Thê Lữ Khế Ước / Đại Yêu

Chương 9: Ta yêu người



"...." Bị bắt nạt đủ đường, Bạch Ngôn Lê không chịu đựng nổi, vung tay trái lên trước khi kịp suy nghĩ.

Thương Phạt bị một cú tát của y khiến cho cổ nghẹo sang bên, khí thế trên người bỗng trở nên tàn ác thâm trầm.

"Xin lỗi...." Bạch Ngôn Lê run rẩy thốt lên, nhìn những ngón tay của mình.

Khi nãy, lúc y nhào tới, Thương Phạt vẫn còn cười khẩy chế nhạo, nhưng không ngờ rằng con người này có thể làm mình bị thương.

Bạch Ngôn Lê không nuôi móng tay dài, cũng không nghĩ lại cào xước mặt đối phương.

Một vết xước mảnh, có chút máu ứa ra. Chút thương tích đó đương nhiên không đau, nhưng Thương Phạt chẳng hiểu nghĩ gì, nhàn nhạt nói, "Dám đụng đến mặt ta, ngươi là kẻ đầu tiên." Lúc nói lời này, Thương Phạt không có cảm xúc gì. Sau khi hoàn hồn khỏi cảm giác ngỡ ngàng, hắn mới đưa tay chạm thử, vết máy dính trên đầu ngón tay khiến hắn nở nụ cười âm u.

"Xin lỗi!" Nhận ra mình vừa mới làm gì, Bạch Ngôn Lê vội vàng bò dậy, "Ta chẳng qua chỉ muốn người im lặng."

"Ngươi định làm gì để dập tắt cơn giậnc ủa ta?" Thấy người trước mắt hoảng loạn, thật ra Thương Phạt đã hết giận rồi. Có điều hắn không để y phát hiện, cố tình kéo dài âm cuối, "Ta muốn giết vài kẻ trong Bạch gia thôn, được không?"

"Người đã hứa với ta sẽ không làm hại họ!" Nếu như mình chịu phạt, Bạch Ngôn Lê không sợ, nhưng y không muốn liên lụy tới người khác.

"Ta cũng nói sẽ không làm hại họ với điều kiện tiên quyết là không mạo phạm ta."

"Người đánh ngài là ta." Gương mặt Bạch Ngôn Lê trắng nhợt. Khí thế của yêu quái kia quá khủng khiếp, hơi có chút không chịu đựng nổi.

"Ồ." Thương Phạt ngoài cười nhưng trong không cười, "Ngươi ỷ vào ta sẽ không giết ngươi?"

"Ta không nghĩ vậy." Bạch Ngôn lê không ngây thơ đến nỗi hoàn toàn tin vào lời hứa của một yêu quái.

"Không tin ta nhưng vẫn giữ ta lại?" Thương Phạt gật đầu, không phẫn nộ vị câu trả lời này.

Bạch Ngôn Lê cắn môi, thân thể khẽ lay động. Nghĩ kỹ hậu quả trước sau, y ngẩng đầu lên nói lớn, "Dù thế nào đi chăng nữa, xin người chỉ nhắm vào một mình ta!"

"Có dũng khí nhỉ." Vỗ tay hai cái, Thương Phạt lười nhác ngồi dậy khỏi mạn giường. Tuy rằng nói thế nhưng vẻ mặt hắn lại tràn đầy chế giễu.

Bạch Ngôn Lê lo lắng sợ hãi một hồi mới tỉnh táo hơn chút, vừa nghi hoặc vừa dè dặt nói, "Vết thương của người?"

Mới nãy còn thấy vệt hồng, mà giờ đã....

"Ngươi không thật sự nghĩ có thể làm ta bị thương đấy chứ?" Coi như chưa khôi phục yêu lực nhưng yêu quái vẫn là yêu quái, không có khả năng làm liền chút thương tích ngoài da thì sao có thể sinh tồn trên đại lục Hồng Nguyệt.

"Ta nghe nói...." Nhớ những lời các cụ trong thôn kể,Bạch Ngôn Lê bối rối nói, "Yêu quái đánh cũng không chết."

Không phải chưa từng có chuyện con người phản kháng lại, nhưng mà yêu quái không giống người, đa số đều có sinh mệnh ngoan cường, gần như bất khả xâm phạm.

