Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 39



Nhưng Diêm Giai có vẻ không tiếp thu tín hiệu từ chối của Tân Vãn Thành, quay về phòng, lát sau cầm một đống bao cao su ra. Đặt mông ngồi lại thảm, xòe ra trước mặt Tân Vãn Thành và Thương Dao một đống bao cao su giống quân bài poker, hất hàm chỉ Tân Vãn Thành: “Lựa một cái.”

Tân Vãn Thành và Thương Dao kinh ngạc.

Hai cô chưa từng thấy Diêm Giai dẫn bạn trai về nhà qua đêm, sao lại có số lượng bao cao su… kinh hồn vầy?

“Nhanh lên chứ, ngẩn ra cái gì!” thấy Tân Vãn Thành chậm chạp không lựa chọn, Diêm Giai lấy 1 cái trong đống đó, nhét vào trong túi xách Tân Vãn Thành đang để trên bàn sofa.

Diêm Giai thấy Thương Dao nhìn chằm chằm vào đống bao cao su trên bàn ngẩn người, nhướng mày hỏi: “Cô cũng lấy một cái?”

Thương Dao vội vàng xua tay: “Không không không, tạm thời tôi không cần.”

“Ờ, lúc nào cần kiếm tôi.” Diêm Giai thu lại đống bao cao su, tiếp tục ăn tôm hùm đất.

Tân Vãn Thành bối rối giữa xúc động và kích thích cả buổi vẫn không quyết được, giận dữ ôm gối đập xuống: “Không được! Nếu lỡ tôi “bá vương ngạnh thượng cung*” (hiểu đơn giản nhất là cưỡng bức đi), anh ấy sẽ tống cổ tôi ngay. Tôi không thể vì người đàn ông mà vứt luôn công việc…” Cho dù người đàn ông này cô rất thích cũng không thể làm được vậy.

Thương Dao cẩn thận cân nhắc cũng thấy không ổn, nhưng lại đưa ra đề nghị tiếp theo: “Không cần cậu bắt anh ấy ngủ, nhưng mà chuốc say ảnh để nói hết những lời thật lòng. Nếu lỡ thật sự chỗ đó của anh ấy bị thương, phương diện kia không được thì nhân lúc còn sớm mà cậu sẽ cắt đứt những tình cảm của mình.”

Diêm Giai ăn tôm hùm đất Thương Dao mua, dĩ nhiên là gật đầu phụ họa: “Như vậy cũng tốt, đàn ông mà phương diện kia không được thì những cái khác ưu tú cũng không thể bù được.”

Tân Vãn Thành xách một con tôm hùm đất lên nhét vào miệng Diêm Giai để cô ấy đừng nói nữa.



Nhưng mà Tân Vãn Thành chưa làm được chuyện gì thì có chuyện.

Người cô chụp ảnh trước đó, Chương Nghị, nằm viện do tự sát không thành.

Ngay tuần lễ thứ hai của triển lãm ảnh “Ngày mai” của In studio và Hứa An Bình.

Phóng sự của Hứa An Bình cũng có tên “Ngày mai”. Triển lãm ảnh liên kết với bộ phim phóng sự, mục đích để nhiều người biết thêm về PTSD, nhưng không ai ngờ ý tốt này lại vì việc Chương Nghị tự tử mà thay đổi hết tất cả.

Mẹ Chương Nghị yêu cầu Hứa An Bình và Diệp Nam Bình phải hủy hết những hình ảnh tư liệu, cũng yêu cầu bồi thường, nếu không sẽ kiện họ.

Mọi người thế mới biết Chương Nghị cơ bản là chưa khỏi hẳn PTSD. Chương Nghị rất lo lắng khi hòa nhập lại với xã hội, ngưng dùng thuốc và chữa trị tâm lý với bác sĩ.

