Thế Thân Bạch Nguyên Quang Của Tra Công Không Muốn Làm Nữa

Chương 15



Editor: Uyên

Hai ngày sau, đoàn phim chuyển đến một ngôi làng gần thành phố điện ảnh để lấy bối cảnh.

Đoạn này quay cảnh nữ chính bị bắt cóc, sau đó vai diễn của cậu đến cứu. Diễn kẻ bắt cóc đều là diễn viên quần chúng cao lớn cường tráng, khuôn mặt mỗi người đều dữ tợn, Khương Vũ San còn chưa nhập vai mà đã bị bọn họ dọa cho phát sợ.

Thấy Địch Tư Lạc đứng dưới gốc cây hút thuốc, Khương Vũ San cũng tìm cậu xin một điếu để lấy can đảm.

Bầu trời xám xịt, những đám mây đen nặng trịch như sắp rơi xuống, dường như sắp mưa. Trong làn khói lượn lờ, Khương Vũ San nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh nhạt của Địch Tư Lạc, nghĩ đến vài lời đồn đãi, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.

"Chị nghe nói...chồng sắp cưới của em đang đập tiền cho một thực tập sinh trong chương trình tạp kỹ?"

Chuyện Thẩm Duy Hi nâng đỡ Diệp Chức đã được lan truyền xôn xao trong giới giải trí, dù sao Thẩm gia cũng là một trong những thế gia hào môn lâu đời ở Uyển Thành nên cũng có chút trọng lượng, ngay cả tổng giám đốc của Tinh Hải cũng phải cho Thẩm Duy Hi vài phần mặt mũi.

"Anh ta nâng đỡ ai cũng không liên quan đến em."

Địch Tư Lạc kẹp điếu thuốc dựa vào thân cây, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo nét mỉa mai. Khương Vũ San nhìn sườn mặt của cậu, lại không thể dời mắt được.

Cũng không biết vị hôn phu của Địch Tư Lạc bị đui đến cỡ nào, trong nhà có anh chàng đẹp trai thế mà không cần, lại đi ra ngoài thông đồng với người khác.

"Nam nữ chính vào vị trí." Cách đó không xa, đạo diễn bắt đầu thúc giục hai người.

Vì trời mưa nên buổi quay hôm nay không được suôn sẻ lắm. Để điều chỉnh ánh sáng và góc độ tốt nhất nên cảnh cao trào lần cuối Địch Tư Lạc phải làm lại rất nhiều lần.

Sau lần cuối cùng, Khương Vũ San từ trên giường gỗ ngồi dậy, nhìn Địch Tư Lạc bò lên từ trong bùn, mắt cô hơi ửng đỏ.

Cô tự nhận là mình quay phim đã đủ chuyên nghiệp, nhưng so với Địch Tư Lạc thì cô vẫn kém xa.

"Em không sao chứ? Có bị thương không?" Cô ngồi xổm xuống dìu cậu.

"Em không sao, chị cứ ngồi nghỉ đi, đừng lo cho em."

Thẩm Duy Hi vừa hạ cửa xe xuống liền nhìn thấy cảnh thế này.

Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏng đang đỡ cánh tay Địch Tư Lạc, hai người cười nói với nhau, hành động còn rất thân mật.

Mặc dù biết đây là vì cần quay phim, nhưng trong lòng Thẩm Duy Hi không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.

Thẩm Duy Hi ngồi trong xe, buồn bực đốt một điếu thuốc, vất vả lắm mới giải quyết xong dự án của công ty, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới sau khi rảnh rỗi là đến thăm ban Địch Tư Lạc

Hắn còn chưa ăn gì mà trực tiếp từ công ty lái xe tới đây, sau lộ trình ba tiếng đồng hồ, giờ phút này hắn đã đói cồn cào, chóng mặt hoa mắt dựa lưng vào ghế.

Cảm giác háo hức muốn đi gặp một người, chỉ có khi còn trẻ lúc mới yêu Diệp Chức mới có.

Hắn không muốn nghĩ tới nhưng lại phải thừa nhận rằng hắn hình như đang bắt đầu quan tâm đến Địch Tư Lạc.

**

Địch Tư Lạc chào hỏi với đạo diễn rồi một mình đi vào lều tắm rửa.

Địa điểm bọn họ quay phim là ở giữa rừng núi nên điều kiện cũng kém hơn rất nhiều, cậu tùy tiện dội nước lạnh, lau người rồi mặc quần áo, vừa ra khỏi lều thì sau gáy đột nhiên bị một cây côn đánh xuống.

Trước khi mất ý thức, cậu mơ hồ nhìn thấy hai bóng đen cao lớn.

Lúc tỉnh lại là đang ở trong một căn phòng tối đen, hai tay hai chân đều bị trói, trong miệng còn bị nhét vải.

