Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 1 - Chương 44



Sáng sớm, theo thói quen mà vươn tay ra nhưng lại không chạm vào thứ gì, Khải Ân có chút mờ mịt mở mắt ra.

“Mới sáng sớm đã chạy đi đâu?”

Ngay cả cục cưng cũng không thấy, rốt cuộc đi đâu? Gần đây hai người này cứ thần thần bí bí, không phải có chuyện gì gạt hắn đi. Quên đi, mặc kệ bọn họ, còn có rất nhiều chuyện phải làm.

“Khải Ân, sớm a.”

Xuất môn không bao lâu Khải Ân liền gặp Mặc Lợi Nhi tiến tới chào hỏi.

“Sớm, đi tản bộ sao?”

“Đúng vậy, ngày hôm qua ngủ hơi nhiều nên tinh thần rất tốt, định ra ngoài tản bộ để hi vọng sinh ra một cục cưng cường tráng~”

Nhắc tới đứa nhỏ gương mặt Mặc Lợi Nhi tràn ngập biểu tình mơ màng, một bé con giống cậu và Khảm thật sự là quá tuyệt vời!

“Khảm gần đây cũng không đi theo ngươi, hắn an tâm được à?

“Hắn a, có việc bận rộn nên ta mới có thể trộm thở phào một hơi. Sau khi mang đứa nhỏ thật sự là so với ta hắn còn lo lắng hơn!”

Khải Ân nhìn Mặc Lợi Nhi ngoài mặc oán giận nhưng trong lòng lại ngọt ngào hiểu ý mà mỉm cười. Lúc trước thời điểm hắn có mang cục cưng Tây Thụy Tư vẫn luôn cuống cuồng lo lắng như vậy, rõ ràng rất vui sướng nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận, thật sự rất đáng yêu. Có lẽ sinh thêm một đứa nhỏ cũng là chủ ý không tồi.

“Đúng rồi, khảo nghiệm của cục cưng cũng sắp tới đi, y có chuẩn bị tốt chưa?”

“Khảo nghiệm? Đó là cái gì?”

Khải Ân cả kinh, trong lòng có dự cảm không tốt.

“A, Tây Thụy Tư không nói với ngươi sao? Trong tộc các tiểu dũng sĩ đi săn thú phải nhận khảo nghiệm năng lực, chứng minh mình có đủ tư cách trở thành dũng sĩ. Bình thường tiểu bảo bảo phải tới 3, 4 tuổi mới nhận khảo nghiệm, bất quá Á Luân Đặc xuất sắc như vậy, khảo nghiệm hẳn sẽ tiến hành trong mấy ngày nay đi.”

“Tây Thụy Tư không nói với ta, khảo nghiệm sẽ làm gì?”

Khảo nghiệm——không phải là thứ hắn nghĩ tới đi.

“Ân……..hình như là dũng sĩ sẽ được đưa tới một cái khe sâu, có thể thuận lợi đi ra là thông qua khảo nghiệm.”

“Khe sâu……..là khe sâu nào?”

“Là khe sâu gần hẻm núi Kham Địch Á nha.”

“Cái gì!”

Khải Ân vô cùng sợ hãi, Kham Địch Á tụ tập rất nhiều động vật ăn thịt khổng lồ, khe sâu lại tràn ngập sinh vật nguy hiểm. Tây thụy Tư chết tiệt, cư nhiên lại muốn gạt hắn!

“Vậy ngươi có biết thời điểm Á Luân Đặc nhận khảo nghiệm cụ thể là khi nào không?”

“Không rõ lắm nga, này chỉ có bản thân phụ phân mới biết thôi.”

“Chính là Tây Thụy Tư không nói với ta!”

“Đó là y sợ ngươi lo lắng~không có việc gì đâu, ngươi không cần căng thẳng như vậy, Tây Thụy Tư sẽ bảo vệ cục cưng an toàn.”

“Ta vẫn còn lo lắng, cục cưng còn nhỏ như vậy. Ngươi giúp ta nhắn Địch Đặc xử lý việc trong tộc giùm ta, ta phải đi tới khe sâu ở Kham Địch Á xem một chút.”

“Tốt, đi đường cẩn thận.”

Hy vọng sự cảm của mình không sai! Khải ân một bên tiến đến khe sâu một bên nén cơn giận Tây Thụy Tư trong lòng. Nếu cục cưng xảy ra chuyện gì thì y chết chắc!

Khe sâu ờ phụ cận Kham Địch Á bề ngoài nhìn rất xinh đẹp, nhưng bên trong bề ngoài yên bình ngươi thấy hoàn hoàn không thể tưởng được nó có vô vàn nguy hiểm. Ngay cả động vật ăn thịt cỡ lớn cũng chỉ dám ở bình nguyên phụ cận chứ không dám tiến tới gần khe sâu. Nguyên nhân chính là trong khe sâu tràn ngập động thực vật có độc, hơn nữa bởi vì hàm lưỡng dưỡng khí trong không khí khác xa các nơi khác mà nó đã trở thành sào huyệt cho động vật chân đốt khổng lồ.

Dọc theo đường đi không gặp phải động vật cỡ lớn nào, Khải Ân thuận lợi đi vào khe sâu. Nơi này vẫn yên tĩnh tựa hồ như không hề có người nào tới. Nhưng ánh mắt tinh tế của Khải Ân vẫn phát hiện ra một ít dấu vết để lại: phụ cận bụi cỏ có hai dấu chân, một lớn một nhỏ. Khải Ân hoàn toàn có thể khẳng định là Tây Thụy Tư cùng Á Luân Đặc.

Khải Ân suy nghĩ một chút, không trực tiếp tiến vào khe sâu mà men lên phía trên tìm kiếm, dù sao khe sâu cũng là nơi nguy hiểm hắn không thể đối phó. Nhưng như vậy cũng không phải biện pháp, không tiến vào khe sâu căn bản không tìm được bọn họ.

Đi hơn 2 giờ nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng cục cưng cùng Tây Thụy Tư, Khải Ân không khỏi có chút nôn nóng, cắn môi quyết định tiến vào khe sâu.

Nơi này không khí quá đặc làm Khải Ân có chút không thoải mái. Cây cối trong sơn cốc đặc biệt rậm rạp làm ánh mặt trời rất khó tiến vào, rừng rậm âm trầm làm người ta có cảm giác hít thở không thông.

Một con rắn mối đuôi ngắn có màu xanh biếc đột ngột leo lên làm Khải Ân chấn kinh không nhỏ. Chậm rãi hít thở, Khải Ân tự nói với mình đừng quá khẩn trương, nhưng giây tiếp theo hắn bị hình ảnh kinh hoàng trước mắt làm hoảng sợ tới mức trợn mắt há hốc—— một con nhện khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ trong mặt đất nhào ra cắn xé con rắn mối sau đó kéo nó vào huyệt động.