Thái độ của Hứa An Bình rất cương quyết, trước đó cô đã đồng ý với Chương Nghị, nhất định sẽ trình chiếu bộ phim phóng sự này xem như món quà chúc mừng Chương Nghị trở về cuộc sống đời thường. Nếu yêu cầu mẹ Chương Nghị đưa ra không phải thật sự xuất phát từ yêu cầu của chính bản thân Chương Nghị, cô có quyền từ chối.

Chương Nghị trong quá trình phỏng vấn đã lộ ra việc từ nhỏ mẹ anh đã nghiêm khắc quản lý anh, tuy anh biết tất cả những điều đó xuất phát từ tình thương của mẹ, nhưng sự bảo bọc quá mức chặt chẽ của mẹ làm anh không thể thở nổi. Anh cảm thấy sở dĩ anh yếu ớt hơn bạn bè cùng trường sau vụ xả súng kia, mấy năm liền không thể thoát khỏi bóng ma ám ảnh đó có liên quan đến việc anh bị mẹ bảo bọc quá mức từ nhỏ tới lớn. Đoạn phỏng vấn này sau đó Chương Nghị đề nghị hủy, không đưa lên dựng phim.

Không ai biết được lần này nguyên nhân thật sự mà Chương Nghị tự sát là vì điều gì. Chương Nghị ở bệnh viện, không liên hệ được, mẹ Chương lại từ chối họ đến thăm.

Mẹ Chương trong cơn giận dữ đem kể mọi chuyện trên mạng. Hứa An Bình kiên trì như vậy nên bị dân mạng chỉ trích, cảm thấy cô dựa trên sự đau khổ của bệnh nhân PTSD mà làm phóng sự cho mình.

Trước đó triển lãm ảnh còn không ít người xem, trước khi xảy ra chuyện thì còn cảm khái rằng triển lãm ảnh rất sâu sắc. Bây giờ thì hướng gió thay đổi, bắt đầu thi nhau lên án hành động của nhiếp ảnh gia chính là giết người không gươm dao. Tất cả những hình ảnh của Chương Nghị trong triển lãm đều do Tân Vãn Thành chụp. Một số người bắt đầu tấn công weibo của cô, mắng chửi rất khó nghe đến mức cô chỉ có thể đóng bình luận.

Bạn bè Tân Vãn Thành đều thấy tin tức, kể cả Hướng Diễn, mấy hôm trước ai cũng gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có bị ảnh hưởng gì nhiều không.

Tân Vãn Thành chỉ có thể thở dài: Một lời khó nói hết.

Hiện tại chỉ có thể hy vọng ba cô không biết tin tức này. Cô đổi việc vẫn giấu ba, không thể vì chuyện này mà bại lộ được.

Thật ra mà nói, những chuyện đối với cô không tính là gì, đại đa số dân mạng đều mắng Diệp Nam Bình.

Trang của In studio cũng bị công khai ra, tất cả đều dồn lửa về phía Diệp Nam Bình.

Hình ảnh mà 6 năm trước Diệp Nam Bình chụp ở Syria cũng bị đào lên, nói Diệp Nam Bình là máu lạnh, không biết xấu hổ, năm đó vì giải thưởng Pulitzer mà thấy chết không cứu, hiện giờ là vì triển lãm mà hại người khác tự sát. Tự sát nên là anh chứ không phải là Chương Nghị đáng thương.

Mọi việc càng đẩy lên cao, mẹ Chương càng nâng cao quan điểm đạo đức, yêu cầu càng lúc quá đáng, trước đó chỉ là Diệp Nam Bình phải xóa hết hình ảnh, bây giờ đổi lại là Hứa An Bình phải hủy bỏ phim phóng sự, vĩnh viễn không được chiếu phim.