Địch Tư Lạc sau khi nhận ra được tình huống của mình thì cười khổ một tiếng. Không ngờ vừa quay xong cảnh bắt cóc thì chính cậu cũng bị người ta bắt cóc.

Cậu bình tĩnh tự hỏi gần đây mình có ghi thù với ai không, không phải Tống gia thì chính là Thẩm Duy Kiệt, nhưng mà mấy tên ngu này trói cậu để làm gì?

Cậu chưa nghĩ được bao lâu thì cửa sắt bên ngoài đã bị thô bạo đẩy ra, hai bóng đen hung ác đi vào.

"Đã gắn thiết bị, thuốc cũng chuẩn bị rồi."

Ngọn đèn đột nhiên sáng lên, ánh sáng trắng chói mắt rọi vào làm mắt Địch Tư Lạc đau đớn. Địch Tư Lạc cố gắng mở đôi mắt đang đau xót ra thì nhìn thấy một người đàn ông đang cầm máy quay, ống kính đen như mực đang hướng về phía cậu.

Trong lòng Địch Tư Lạc cảm thấy nặng nề, xem ra bọn họ muốn dùng thủ đoạn xấu xa này, có lẽ là muốn hạ thuốc rồi quay lại dáng vẻ làm trò hề của cậu để dùng cái này uy hiếp cậu.

Trong đầu Địch Tư Lạc nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đối phó. Lúc cậu quay cảnh bắt cóc có treo một con dao quân dụng Thụy Sĩ ở trên ngực, lúc này vẫn chưa tháo xuống. Đợi lát nữa bọn họ có lẽ sẽ tới cởi dây thừng cho cậu, cậu tìm đúng cơ hội thì hẳn là có cơ hội chạy thoát.

Người đàn ông cao lớn dựng xong máy quay rồi đi tới kéo miếng vải trong miệng cậu ra.

Điều làm gã thấy bất ngờ chính là thanh niên bị bắt cóc trên giường có vẻ rất bình tĩnh, không hề tỏ ra một chút hoảng loạn nào. Bị ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Địch Tư Lạc nhìn chằm chằm, trong lòng gã lại cảm thấy chột dạ.

"Thẩm Duy Kiệt cho mấy người bao nhiêu tiền?"

"Chuyện không liên quan đến mày thì không nên hỏi, cứ ngoan ngoãn ở đây đi."

Địch Tư Lạc cụp mắt xuống, trong lòng cười lạnh một tiếng. Không sai, xem ra người đứng sau chuyện chính là Thẩm Duy Kiệt.

Mà cũng đúng thôi, tuy Tống thiếu gia kia mồm mép khó ưa nhưng thủ đoạn vẫn chưa hèn hạ bằng Thẩm Duy Kiệt. Sự ác độc của Thẩm Duy Kiệt và Thẩm Kiến Nghiệp gần như là được đúc ra cùng một khuôn.

"Anh Ba, nhiều lời với nó làm gì? Mau cho nó uống thuốc đi!" Một người đàn ông khác trong phòng lên tiếng.

Người đàn ông thấp bé đáp lại rồi cầm ly thủy tinh trên bàn, dùng sức bẻ miệng Địch Tư Lạc ra rồi rót nước thuốc vào miệng cậu.

Địch Tư Lạc dùng sức giãy giụa nhưng vẫn có một phần nước chảy vào cổ họng cậu. Mùi vị khác thường làm cho dạ dày cậu co rút từng cơn buồn nôn, mấy người đàn ông kia vừa rời đi, cậu liền dựa vào đầu giường không ngừng nôn, cuối cùng ngay cả nước chua cũng nôn ra.

Cậu không biết mình nuốt được bao nhiêu, cũng không biết thuốc lúc nào sẽ phát tác. Cậu cố sức cong người, lấy con dao nhỏ kia ra rồi dùng răng cắn cán dao, bắt đầu cắt dây thừng trên cổ tay.

Ở bên kia.

Lý Nhạc ở trong lều tìm cậu nửa ngày cũng không tìm thấy, đang nghi ngờ đi ra ngoài thì liền thấy trên bùn đất có hai dấu bánh xe, lông mày lập tức nhíu lại.

Y gọi điện thoại cho Địch Tư Lạc nhưng bên kia lại ở trạng thái tắt máy. Y lại đi hỏi các nhân viên khác nhưng đối phương đều nói rằng chưa từng thấy Địch Tư Lạc.

Nơi này hẻo lánh không có một bóng người, Địch Tư Lạc hiểu rõ mình đang quay phim nên không thể chạy loạn. Không thể nào đột nhiên biến mất mà không để lại tin nhắn, không lẽ là đã xảy ra chuyện rồi chứ?

Thẩm Duy Hi hút thuốc xong xuống xe thì nhìn thấy mọi người trong đoàn phim đang hoảng loạn tìm gì đó.