"Làm sao?" Thương Phạt nhíu mày, "Ngươi còn định giết ta?"

"Ta làm sao lại giết người được?" Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, hai mắt nhìn Thương Phạt đăm đăm không hề lay chuyển, "Ta yêu người."

"...." Sống hơn hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên được người ta thổ, không sai, lại còn từ một sinh vật bị coi như thức ăn trong xã hội của hắn.

"Từ nhỏ ta đã mất đi cha mẹ, sống được bình an đến giờ là nhờ người trong thôn giúp đỡ, cho nên..." Bạch Ngôn Lê cúi đầu, nhỏ nhẹ nói, "Không thể để lựa chọn của ta làm tổn thương bọn họ."

Thương Phạt nhìn bộ dạng run rẩy của y, tự nhiên cảm thấy mất hứng.

"Không phải mai cần dậy sớm à?" Hắn nằng thẳng ra giường, nhắm mắt lại, "Còn chưa đi ngủ?"

"...." Bạch Ngôn lê nghe vậy thì đờ người, ngước lên nhìn yêu quái đã kê đầu lên gối. Y khom lưng cở giày, chui vào trong chăn, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.

Tai Thương Phạt rất thính nên nghe thấy hết. Hắn thừa nhận sau khi nghe được câu thổ lộ của y, trong đầu chợt lóe lên chút ý nghĩ nào đó, tựa như vui mừng? Không rõ ràng lắm, nhưng giờ thì... Trong bóng tối, hắn nghiêng đầu nhìn con người gầy yếu nằm trên mặt đất, thật sự thắc mắc. Rõ ràng bàn nãy còn bị ép buộc đến hoảng loạn xin tha, thế mà sau đó lại chân thành cảm tạ mình. Cảm tạ cái gì chứ? Vì hắn đã không giết dân làng à?

Ban đầu không cảm nhận được gì, nhưng xoay người lại, hắn chợt ngử thấy một mùi hương thơm ngát lạ lùng trên chăn đệm. Chẳng hiểu sao Thương Phạt lại bỗng có ý nghĩ hình như mình hơi ác quá thì phải.

Ngày hôm sau, vẫn như mọi khi, trời chưa sáng Bạch Ngôn Lê đã bận rộn đủ việc. Thương Phạt đã thành thói quen, lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe tiếng động. Hắn ngủ thêm một lát, con người kia đến đầu giường gọi hắn.

Phu...." Bạch Ngôn Lê sực nhớ ra, lại đổi giọng, "Thương Phạt, người dậy chưa?"

Chầm chậm mở mắt ra, Thương Phạt không buồn nhúc nhích,

Bạch Ngôn Lê bưng chậu nước tới, dịu dàng nói, "Dậy rửa mặt đi."

Đương nhiên không thể cứ nằm ỳ trên giường nữa. Yêu lực càng khôi phục, thân thể Thương Phạt càng khỏe hơn.

Thay bộ quần áo mới giặt sạch sẽ, hắn ngồi xuống bàn ăn điểm tâm. Bạch Ngôn Lê bận rộn vài việc khác, đợi đến giờ xuất phát. Thương Phạt không nhịn được tò mò, mở vải đậy chiếc giỏ trên mặt bàn.

"Màn thầu với giấy này là gì đây?"

"Là tập tục của chúng ta ở đây, khi trẻ con đầy tháng thì mang đến."

"Còn cành cây này?" Trong đồ ăn mà bỏ cành cây thế nào? Cũng ăn được à?

"Đây là cây bá, có nghĩa chúc phúc."

"Vậy còn giỏ này thì sao?" Bạch Ngôn Lê hai tay hai giỏ, Thương Phạt ngó một chút, hóa ra trong đó toàn trứng gà.

"Cũng là đồ ta định tặng cho vợ chồng A Phương."

"...." Khó lắm mới có dịp ra ngoài, Thương Phạt không định gây phiền phức. Hắn xách lấy giỏ trứng gà, đi theo sau Bạch Ngôn Lê, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ run rẩy xin tha của người này đêm trước.

Ừm, lúc sợ hãi nhìn cũng tương đối vừa mắt.

Nói là sang thôn bên cạnh nhưng chỉ dựa vào đôi chân thì đi cũng mất hơn nửa ngày. Đến lúc tới được nhà vợ chồng A Phương nọ thì trong sân chật kín người.