Bên Hứa An Bình thì Tân Vãn Thành rất lâu không gặp cô ấy, nhưng Diệp Nam Bình thì dường như không có ảnh hưởng gì, cứ thực hiện mọi việc theo kế hoạch. Tân Vãn Thành bị mắng còn buồn bực tắt bình luận weibo, khả năng chịu đựng áp lực của anh mạnh mẽ đến vậy hay cái chính là vì anh không thấy những tiếng chửi mắng trên mạng đó?

Nhưng rất nhanh, công việc Diệp Nam Bình đã bị liên lụy. Mấy chương trình đã bàn bạc thống nhất, chỉ còn ký hợp đồng hạng mục trong một đêm đều bị hoãn lại bởi đủ thứ lý do thượng vàng hạ cám. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đối phương đột nhiên đồng loạt xảy ra vấn đề là bởi cơn sóng gió trên mạng càng lúc càng lớn.

Kỳ nghỉ tết Âm lịch tới gần, Diệp Nam Bình đơn giản làm “đại gia”, cho công ty nghỉ sớm. Diêm Giai tài trợ bao cao su cho cô, Tân Vãn Thành chưa lấy trong túi xách ra đã bị tống cổ về nhà. Trước thì bận chân không chạm đất, bây giờ đột nhiên lại rảnh tới mức muốn mọc rêu, Tân Vãn Thành chưa kịp thích ứng, trên mạng đã ầm ĩ tới không tưởng nổi.

Không biết ở đâu ra người tự xưng là đại diện chính nghĩa, xông vào triển lãm nhiếp ảnh, vẩy mực lên các tác phẩm. Nhân viên khu triển lãm cũng bị ảnh hưởng, mực dính đầy người, video được tải lên mạng, rất đông người lại khen ngợi hành động đó.

Trung tâm triển lãm không thể không tạm thời đóng cửa, tin tức được phát tới nhóm thì Tân Vãn Thành đang ở trong nhà dọn đồ. Cô đã mua vé chuẩn bị về quê ăn tết. Tối nay cô hẹn Hướng Diễn ăn cơm. Trước đó Hướng Diễn hẹn rất nhiều lần cô đều từ chối, nợ cậu bữa cơm này, đêm nay bù lại là vừa. Nhưng trung tâm triển lãm bị sự cố, Tân Vãn Thành đâu còn tâm trí nghĩ tới chuyện gì khác, lập tức buông quần jean mới xếp xong, click mở lại video đăng trên diễn đàn. Dưới video bình luận được like nhiều nhất: “Đối với những người không biết xấu hổ thì nên làm như vậy, thật hả giận.”

Tân Vãn Thành tức tới mức suýt tí ném điện thoại. Lại quay về trong nhóm đọc các tin nhắn, mọi người đều tức giận, chỉ có Diệp Nam Bình không lên tiếng.

Không lẽ năm đó anh chụp tấm ảnh dân chạy nạn ở Syria đã có kinh nghiệm bị mắng? Nếu không ai mà có thể giữ bình tĩnh được như thế?

Tân Vãn Thành không làm được vậy, cô nhắn tin lên nhóm hỏi bây giờ những bức ảnh trong triển lãm giờ làm sao?

Trả lời: Còn có thể làm sao nữa? Chỉ có thể vứt đi.

Những ảnh chụp đó là tâm huyết của cô, Tân Vãn Thành không cam lòng, khoác áo ra cửa, tới thẳng trung tâm triển lãm.

Khi cô đến trung tâm, trời đã tối đen.

Cửa đóng kín, Tân Vãn Thành dí mặt vào cửa kính nhìn vào bên trong, bên trong không một bóng người.

Người phụ trách đã cho cô mật khẩu mở cửa, cô mở cửa đi vào. Đi qua quầy tiếp tân trống trải trước tiền sảnh, đi vào gian chính triển lãm, khoảnh khắc đèn bật sáng, cảnh tượng trước mắt đập vào mắt cô.

Những kẻ nhân danh chính nghĩa là được quyền giẫm đạp tâm huyết của người khác?