Hắn tóm lấy trợ lý của Địch Tư Lạc, hỏi y, "Địch Tư Lạc đâu? Cậu đang làm gì vậy?"

"Cậu ấy về lều thay quần áo nhưng đột nhiên mất tích. Nãy giờ vẫn không liên lạc được, chúng tôi đang đi tìm, sợ cậu ấy đã xảy ra chuyện."

Thẩm Duy Hi chỉ cảm thấy mu bàn tay đau nhói, tàn thuốc còn đang cháy rơi xuống đốt nóng mu bàn tay hắn.

"Cậu nói rõ lại coi, rốt cuộc là Địch Tư Lạc bị gì?" Hắn nắm lấy cổ áo của trợ lý, vẻ mặt trở nên lo lắng.

Thẩm Trác Lễ đang tưới hoa trong sân biệt thự.

Con chó con lúc trước Địch Tư Lạc dùng lá cây làm cho anh được đặt trên một chậu lan, ngây thơ thích thú mà phơi nắng, giống như đang lấy lòng.

Anh sờ cái đầu nhỏ của nó, đang định đi lấy xẻng thì điện thoại bỗng nhiên rung lên.

Là tin nhắn gửi từ một số điện thoại lạ, còn đính kèm một video.

"Thẩm Trác Lễ tiên sinh, tặng ngài một món quà, ngài nhất định rất thích."

Trong lòng anh nhảy dựng lên, có một dự cảm xấu, nhanh chóng mở video. Trong hình ảnh rung lắc, Địch Tư Lạc bị trói chặt tứ chi đang bị hai bàn tay to đổ thuốc vào miệng với vẻ mặt thống khổ. Trái tim anh nhất thời chìm xuống đáy vực, bàn tay nắm chặt điện thoại dùng sức đến mức màn hình xuất hiện vết nứt.

Ngay sau đó, tin nhắn tiếp theo được gửi đến, là một địa chỉ.

"Quà ở chỗ này, Thẩm tiên sinh tự kiểm tra đi."

"Nếu báo cảnh sát thì tôi không bảo đảm người của tôi sẽ làm gì với quà của Thẩm tiên sinh đâu."

Thẩm Trác Lễ cắn chặt răng, trong cổ họng gần như xộc lên mùi máu tươi, anh bước nhanh vào biệt thự rồi đi xuống tầng hầm.

"Trương, giúp tôi định vị một dãy số, thuận tiện điều tra toàn bộ nhật ký cuộc gọi của Thẩm Duy Kiệt cùng với người mà cậu ta từng gặp hai ngày nay, tất cả đều phải tra rõ ràng."

"Còn nữa, lập tức tìm giúp tôi một chiếc trực thăng, đi thành phố N."

Địch Tư Lạc cố gắng mười phút, rốt cục cắt đứt dây thừng trên cổ tay và cổ chân.

Nhưng khi cận vừa muốn đứng lên thì nghe được ngoài cửa vang đến tiếng bước chân, trong lòng cậu trầm xuống, vội vàng đem dây thừng trói lại như cũ, chỉ là nút thắt lại lỏng lẻo.

Thuốc gần như đã bắt đầu phát huy, trên trán cậu đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, cơ thể cũng dần nóng lên.

Người đàn ông thấp bé đi vào, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu mà cười nhạo một tiếng.

"Yên tâm đi, bắt đầu có tác dụng rồi. Thằng nhóc này cũng ngon đấy chứ."

Nhìn thấy bàn tay bẩn thỉu kia sắp chạm tới mặt mình, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng động cơ xe cùng tiếng phanh chói tai.

"Khỉ Ốm, mở camera lên, nhân vật chính tới rồi, chúng ta nên rời sân khấu thôi." Tên còn lại thúc giục.

Người đàn ông thấp bé miễn cưỡng rời khỏi giường, đi mở camera và máy theo dõi.

Thẩm Trác Lễ bước xuống xe.

Khuôn mặt tuấn mỹ của anh hiếm khi có biểu cảm như vậy, gân xanh dưới cổ tay nổi lên, khí thế bạo ngược bị đè nén trong mắt.

Sáu người đứng ở cửa toàn bộ đều là người lão luyện, bọn họ lục soát toàn thân Thẩm Trác Lễ một lượt, sau khi xác nhận không có đồ vật khả nghi mới thả anh vào.

"Thẩm tiên sinh, vào hưởng thụ cho tốt đi." Một người trong đó trêu chọc nói.

Cánh cửa sắt rỉ sét đóng lại sau lưng anh, vừa bước vào phòng, anh liền nhìn thấy thanh niên đang nằm trên giường.

Thanh niên cuộn người co ro vào trong tường, cả người toả ra hơi nóng, đôi môi đỏ bừng, lông mi đen dày không ngừng run rẩy.

