Thôn Thiên Quyền Thánh

Chương 11



Trương Hủy khắc này đã nhập ma, nhân tính cạn sạch, thú tính cuộn trào, chiêu thức tung ra thập phần độc địa, đều nhắm vào nơi yếu hại mà đánh tới. Thiên Mệnh dựa vào Vương Thần Thánh Quyền miễn cưỡng chống đỡ nhưng não bộ con người đâu phải mái móc, một khắc phân thần liền bị Trương Hủy đoạt trước tiên cơ dùng tốc độ như điện quang hoả thạch lách mình đến phía dưới thân thể. Hai tay y chấp vào như mũi thương, Kim Xà Lục Khởi, trực tiếp đâm mạnh lên. Kích đến quá gần không tài nào tránh thoát, lực đạo như búa bổ trực tiếp đánh trúng xương hàm Thiên Mệnh khiến đầu cậu bật ngược phía sau. Trương Hủy vẫn không dừng lại, bồi thêm một cước vào phần bụng dưới. Cổ lực đạo trước chưa tan thì cái sau liền đến, thân thể Thiên Mệnh như diều đứt dây bay thẳng ra xa, cuối cùng đụng ngã vài cây đại thụ mới dừng lại. Nội tạng đã bị thương, khoé miệng không ngừng chảy ra máu.

“ Còn tưởng là bậc nào lợi hại. Giả thần giả quỷ lừa người. Cuối cùng cũng bị đánh đến thê thảm như vậy. Đừng có mà chết quá sớm đó. Đợi bổn công tử hấp thụ xong Linh Châu liền sẽ lột da rút gân ngươi.” Trương Minh bên cạnh không ngừng nói ra lời chăm chọc. Nhưng hắn vừa nói đoạn liền có phi thạch ném thẳng vào đầu, hung hăn sưng đỏ một cục.

“ Súc sinh.” Trương Minh hai mắt trừng to la hét.

Tiểu bạch viên từ đầu vẫn quan sát trận đấu nhưng biết rõ bản thân không giúp được nên trực tiếp đến bên Phương Lam Nhi thủ hộ. Thấy Trương Minh vậy mà nói lời khó nghe liền muốn đi giáo huấn một lát.

Thiên Mệnh dưới đất bò dậy, lao đi khoé miệng vết máu. Đại não xẹt qua vô số suy tính, ban đầu có thể dùng Vương Thần Thánh Quyền nhẹ nhỏm đã bại Trương Hủy nhưng hiện tại y đã ma hoá, công kích không còn lề lối, lại thêm tu vi tăng vọt, trực tiếp đè ép quá nhiều. Sợ khó lòng bảo toàn.

Xà Đằng Tẩu Lộ phối hợp Xà Vương Xuất Động, Trương Huỷ như mũi tên bắn thẳng đến.

“ Hết cách.” Thiên Mệnh tự giễu, sau cũng bày ra thế thủ đón đỡ.

Hai chiêu Xà Vương Xuất Động mang theo uy lực không cùng va vào nhau, phản lực sinh ra tạo thành một trận cương phong quét qua gần mười trượng. Thiên Mệnh trực tiếp bị đẩy lùi.

Trương Hủy lại biến chiêu, hai tay hoá xà hành đao chém đến. Thiên Mệnh lại như không thấy, miệng lại cười tự tin. Hai tay hư không vạch ra hình bán nguyệt, sau đó song chưởng vươn ra hai bên.

“ Thiên Hình Vạn Tướng Thủ.”

Chỉ thấy sau một tiếng này, xà đao chém đến, Thiên Mệnh phía trước vô số bàn tay hư ảo hiện ra, chặn lấy nhất kích, sau đó không ngừng biến chưởng thành quyền, hoá quyền thành trảo đánh lên người Trương Hủy. Y gào thét đau đớn, nhưng tay đã bị bắt, không thể dị động, trực tiếp bị đánh liên tiếp hơn ngàn chiêu. Hỗn Độn Thôn Thiên Thể cũng phát huy công dụng, lớp lân giáp kia ngày càng mờ nhạt, đến chiêu cuối cùng Thiên Mệnh đánh xuống chính là trên da thịt thật sự.

“ Yêu pháp. Yêu pháp.” Trương Minh điên tiết kêu gào, hắn thấy rất rõ lúc nãy là như thế nào. Không thể tin tưởng Luyện Thể Cảnh lại ra tay nhanh đến mức độ trong vài nhịp hô hấp liền đánh ra hơn trăm chiêu, kia là quá mức kinh dị rồi.

Không được tiếp xúc ngoại giới, Thiên Mệnh có chút ngây Thiên nhưng phương diện chiến đấu kỳ thực lại là thiên tài tuyệt thế. Một tháng luyện tay bằng cách đánh bay lôi châm của Cô Thiên Minh đã giúp hắn lĩnh hội kỹ thuật này. Lấy Thần Vương Thánh Quyền toàn bộ biến hoá dung hợp thêm tốc độ ra đòn nhanh như thiểm điện liền có thể đánh ra vô số tàn ảnh chế áp kẻ thù. Đây gọi là Thiên Hình Vạn Tướng Thủ.