Đây không chỉ là tâm huyết của In studio và ekip của Hứa An Bình, từ lựa ảnh, thuê trung tâm, in sách, trang trí, xây dựng bối cảnh, tuyên truyền… Tâm huyết của mọi người bây giờ chỉ còn một đống lộn xộn, tường bị vấy mực, khung ảnh bị đập vỡ, những bức ảnh hư hại.

Những hình ảnh của Chương Nghị là bị thiệt hại nặng nề nhất, những người quét dọn đã tạm thời gom chúng vào một góc. Tân Vãn Thành ngồi xổm trước đống ảnh này, chậm rãi nhặt từng tấm một. Những bức ảnh bị gấp, vò nhăn nheo, nụ cười Chương Nghị như bị bóp méo đi.

Tân Vãn Thành cố gắng vuốt lại cho thẳng, nhưng càng vuốt thì những bức ảnh càng biến dạng. Tân Vãn Thành nhớ mình đã chọc Chương Nghị cười thế nào, bấm nút lưu giữ nụ cười này trong nháy mắt. Cô lại cố gắng lau những vết mực lem nhem trên đó, mà càng lau thì lại càng bẩn. Mắt nóng lên, nước mắt cứ thế mà trào ra. Cảm giác hết sức bức bối khó chịu, Tân Vãn Thành ngồi bệt xuống đất, cắn chặt răng rơi nước mắt.

Phía sau có tiếng bước chân.

Chủ nhân tiếng bước chân đó chắc là thấy cô, lúc Tân Vãn Thành hít mũi quẹt nước mắt, dừng lại.

Tân Vãn Thành chà mặt mình lung tung mấy cái, tức giận: “Mấy anh không biết quét dọn cho sạch sẽ gọn gàng sao!”

Trên đất hỗn độn, bao nhiêu tâm huyết đã bị dẫm đạp, Tân Vãn Thành hít nước mũi lại chảy xuống. Cô sờ túi xách, không có khăn giấy, nước mũi sắp chảy xuống tới miệng, Tân Vãn Thành nổi giận ném túi xách đi.

Ném tới trước một đôi giày trắng.

Chủ nhân đôi giày trắng ngồi xổm xuống cạnh Tân Vãn Thành.

Một túi khăn giấy được đưa qua.

Lúc này Tân Vãn Thành mới ngẩng lên nhìn.

Không phải nhân viên trung tâm triển lãm.

Cô ngồi giữa đống hỗn độn, mặt mũi tèm lem, nhìn Diệp Nam Bình.

“Thầy Diệp…”

“Lau nước mũi đi.”

Tân Vãn Thành đơ người ba giây, nhận khăn giấy, lau mũi.

“Họ thật quá đáng!” cuối cùng có người cho Tân Vãn Thành tố cáo, không tức giận quá mức như nãy nữa.

Anh lại không chỉ trích bất kỳ ai, chỉ nói với cô: “Cô phải tập làm quen thôi, thế giới này sẽ không đối xử nhẹ nhàng với bất kỳ ai.”

Nói xong, lấy một tờ khăn giấy, giúp cô lau vết mực dính trên mặt.

Tân Vãn Thành nhìn tay anh, nhìn mặt anh không có cảm xúc gì, anh nói, thế giới này sẽ không đối xử nhẹ nhàng với ai, anh lại dịu dàng mà đối xử với cô.



Tân Vãn Thành đứng lên, vẫn không cam lòng: “Chúng ta cứ mặc kệ bọn họ muốn làm xằng làm bậy thế nào thì làm sao?”

Cô không tin vào cái gọi là thế giới vả vào mặt mình một cách đau đớn còn mình thì vẫn đáp lại bằng một bài ca. Nhưng Diệp Nam Bình bình tĩnh như vậy, Tân Vãn Thành sợ anh thật sự không để trong lòng. Tuy nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh cười: “Ai nói tôi định bỏ qua cho họ?”

