Thôn Thiên Quyền Thánh

Chương 17



Đêm hôm đó, hàn phong vẫn thổi, minh nguyệt vẫn lên, nhưng tuyệt không xảy ra bất kỳ cuộc chém giết nào, mọi người như biến mất, chỉ còn tiếng côn trùng vang vọng. Thời khắc này ai cũng hiểu trưa ngày tiếp theo mới chính là chiến trường thật sự, lúc đó những kẻ muốn trốn trong góc tối làm ngư ông cũng sẽ xuất hiện. Hiện tại ngu ngốc cùng người đánh đến sức đầu mẻ trán, cuối cùng, để kẻ khác giết chết, đoạt lấy Thiên Bảng Lệnh há chẳng phải thay người mai áo cưới.

Địa phương mạc danh nào đó.

“ Cuồng Huyết Tộc, không ngờ dám làm ra động tĩnh lớn đến vậy. Thiết Bì, ngươi nói xem Phá Sát kia so với thiếu chủ sẽ như thế nào đây.”

Người tên Thiết Bì cắn lấy đùi gà lớn, miệng nhai nhóp nhép trả lời.

“ Đồng Cốt, ngươi có bị ngốc không vậy? Thiếu chủ là thiên tài trăm năm trong tộc. Sao tên Phá Sát tầm thường kia sánh bằng. Đừng nói ba trăm người, dựa vào chúng ta ba người cũng có thể nhẹ nhàng quét ngang toàn bộ nơi này.”

Cả hai một tràng cười thống khoái.

Gần đó một thiếu niên đang ngẫn người nhìn ánh trăng, nhãn tình y không hề dị động, cũng không chút ý vị. Mấy ngày này đội ngũ bọn họ cũng đánh qua mấy trận nhưng y đều không ra tay, cứ đứng bên ngây ngẫn quan sát. Những người bị ánh mắt vô hồn kia quét ngang động tác có chút đình trệ, cảm giác giống như rơi vào biển cả sâu vạn dặm.

Đồng thời điểm, trong một hang động nhỏ, đống lửa nhỏ yếu ớt bị hàn phong đưa đẩy, ngã đông ngã tây. Sau khi, cứu Miêu Cửu U từ tay Phá Sát, Thiên Mệnh cứ thế chạy vội, cuơi cùng phát hiện động nhỏ này. Qua thêm hai canh giờ, nàng cũng tĩnh lại, cả hai trò chuyện thoáng qua mấy câu rồi lại thôi, không khí xung quanh cứ thế rơi vào yên lặng.

“ Cô xem, đám lửa kia có giống đang khiêu vũ không chứ?” Thiên Mệnh bất giác nói ra mấy lời.

Miêu Cửu U, khẽ cười, cũng không có đáp lời. Mấy canh giờ tiếp xúc, Thiên Mệnh cảm thấy nàng tính cách có chút âm trầm, nếu không phải việc quan trọng liền sẽ không mở miệng.

Thiên Mệnh có chút chán nãn, vô tình nói ra mấy lời.

“ Cô xem liệu ngày mai tên Phá Sát kia sẽ đến tìm chúng ta chứ?”

Ánh mắt luôn nhìn xa xăm của nàng loé lên ít tinh quang, đáp lời.

“ Chắc chắn sẽ đến. Hắn vốn không quan tâm Quyền Thánh truyền thừa, mang tâm lý tàn sát tất đến. Chúng ta từ thời khắc đó đã trở thành con mồi của hắn, muốn thoát cũng không thể.”

Thiên Mệnh nghe đến chữ sát ánh mắt thoáng liếc bàn tay.

“ Cô nói xem sao mọi người không thể cùng nhau yên bình sinh sống? Sao cứ phải suốt ngày chém giết lẫn nhau chứ?”

Miêu Cửu U sững sờ, nàng chưa từng nghe ai lại hỏi như hắn. Có một số chuyện sẽ chẳng ai quan tâm đến, cứ cho rằng đó là điều hiển nhiên.

“ Ta không biết.” Nàng lạnh lẽo nói ra, sau đó bước đến cửa động, hướng nhìn mặt trăng trên đầu.

Bóng lưng gầy gò phản chiếu, Thiên Mệnh thoáng nghe thấy tiếng thở dài.

