tóc của cô.

Bất quá, anh nghĩ một chút rồi nghi ngờ nói: "Bánh bao gạch cua."

Lúc này vừa mới bắt đầu hấp, mùi hương bánh bao còn chưa có bay ra, thấy anh thế nhưng đoán được, Nguyễn Miên Man có chút kinh ngạc.

Tư Cảnh Lâm cười giơ tay, khẽ vuốt gương mặt cô một cái: "Lúc trước em có nói phải làm bánh bao gạch cua cho anh ăn, hôm nay cố ý hỏi, đoán một chút sẽ biết."

Sáng sớm thời tiết còn tính là mát mẻ, thường thường có một trận gió thổi qua.