“…”

“Tôi đến để chờ luật sư, giám sát việc thu thập bằng chứng.” Diệp Nam Bình quay lại, ý nói mấy camera trong các góc, “Bọn họ tới phá hư tài sản của người khác, đừng nghĩ giơ cao lá cờ chính nghĩa thì tôi không có cách gì với họ. Muốn kiện thì cùng nhau kiện.”

Đáp án này rất hả giận, nhưng Tân Vãn Thành nghĩ lại, hơi lo: “Vậy anh không sợ cư dân mạng lại mắng anh sao?”

Anh mỉm cười: “Cô nghĩ tôi quan tâm sao?”



Lát sau luật sư tới, lấy được bằng chứng, báo cảnh sát. Tân Vãn Thành không giúp được gì nên ôm một đống hình bị hư hỏng về nhà.

In studio tạm ngưng hoạt động, cô phải làm gì đó.

Mẹ Chương luôn không cho họ tiếp xúc với Chương Nghị, Chương Nghị không lộ mặt thì chuyện này không yên. Cho nên việc cấp bách là phải tìm được Chương Nghị.

Tân Vãn Thành tối muộn ôm về nhà một đống hình hư về nhà, Diêm Giai trong phòng bước ra thấy thế nhảy dựng: “Cô đi nhặt rác ở đâu về vậy?”

“Đây là tác phẩm lần đầu tiên tham gia triển lãm ảnh của tôi, tôi phải mang về giữ làm kỷ niệm.”

Tân Vãn Thành mang về nhà là những hình của Chương Nghị, phim đã bị bị mẹ Chương hủy, những ảnh đã in trưng bày tại triển lãm cho dù đã hỏng thì Tân Vãn Thành cũng không muốn chúng bị ném vào thùng rác.

Nhưng bây giờ cô không rảnh để lo sửa chúng lại, quay về nhà, phòng ngủ cũng không vào, ngồi ôm máy tính xếp bằng trên sofa, xem những video mà mẹ Chương phát trong thời gian này. Bối cảnh mấy video là bệnh viện, Tân Vãn Thành nghĩ, nếu tìm được bệnh viện đó thì có thể tìm được Chương Nghị.

Diêm Giai thò đầu qua nhìn, Tân Vãn Thành định bảo cô đừng làm phiền mình thêm thì Diêm Giai chặn trước: “Giao cho tôi. Tôi có người bạn có thể nói là Sherlock Holmes.”

Tân Vãn Thành nửa tin nửa ngờ đưa những video cô tìm được trên mạng gửi cho Diêm Giai. Diêm Giai gửi cho mấy bạn bè đang làm việc ở bệnh viện tại Bắc Kinh, không chỉ cô gửi mà còn nhờ bạn bè chuyển tiếp thêm.

Đang chờ câu trả lời thì di động Tân Vãn Thành vang lên, Tân Vãn Thành một tay kéo video của mẹ Chương, một tay sờ điện thoại xem.

Hướng Diễn nhắn wechat tới: Người đâu rồi?

Tân Vãn Thành giật mình. Lúc này mới nhớ ra tối nay hẹn Hướng Diễn ăn cơm.



Tân Vãn Thành nghiến răng chơi sang, gọi taxi tới bến tàu. May mà nhà hàng hai người đặt trước vẫn còn chưa tới lượt, lúc cô tới thì còn 5 bàn.

Hướng Diễn ngồi ngoài hàng ghế nhựa bên ngoài, cầm bảng số chờ. Tân Vãn Thành đi nhanh qua, cậu ta ngẩng lên thấy cô đến thì đứng dậy nhường ghế cho cô, nhưng miệng không tha cô: ““Ngài” bận rộn quá, tôi hẹn trước một tuần mà “ngài” còn có thể quên sạch thế này.”