“ Ta từ nhỏ đã sinh ra trong Miêu Tộc, suốt ngày đều phải luyện tập rất nhiều ám sát kỹ, đến lớn lại theo tộc lão ra ngoài giết người. Trước nay chưa từng hỏi tại sao. Vốn cho rằng đó là số mệnh của ta nhưng ba tháng trước lại có người nói với ta rằng “ Sinh mệnh của bản thân do tự mình nắm giữ.”. Sau đó, ta liền làm ra quyết định táo bạo nhất đời này. Trực tiếp phản bội gia tộc mà chạy đến đây. Thật cũng không biết sao này sẽ đi về đâu.”

Âm giọng càng lúc càng bị sự bi ai kéo xuống, mấy chữ cuối Thiên Mệnh còn không nghe rõ, dường như nàng đã khóc.

Cổ họng Thiên Mệnh nóng ran, hắn có lời muốn nói nhưng cổ họng như bị ngàn cân đè nén. Do dự rất lâu nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.

“ Nếu đã vậy, từ giờ cô đi theo ta đi. Ta sẽ bảo vệ cô. Còn có Lam Thần cùng Phương Lam Nhi, khẳng định cô sẽ không cô đơn. Bằng không sau khi rời khỏi đây chúng ta cùng về Vẫn Thần Sơn, nơi đó chuyện thế sự đều không liên can.”

Miêu Cửu U yên lặng, sau đó quay đầu nhìn hắn. Nàng quay người về phía ánh trăng nên khó thấy rõ biểu tình, chỉ nghe thấy hai từ đa tạ.

Đêm tối hôm nay sao mà dài đến vô tận, thời điểm vạn nhân đều mài sắc đao kiếm lại có kẻ không biết sống chết ra ngoài giết người.

Kiếm Sở Tiêu trên cao thấy hết tất thảy, người nọ mấy ngày này án binh bất động, vậy mà đợi đến thời điểm không ai ngờ tới lại như diêm la câu hồn, lần lượt lấy mạng từng người. Chỉ thấy từng chiếc dao gâm phóng ra liền ghim chặc cổ họng từng người, chết trong một chiêu. Thủ đoạn tuyệt đối thuộc về Sát Điện đệ bát nhân, Ám Vô Minh.

Chỉ thấy y cầm trên tay một trang giấy rất dài, bên trên viết mấy chục tên người nhưng đều đã bị mực đỏ quét qua. Vòng cuối cùng được khoanh tròn lại. Danh tiền bên trên ba chữ, Phương Lam Nhi.

Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng thì trên đỉnh núi cao nhất có một thân ảnh đang ngạo nghễ đứng đó. Y bắt chước tiếng sói tru lên, âm thanh vọng đi khắp nơi, tựa như tiếng chuông báo hiệu bắt đầu cuộc tàn sát, mọi người đều đã trong tư thế giương cùng bạt kiếm.

“ Đi săn thôi.” Y âm lãnh nói ra, sau đó, lập tức phóng đi.

Người đầu tiên xuất chiến vậy mà lại là Liệt Hổ cùng Phương Lam Nhi, đám người rút lui lúc trước không hiểu bằng cách gì vậy mà lại kéo đến thêm gần năm mươi tên. Lấy hai người làm trung tâm vây thành vòng tròn không có kẻ hơi. Mãnh hổ nan địch quần hồ, dù thực lực nghiền ép nhưng trước thế trận kia cả hai đều thập phần chậc vật.

Khi âm thanh kia truyền đến hang núi Thiên Mệnh liền biết có chuyện không hay, nhưng hắn chưa kịp hành động đã thấy Phá Sát kia đứng chắn phía trước. Bọn họ như rùa trong chậu, mặc cho đối phương tiện tay bắt lấy.

“ Lại gặp nhau rồi?” Phá Sát nhẹ nhàng một câu nhưng Thiên Mệnh nghe vào tai lại như tiếng diêm vương đòi mạng.

“ Ngươi vốn có thể qua ải. Sao còn tìm bọn ta gây khó dễ? Thiên Mệnh dù biết trước kết quả nhưng vẫn cố tìm mọi cách kết thúc trận huyết chiến sắp đến trong hoà bình.

Phá Sát một tràng cười lớn tràn ngập vẻ khinh thường.