Thẩm Trác Lễ vô thức thả nhẹ hơi thở, từ từ đi qua.

Tay anh còn chưa đụng tới cánh tay thanh niên thì bị ánh sáng trắng loé qua, dao quân dụng Thụy Sĩ lạnh như băng đặt trên cổ anh.

"Chú Tư, sao lại là chú?" Nhìn thấy người tới là Thẩm Trác Lễ, Địch Tư Lạc vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc.

Trong chớp mắt, cậu dường như đã hiểu ra được điều gì đó. Tên cặn bã Thẩm Duy Kiệt kia, là muốn cậu và chú Tư...

Thẩm Trác Lễ liếc nhìn về một hướng khác rồi thuận thế đè cậu dưới thân, đoạt lấy cây dao trong tay cậu, hai má kề sát vào bên tai cậu, giọng nói khàn khàn.

"Tiểu Lạc, tôi tới cứu em. Người của tôi sẽ đến ngay lập tức, trước tiên chúng ta hãy diễn một vở kịch đi, để cho bọn họ thả lỏng cảnh giác."

Cả người Thẩm Trác Lễ đè trên người Địch Tư Lạc, người đằng sau theo dõi camera đương nhiên sẽ cho rằng hai người đang thân thiết.

Sau máy thu hình, Thẩm Duy Kiệt nhìn cảnh này không nhịn được vỗ tay cười to.

Người chú loạn luân với cháu dâu tương lai của mình, thật đúng là một trò hay.

Y nóng lòng muốn nhìn thấy biểu cảm của Địch Tư Lạc sau khi những video này lan truyền lên mạng.

**

Trong một căn phòng tối tăm và ẩm ướt.

Địch Tư Lạc nằm trên chiếc giường gỗ cũ nát, cơ thể cực kỳ nóng, vừa nâng mắt lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Trác Lễ, đôi mắt trầm tĩnh như hồ nước mơ hồ có thêm một vòng xoáy lơ lửng.

Cậu không biết mình trông như thế nào ở trong mắt Thẩm Trác Lễ, chỉ cảm thấy sắc mặt của chú Tư hình như có hơi vặn vẹo, giống như đang liều mạng kiềm chế cái gì đó.

"Chú Tư, em khó chịu..."

Khi cậu nói chuyện phả ra hơi thở nóng rực, đôi môi ướt át khẽ mở, khuôn mặt anh tuấn trông đặc biệt yếu ớt mà động lòng người.

Thẩm Trác Lễ dùng sức nắm chặt tay, anh cắn răng vén áo Địch Tư Lạc lên một chút, tay run rẩy đặt trên vai cậu.

"Tiểu Lạc, em nhịn một chút."

Da thịt nóng bỏng cảm nhận được xúc cảm mát lạnh từ ngón tay của người đàn ông, Địch Tư Lạc nhịn không được nhấc người lên, chủ động dựa vào trong ngực Thẩm Trác Lễ.

Thẩm Trác Lễ cúi đầu nhìn thanh niên trong lòng anh, anh biết chỉ cần anh muốn thì anh hoàn toàn có thể chiếm được người này. Nếu Thẩm Duy Hi không quý trọng cậu như thế thì không bằng anh cướp người về bên cạnh, chăm sóc và yêu thương cậu.

Nhưng anh hiểu rõ làm như vậy sẽ khiến Địch Tư Lạc bị tổn thương. Anh muốn đường đường chính chính chiếm được trái tim Địch Tư Lạc, mà không phải dựa vào loại thủ đoạn thừa dịp cháy nhà hôi của này.

Mồ hôi nóng bỏng từ trán Thẩm Trác Lễ rơi xuống, anh nhịn đến hai mắt đỏ lên, nhưng vẫn cẩn thận ôm Địch Tư Lạc trấn an.

"Tiểu Lạc, kiên trì thêm một chút, sẽ xong ngay thôi."

Cả người Địch Tư Lạc giống như đã nóng thành một vũng nước, lý trí còn sót lại đang nhắc nhở cậu, đây là chú Tư, tuyệt đối không thể làm ra chuyện mất mặt. Nhưng trong tầm nhìn lờ mờ, khuôn mặt người đàn ông vừa đẹp trai vừa dịu dàng, trên người còn mang theo hương cam quýt thoang thoảng, toả ra sức hấp dẫn gần như muốn lấy mạng cậu vào lúc này.

Khi cậu suýt chút nữa đã mất mặt kéo vạt áo Thẩm Trác Lễ ra thì cửa sắt bị người bên ngoài mạnh mẽ đạp vào, một nhóm người cường tráng xông vào, bên ngoài vang đến tiếng răng rắc cùng tiếng cầu xin tha thứ. Trong lòng cậu buông lỏng, cánh tay trong nháy mắt liền rũ xuống.