“Đâu phải cậu không biết, gần dây tôi đụng toàn chuyện xui xẻo muốn chết.” Cậu ta nhường ghế nhưng Tân Vãn Thành không ngồi, ấn cậu ta ngồi trở lại ghế, “Bữa này tôi mời, xem như đền tội được không?”

“Cô mời hả?” Hướng Diễn sờ sờ cằm, đột ngột đứng lên, “Vậy tới nhà hàng bên cạnh ăn bít tết. Bên đó đắt tiền hơn.”

“Đừng đừng đừng!” Tân Vãn Thành vội vàng ấn cậu ta lại. Vì để cậu ta quên ý định ăn đồ quý, Tân Vãn Thành lấy lòng: “Tôi đi mua nước uống cho cậu, muốn uống gì?”

Cuối tuần nên ở đâu cũng phải xếp hàng, Tân Vãn Thành vất vả mua được hai ly trà sữa từ lầu một về, lấy điện thoại ra nhìn, Hướng Diễn còn chưa gọi cô, xem ra vẫn còn đang đợi bàn.

Cô mới đi tới cách cửa hàng tầm 5 mét thì di động vang lên. Cứ tưởng Hướng Diễn cuối cùng đã gọi là có chỗ, móc ra mới thấy là Diêm Giai. Tân Vãn Thành vội nghe máy.

Diêm Giai đúng là đã tìm được bệnh viện trong bối cảnh của mẹ Chương.

Chi nhánh bệnh viện Phụ lập.

Tân Vãn Thành không ngờ bạn bè trong vòng của Diêm Giai lại có khả năng tới vậy, hết sức hưng phấn, hỏi dồn: “Vậy có thể tìm được phòng bệnh của Chương Nghị luôn không?”

“Cái này hả…” Diêm Giai ngưng lại, “Tôi có thể thử xem, nhưng chắc không nhanh như vầy.”

Tân Vãn Thành kích động siết chặt di động: “Nữ vương xã giao, làm ơn làm ơn đi!”

Khi cô với Diêm Giai nói chuyện thì Hướng Diễn đã chờ được bàn trống, gọi điện thoại cho cô thì máy bận. Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị dẫn Hướng Diễn vào trong, Hướng Diễn đứng dậy nhìn một vòng, thấy Tân Vãn Thành ở xa xa. Hướng Diễn lập tức ngoắc Tân Vãn Thành. Cô đang ôm điện thoại vui vẻ nói gì đó, không chú ý tới cậu. Hướng Diễn không còn cách nào khác ngoài việc nói nhân viên phục vụ chờ mình một lát, cậu tự mình tới kéo Tân Vãn Thành.

Cậu đi tới trước mặt Tân Vãn Thành, Tân Vãn Thành mới cúp điện thoại, vẻ vui mừng trong mắt còn chưa tan hết. Hướng Diễn kéo cô: “Nhanh lên, tới lượt chúng ta rồi.”

Vừa dứt lời, Tân Vãn Thành đã nhảy lên, đột ngột ôm lấy cậu, miệng lẩm bẩm: “Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời!”

Tuy là cái ôm này rất nhanh tới mức gần như không có, chỉ tầm nửa giây là Tân Vãn Thành đã buông tay, đi thẳng về phía nhà hàng. Hướng Diễn lại sững sờ đứng yên tại chỗ cả buổi không hề nhúc nhích.

Chỉ là tới lượt mình rồi, cô lại… vui vẻ tới vậy sao?



Ba ngày sau, Diêm Giai cung cấp số phòng bệnh Chương Nghị cho Tân Vãn Thành.

Không uổng công Tân Vãn Thành vì để ở lại thêm mấy ngày mà đổi vé về quê.

Tình hình Chương Nghị nằm viện, Diêm Giai cũng nghe ngóng giùm cô. Chuyện của Chương Nghị ầm ĩ như vậy, nhân viên bệnh viện đều biết, mẹ Chương lại rất mạnh mẽ nên có tiếng ở khu giường bệnh. Hộ lý y tá khi đụng tới mẹ CHương đều hết sức cẩn thận.