Bạch Ngôn Lê đưa Thương Phạt tới tặng lễ, hai vợ chồng kia lập tức kéo y ra hỏi chuyện.

Thương Phạt đứng tại chỗ nhìn cảnh tiệc rượu linh đình, bỗng nhiên có chút hoang mang.

Kiếp này hắn sống cũng rõ ly kỳ, không ngờ lại có một ngày mình đứng giữa một đám loài người hỗn loạn.

"Ông xã Ngôn Lê, mau tới đây!" Tuy trong sân bày hơn mười bàn cực kỳ huyên náo, nhưng Thương Phạt vẫn nghe thấy ba người đằng kia nói cái gì.

Xem ra chủ nhà hôm nay ít nhiều gì cũng nể mặt hắn.

Người gọi hắn là gia chủ A Phương, dẫn theo cả vợ và Bạch Ngôn Lê vào phòng khách.

Những người khác vẫn còn ở trong sân ăn uống. A Phương quan sát cẩn thận một hồi mới mở miệng, "Ông xã Ngôn Lê, nghe nói mi khỏi bệnh rồi hả?"

Ý hắn là khỏi bệnh mất trí ấy hả....Ban nãy nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ với Bạch Ngôn Lê, Thương Phạt ừ một tiếng, hờ hững đáp, "Tỉnh táo rồi."

"Thế thì tốt quá!" Nam nhân vui sướng vỗ tay, nhìn bạn tốt của mình, cười nói, "Ta mừng thay cho y."

Chuyện mấy năm trước, Bạch Ngôn Lê kiên quyết sống cùng một kẻ mất trí, A Phương đã khuyên răn không biết bao lần.

"Mỹ Mỹ, nàng đi chào hỏi khách đi." Hắn dặn dò vợ, rồi lại thấp giọng nói tiếp. "Trước kia ngươi ngây ngốc, ta cũng không tiện nói gì, nhưng bây giờ...." Hắn liếc nhìn vóc dáng cao to của Thiowng Phạt, lại nhìn đứa con được ôm ra sân chào khách, vẻ mặt đầy hạnh phúc, "Có phải các ngươi nên tính chuyện rồi không?"

"Tính chuyện gì cơ?" Bạch Ngôn Lê chớp mắt.

"Sinh con ấy!" Có một đứa con khỏe mạnh thì sống trên đời mới khỏi hối tiếc, "Trước kia ta không dám nói chuyện này, dựa vào một mình thì nuôi con cực quá. Giờ hắn khỏe mạnh rồi, bọn mi chẳng lẽ không muốn sinh một đứa."

Bạch Ngôn Lê rất bối rối, đỏ mặt kéo tay anh bạn, "Huynh nói nhăng nói cuội cái gì thế! Ta và hắn....đều là nam mà...."

"Nam thì làm sao?" Không để y nói hết, A Phương đã ngắt lời, "Chẳng lẽ huynh đệ với nhau mà ta lại lừa mi."

"Ý gì?" Thương Phạt mặt lạnh, chủ động mở miệng.

A Phương đương nhiên không quá để ý thái độ của hắn, thì thầm, "Lúc trước ta nghe gần đây có một tên yêu quái. Uống nước thuốc của hắn thì nam tử cũng có thể sinh con.

"Huynh say rồi!" Bạch Ngôn Lê bịt miệng hắn, "Con người chúng ta sao có thể trao đổi với yêu quái."

"Ưm ưm..." A Phương quay đầu thoát khỏi tay Bạch Ngôn Lê, nói lớn, "Chuyện này đáng tin mà, ở thôn bên cạnh...."

Kể hết mất ví dụ mình biết ra, A Phương thề son sắt, "Các ngươi vẫn cần có đứa con, chư lúc về già phải làm sao?" Cũng vì là huynh đệ tốt hắn mới nói, "Cứ đi thử xem sao. Biếu yêu quái nhiều đồ tốt thì họ cũng không lấy mạng ta đâu.

Không để ý sắc mặt Bạch NGôn Lê tái nhợt, Thương Phạt chẳng hiểu sao lại nghe rất chăm chú, rồi hỏi, "Yêu quái đó ở đâu."

"Những người biết lão đều gọi là Tư lão gia."