Trương Hủy giờ này thực sự đã bại, Thiên Mệnh tiến đến gần hắn, lấy trong người ra khối Thiên Bảng Lệnh kia liền quay đầu rời đi. Hắn sẽ không giống Lam Thần, trảm thảo trừ căn, chỉ cần đã bại đối phương liền xem như xong chuyện. Đáng tiếc người trong thiên hạ đều không nghĩ như hắn. Trương Minh một thân tà khí đứng dậy, hắn đã cưỡng ép hấp thụ Linh Châu khiến công hiệu giảm đi một nữa, vẫn không thể đột phá Nhị trọng nhưng do căm phẫn quá độ cũng trực tiếp gạt ra khỏi đầu, sau này tìm hung thú khác là được.

“ Từ đầu bọn ta vẫn luôn xem thường ngươi mới dẫn đến kết cuộc như hiện nay nhưng giờ khắc này, ta Trương Minh, chính thức dùng thực lực Khống Thần Cảnh, tiếp đón ngươi.”

Thiên Mệnh cực kỳ lúng túng, vừa rồi thi triển bí kỹ đã là dùng hết khí lực giờ có muốn chiến chũng không thể. Nhưng ngay lúc hắn còn đang do dự không quyết, trong sân lại có biến. Tay phải vô thanh vô tức truyền đến hấp lực kinh người, kéo thân thể Trương Hủy đang nằm trên đất dính chặc vào, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu y. Thiên Mệnh chưa kịp hiểu chuyện gì thì nội thể đã phát ra vô tận hấp lực. Một luồng linh khí ào ào đổ vào trong như khí thế trăm sông đổ ra biển, vô cùng vô tận.

Trương Minh cũng phải trừng to đôi mắt, hắn thấy rõ thân thể đệ đệ mình đang từ từ héo khô lại, thoáng chốc đã như lão giã tám mươi, một trăm, cuối cùng chỉ còn lại dda bộc xương. Trương Hủy đã chết.

“ Ngươi....ngươi...Thủ pháp kia là cái quái gì vậy?” Trương Minh lấp bấp mấy lời.

Thiên Mệnh không chú ý hắn, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay mình, hắn không hiểu chuyện gì hết, vậy mà bản thân đã giết người.

“ Đáng chết.” Trương Minh máu nóng sôi trào, hai tay phát chưởng. Hai đạo hư ảnh xà hình lập tức xuất hiện, chúng vờn quanh một huyết sắc quang cầu, là chiêu Thần Xà Luyện Nguyệt.

Thế đến quá nhanh, Thiên Mệnh không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng oanh ra một quyền. Quyền hình vậy mà hoá quyền khí. Một hắc ám quang cầu âm u tĩnh mịt xuất ra, thứ đen tối kia truyền ra hấp lực tựa hồ muốn thôn phệ cả thế giới.

Quyền chưởng giao nhau vậy mà không có khí thế bức người, chỉ là nhẹ nhàng biến mất. Nhưng loại này lại không phải yên diệt như cường giả siêu cấp chiến đấu mà là hắc cầu sau khi thôn phệ xà hình liền hư không tiêu thấy.

“ Khốn nạn. Ngươi là yêu quái.” Trương Minh như phát điên, vừa rồi giao thủ liền nhìn ra đối phương tu vi tăng vọt, khắc trước còn là Luyện Thể Cảnh nhưng sau khi hấp khô thân thể Trương Hủy liền tiến lên Ngự Khí, Nhị trọng, căn bản là nghịch thiên. Nội tâm càng thêm cuộn trào, nếu hiện tại không lập tức chấn sát hắn thì tương lai bản thân khó bảo toàn.

“ Minh Xà bí kỹ. Bản Tướng Hiện.”

Một đầu hư ảnh xà toàn thân xanh ngọc nhe nanh múa vuốt lão thẳng đến. Đây là bí kỹ thành danh của Trương Minh. Dùng tu vi Khống Hồn Cảnh miễn cưỡng ngưng tụ thú hồn bản tướng công kích, lực lượng kia kinh khủng vô cùng có thể xưng đồng giai hẳn là vô địch.

Thiên Mệnh tiếp tục oanh ra một quyền nhưng lần này dường như vô hiệu, lục xà nhẹ nhàng cắn nuốt hắc cầu, thế đến vẫn không giảm mà càng giống như tức giận hơn vài phần.

Thời khắc cách Thiên Mệnh chừng mười bước chân, tả hữu quang mang đại phóng.

“ Băng Phong Thiên Lý.”

“ Khốn Long Phượt Hổ.”

Tả thân Phương Lam Nhi nhẹ nhàng lướt đến, ống tay áo nhẹ nhàng phiêu động, vô số hoa tuyết bay ra tạo thành vòng xoáy nhỏ cuốn lấy lam xà. Chỉ sau hai hơi thở, nó liền bị đông thành khối băng bất động giữa không trung. Kế đến, ngân tiên cũng theo sát, nhanh như thiểm điện quấn lấy băng xà. Tay phải Lam Thần khẽ dùng lực ngân tiên liền xiếc chặc, bóp nát khối băng, mãnh vụn văng ra tứ phía.