Sau khi được súc ruột thì Chương Nghị đã không còn vấn đề gì, đã có thể xuất viện nhường giường cho người khác, nhưng mẹ Chương sống chết không nghe, nhất định bắt Chương Nghị nằm lại bệnh viện theo dõi, cũng không cho bất kỳ ai đến thăm, nghe nói bạn gái Chương Nghị lần trước tới bệnh viện cũng bị mẹ Chương đuổi đi.

Tân Vãn Thành nhắn phòng bệnh Chương Nghị cho Diệp Nam Bình, anh không trả lời. Tân Vãn Thành không chờ nổi, tự mình ra tay.

Tiếc là cô còn chưa tới được phòng bệnh đã bị mẹ Chương chặn lại. Mẹ Chương từng gặp cô ở studio, lập tức nhận ra cô. Tân Vãn Thành bị chặn ngoài cửa nhưng không đi, dù sao hiện tại cô có rất nhiều thời gian. Đợi ở khu bệnh cả buổi chiều, vất vả mới đợi được mẹ Chương đi mua cơm, cô nhanh chóng chạy vào phòng bệnh.

Phòng bệnh có hai giường, nhưng giường kia không có người, Tân Vãn Thành thấy Chương Nghị đang ngủ, cô hơi gấp gáp sợ mẹ Chương về tới nên cố tình ho khan một tiếng.

Không ngờ tiếng ho khan này đánh thức Chương Nghị.

Chương Nghị mở mắt ra, thấy cô, sửng sốt hỏi: “Sáng nay người bị mẹ tôi mắng ngoài cửa là cô à?”

Tân Vãn Thành cũng rất kinh ngạc. Thì ra sáng nay mẹ Chương mắng cô khó nghe như vậy anh ta đều nghe thấy, đành xấu hổ cười cười.

“Tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi cô, tính tình bà ấy như thế rồi.” Chương Nghị hiểu chuyện hơn mẹ anh ta rất nhiều.

Lúc Tân Vãn Thành đến có mang theo giỏ trái cây, nhưng bị mẹ Chương mắng một trận, giỏ trái cây cũng bị bà ném mất, bây giờ cô chỉ có thể đi tay không vào.

Vừa rồi khi Tân Vãn Thành vào cửa, thật ra Chương Nghị giả vờ ngủ. Anh bị mẹ thu điện thoại, không làm được gì, lại không muốn nghe mẹ mắng người khác, chỉ có thể nhắm mắt yên lặng.

Tân Vãn Thành không có thời gian trò chuyện, sợ mẹ Chương quay về đột ngột nên nhanh chóng nói vào chuyện chính: “Anh có xem tin tức trên mạng không?”

“Không. Di động, máy tính của tôi đều bị mẹ tịch thu.”

Thì ra cái mà mẹ Chương gọi là lên tiếng thay cho con trai, chưa hề có sự đồng ý của anh. Tân Vãn Thành nói ngắn gọn những chuyện lớn hiện tại, Chương Nghị nghe xong cau mày.

Tân Vãn Thành hỏi thử: “Thật sự là vì quay chụp phóng sự, ép anh nhớ lại hồi ức về vụ xả súng, anh mới…”

“Tự sát?” Chương Nghị nói thay cô lời khó nói.

Tân Vãn Thành gật đầu.

Chương Nghị cười, nhưng trong mắt buồn hắt hiu, “Thật ra tôi cũng không muốn chết, nhưng tôi thật sự cũng không sống nổi nữa.”

“Anh đừng nói vậy…”

Chương Nghị cắt ngang lời cô. Đối với một cô gái thuận buồm xuôi gió trên đường đời, cô không thể hiểu nổi sự tuyệt vọng này.