“ Ta chính là chưa từng để con mồi nào thoát.” Lời nói ra như chém đinh chặt sắt, Phá Sát toàn thân phóng ra, tay phải hoá trảo chộp đến.

Thiên Mệnh không ngờ đối phương ra tay nhanh đến như vậy, bất giác lùi lại mấy bước. Miêu Cửu U phía sau, đã biết sẽ như thế, trường tiên tụ lực đã lâu, như trường xà uyển chuyến quấn lấy tay Phá Sát.

“ Muốn chết.” Đối phương thế tới không giảm ngược lại càng thêm gia tốc.

“ Thiên Mệnh, cẩn thận.” Miêu Cửu U biết hắn muốn làm gì, lập tức hét lớn, nhưng nàng đã chậm.

Chỉ thấy Phá Sát tay trái hoá quyền, đấm thẳng bụng dưới Thiên Mệnh, không đợi thân thể hắn bị đánh bật ra Phá Sát đã lần nữa tăng thêm tốc độ, hai người trực tiếp hướng vách hang lão đến. Miêu Cửu U lại đứng sau lưng Thiên Mệnh, nàng hiểu chiêu này của y muốn nhất tiên song điêu, thân thể đột nhiên bốc lên luồng từ khí sau đó tiêu thất tại chỗ. Mọi chuyện nói thì dài mà kỳ thực chỉ trong ba nhịp hô hấp.

Chỉ thấy lúc này Thiên Mệnh bị lún sâu vào vách đá phía sau gần nữa mét, miệng không ngừng trào ra máu tươi. Nhất kích đã bại, chênh lệch đã quá rõ ràng. Đối phương còn muốn hạ sát thủ nhưng lại bị Miêu Cửu U phía sau phá rối, tức giận trực tiếp thay đổi mục tiêu.

“ Miêu tộc bí thuật, Cửu Mệnh Miêu Yêu.”

Nàng đọc ra câu khẩu quyết phía sau liền xuất hiện ra chín đạo thân ảnh hướng về bốn phương tám hướng phóng đi. Thân ảnh phía trước cũng nhanh chóng hoá thành làn khói tiêu thất.

“ Trò vặt.” Phá Sát trong giọng nói vừa kinh thường vừa tức giận. Hắn liếc nhìn phía sau, Thiên Mệnh vẫn ghim chặc vào hang động, miệng cười nham hiểm sau đó phóng đi.

“ Ha ha ha. Không ngờ người Trung Địa lại chơi bẩn đến vậy. Đã nói trước chỉ có Ngưng Thần cảnh chiến đấu, vậy mà giờ lại xuất hiện Cảm Nguyên cảnh. Đúng là đê tiện.” Đồng Cốt không ngừng chế nhạo nhưng xuất chiêu lại càng thêm dồn dập.

“ Lão Cốt, ngươi nói xem chúng ta xử lý hắn sao đây, đánh gãy chân hay chặc tay đây. Ha ha ha.” Thiết Bì bên cạnh trơ chiến, lên tiếng phụ hoạ.

“ Gà đất chó sành, chết đi cho ta.” Cơ Liệt tức đến nghiến răng trợn mắt, băng thương trong tay quét ngang một đường. Hắn vô tình đi ngang lúc hai tên này đang ra tay tàn sát nên bị chúng bám lấy không buông, đã chiến gần nửa canh giờ vẫn chỉ ở thế cầm hoà. Vốn nghĩ bằng vào thực lực bản thân sẽ ở nơi này bá chủ, nhưng hiện tại suy nghĩ đã lung lay mấy phần.

“ Ngươi sao lại muốn giết ta?” Nam tử thấp bé của Sát tộc đang mở miệng nói, giọng nói y thanh lãnh như tiểu hài tử. Trước mắt y lúc này là thanh trường đao của Lâm Khuyển, chỉ cách đúng gang tay.

“ Ta....ta....” Lâm Khuyển không hiểu tại sao khi nhìn vào ánh mắt vô hồn kia lại như vô lực, tay chân run rẩy, miệng còn nói không ra lời.

“ Hay là ngươi cùng chơi với ta đi.” Nụ cười trên mặt hắn giả tạo đến mức ghê tởm. Lâm Thần trông thấy mà tay phải đã vô lực, rơi cả trường đao.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!