Bản mệnh công kích bị phá, Trương Minh phun ra máu tươi, lui lại mấy bước mới ổn định thân hình. Tình thế trong sân hiện tại đã cực kỳ bất lợi. Lam Thần ở đây, Phương Lam Nhi cũng được cứu thì khẳng định Điệp Âm Âm đã không xong. Nội tâm biết rõ nếu cứ sính cường háo thắng thì kết quả tuyệt đối không khác Trương Hủy. Giã vờ đánh ra vài hư chiêu, thừa cơ bỏ chạy.

Phương Lam Nhi vừa muốn đuổi theo liền bị Lam Thần ngăn lại. “ Giặc cùng đường chớ đuổi. Chúng ta cũng đã đủ Thiên Bảng Lệnh rồi. Ngày sau đến truyền thừa chi địa giết hắn cũng không muộn.”

Lam Thần cũng là đoạt được Thiên Bảng Lệnh của Điệp Âm Âm. Sau trăm chiêu giao thủ ả liền trực tiếp bị đánh bại nhưng để cưỡng ép lấy được thuốc giải cho Phương Lam Nhi thật là tốn không ít công phu. Sau khi về đến liền thấy Thiên Mệnh vâỵ mà đánh bại được Trương Hủy, còn đang cầm chân Trương Minh mới liền bỏ qua, trực tiếp giải độc trên người Phương Lam Nhi, sau đó cùng nàng ra tay như lúc nãy.

Mọi chuyện sau đó như dòng nước nhẹ nhàng trôi. Ba người riêng phần mình chuẩn bị cho truyền thừa chi địa phía trước, chỉ có Thiên Mệnh vẫn không thể bình tâm, hắn suốt ngày suy nghĩ về chuyện bản thân hút khô Trương Hủy, càng nghĩ càng thêm đau đầu. Hài tử lương thiện này vậy mà lần đầu giết người, nội tâm không kinh biến một trận mới là lạ.

Lam Thần mấy ngày này cũng chú ý thấy y khắc thường, đêm khuya đến khuyên bảo vài lời.

“ Thiên Mệnh, ngươi có biết cảm giác của ta khi lần đầu giết người không!?”

Người nọ không trả lời, chỉ nhìu mày nhìn hắn.

“ Là không có cảm giác gì cả. Lúc đó, gia tộc bốn bề đều chìm trong khói lửa, xác người đầy đất, ta trong lúc chạy trốn cũng giết qua không ít người của Vạn Hồn Đỉnh. Lúc đó trong đầu đã hoảng loạn đến mức không còn nghĩ được gì cả, kẻ nào cản đường liền dứt khoát cho một đao. Đến khi thoát ra ngoài, được sư tôn cứu giúp mới ý thức được bản thân vậy mà đã giết người. Suốt ba ngày ba đêm ta đều sợ hãi bản thân, thu mình trong một gian phòng nhỏ.”

“ Vậy sao ngươi có thể...?”

Lam Thần khoé môi khẽ cong, cười như không cười.

“ Ngày đó ta quan sát hai đàn kiến đánh nhau. Chúng vốn có lãnh thổ của riêng mình, có thể sống cả đời nước sông không phạm nước giếng nhưng cuối cùng vẫn muốn khai chiến. Vô số sinh mệnh đã chết vào hôm đó, nhưng bọn chúng không quan tâm, cứ từng con từng con một đạp lên thi thể địch nhân mà tiến lên. Đấy là bản năng sinh tồn, để tranh đoạt thức ăn, tranh đoạt tài nguyên và tranh giành quyền được sống. Con người không phải cũng như thế sao. Phát động rất nhiều cuộc chiến vô nghĩa chỉ để cướp đoạt thứ không thuộc về mình để rồi kết cuộc là huyết hải thao thiên.” Nói đoạn lại thở ra một hơi đầy tang thương.

“ Ta cảm giác sinh mệnh nhỏ bé cũng chỉ như con kiến kia. Ta giết người chính là để sinh tồn, chiến đấu chính là để bảo vệ người thân bên cạnh. Người ta giết đều là một đám cùng hung cực ác. Kia là thay trời hành đạo, trừ hại cho thiên hạ.”

“ Nhưng.....” Thiên Mệnh cực kỳ không đồng tình với y nhưng lại không biết giải thích thứ cảm xúc lộn xộn trong lòng như thế nào nên đành thôi.

Lam Thần khẽ cười, xoa xoa đầu y. “ Không sao. Kia là con đường của ta. Có thể đúng. Cũng có thể sai. Vậy ngươi hãy tự tìm ra con đường của bản thân. Đến lúc đó hãy nói cho ta biết.” Y không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng quay đi để lại Thiên Mệnh một mình với ánh trăng. Thẩn tjoef buông ra mấy câu.

“ Con đường của riêng ta sao?”