Thỏ, Sói Và Ngọc Trai

Chương 7



Lang Huy đề phòng nhìn chăm chú vào bầy sói trước mắt, một con sói cái trẻ khoác trên mình bộ lông màu bạc tiến đến đầu đàn, cô nàng lạnh lùng nhìn Lang Huy bằng một đôi mắt xanh.

  

"Chị cả." Lang Huy cung kính nói.

Con sói cái nhìn hắn chằm chằm: "Dạo trước bầy sói ở vùng hoang dã Tây Nam đã đụng độ với tộc của chúng ta, chỉ có thể cho vài con sói đi tìm em. Lang Huy, đã lâu như vậy, chị biết trong lòng em còn oán giận, nhưng mà cũng đã đến lúc trở về rồi."

Lang Huy lạnh lùng nói: “Em đã là kẻ thua cuộc, em không còn tư cách trở lại bầy sói nữa." Hơn nữa hắn cũng không muốn quay về.

  

Hắn muốn dẫn chú thỏ nhỏ yêu dấu của mình đi ngắm biển, để Bạch Nhiễm có thể nhìn thấy ngọc trai thật. Hắn là một con sói đơn độc, lời hứa của hắn còn thật hơn cả ngọc trai.

  

Con sói cái im lặng.

  

"Vua sói đã chết." Cô sói bỗng nhiên mở miệng, "Số lượng sói ở Tây Nam quá nhiều, chúng ta ít không chống lại được số đông. Cha đã liều mạng xông vào giết chết thủ lĩnh đối thủ, điều này khiến cho sói Tây Nam phải rút lui khỏi địa bàn của chúng ta. Nhưng trong lúc chiến đấu ông cũng bị thương nặng, lúc mùa đông đến đã tạm ngủ đi... Và sau đó không bao giờ tỉnh dậy nữa."

Lang Huy đột nhiên ngẩng đầu lên, "Ông ấy chết rồi?"

  

"Tộc sói không thể không có sói đầu đàn." Thanh âm của chị cả điềm tĩnh mạnh mẽ, còn giống một thủ lĩnh hơn cả hắn, "Trở về đi, tộc sói cần em. Một lần thất bại không là gì cả, em còn có rất nhiều thời gian để một ngày nào đó có thể vượt qua được cha."

  

Lang Huy một lần nữa cúi đầu xuống.

  

Hắn nhìn tuyết, đột nhiên có chút mờ mịt. Tuy là một chiến binh bại trận nhưng dù sao hắn cũng là con trai của Vua sói, dù có thua thế hệ cha chú, hắn vẫn coi thường một bầy sói bình thường.

  

"Em không phải là một thủ lĩnh giỏi, em rất ích kỷ. Chị thích hợp cai trị bầy sói hơn em." Lang Huy đột nhiên nói, "Em không trở về đâu, có một nhóc con… Còn đang đợi em."

Hắn biết, có một chú thỏ nhỏ yếu ớt càng cần hắn hơn so với bầy sói.

Chú thỏ xám nhỏ có một thân thể khiếm khuyết, nhưng lại đẹp đẽ hơn bất kỳ sinh vật nào.

  

Sói cái lại im lặng.

  

Bỗng nhiên.

Bầy sói phía sau cô trở nên kích động, sói cái cũng giật mình rồi lập tức nhìn thấy một con sói xám lao ra khỏi bầy lao về phía bên kia của khu đất hoang phủ đầy tuyết. Ở đó có một chú thỏ xám nhỏ đang co rúm, sói cái có chút kinh ngạc, thỏ là một trong những sinh vật yếu ớt nhất trên đồng hoang, trong thế giới tàn khốc như thế này, yếu là tội.

  

Mùa đông đến đã cắt đứt thức ăn, bầy sói đã một thời gian dài rồi không được ăn no.

  

Nhưng ngay sau đó, đã xảy ra chuyện khiến sói cái càng sốc hơn.

Cô nhìn thấy em ruột của mình, một Vua sói tương lai mà cô đã xác định đang không chút nể tình mở miệng ra nhào tới con sói đang muốn vồ chú thỏ nhỏ kia.

Hàm răng sắc nhọn đâm vào chiếc cổ mềm mại.

Máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ cánh đồng tuyết trắng.