“Cô có thể tưởng tượng được không?” Chương Nghị nghẹn ngào trong cổ họng, “Mỗi ngày khi nhắm mắt, thì tôi nhìn thấy chính mình, làm sao mà tôi lại sống sót dưới thi thể các bạn học của mình…”

Tân Vãn Thành đứng trước giường bệnh, bị anh ta nói tới kinh hoàng. Đúng vậy, không tự mình trải qua, cho dù cô có thấu hiểu và đồng cảm cũng không thể hiểu sự đau khổ dằn vặt của anh dù chỉ một phần vạn.

“Nhưng tôi lại không thể nói với bất kỳ ai, nhất là mẹ tôi. Mỗi ngày bà nhốt tôi trong nhà, không cho tôi tiếp xúc với bên ngoài, sợ tôi nhớ tới những chuyện đó, nhưng càng như thế, tôi càng không thể thoát ra.”

“…”

“Còn bạn gái của tôi, tôi với cô ấy ở bên nhau rất vui vẻ. Nhưng tôi biết một khi tôi mất khống chế sẽ đáng sợ đến mức nào. Cô ấy có thể nhượng bộ tôi một tháng, hai tháng, nhưng mà một năm, hai năm, tôi vẫn không thể thoát khỏi bóng ma đó, cô ấy phải làm sao bây giờ?”

“…”

“Tôi không muốn kéo mọi người vào vực sâu như tôi, họ nên có những cuộc sống bình thường.”

Tân Vãn Thành nghe tới đây thì cương quyết lắc đầu.

“Nhưng nếu anh thật sự chết đi thì mới là kéo mọi người vào vực sâu như anh. Thậm chí họ còn đau khổ hơn anh hiện giờ…”

Tân Vãn Thành có thể cảm giác được anh ấy nghe những lời này của cô thì ngẩn người. Tân Vãn Thành vừa định nói tiếp thì có tiếng gõ cửa. Thấy Chương Nghị hoảng hốt Tân Vãn Thành lập tức im lặng lui vài bước, trốn sang giường bệnh kế bên, đứng sau tấm màn không dám thở mạnh.

Tiếng vừa gõ cửa vang lên thì cửa phòng bệnh cũng được đẩy vào.

Người vào không phải mẹ Chương.

Tân Vãn Thành tuy cách bức màn nhưng nghe tiếng bước chân kia không giống như tiếng giày của nữ, cũng đoán được không phải mẹ Chương quay về —

Mà cũng phải, nếu mẹ Chương vào thì cần gì phải gõ cửa. Đáng tiếc tình huống khi nãy cấp bách, cô không kịp nghĩ nhiều như vậy.

Không lẽ là y tá?

Tân Vãn Thành đang muốn thò đầu ra, lại bị tiếng Chương Nghị vang lên cắt ngang: “Anh Diệp?”



Truyền tới tai Tân Vãn Thành đúng là giọng Diệp Nam Bình: “Xin lỗi, tự tiện quấy rầy rồi.”

Giọng của anh đều đều, không có cảm xúc, giống như máu lạnh khiến người ta ghét, Chương Nghị đối với thái độ của anh dĩ nhiên không có sự thân thiện như đối với Tân Vãn Thành khi nãy: “Anh cũng đến hỏi tôi vì sao tự sát?”

“Cũng?” Diệp Nam Bình nhíu mày.

Chương Nghị cười nhạt, không giải thích.

Diệp Nam Bình cũng không hỏi tiếp, vốn dĩ anh không phải vì thế mà tới: “Tôi sẽ không hỏi anh vấn đề đó, bởi vì tôi rất hiểu anh nghĩ thế nào.”

Chương Nghị không tin, cười khinh miệt mà cay đắng: “Anh làm sao mà hiểu được?”

Tân Vãn Thành nấp sau màn, không khỏi cắn móng tay, sợ Diệp Nam Bình chọc giận Chương Nghị, cô đã tìm hiểu, người bị PTSD một khi nổi giận lên thì rất dễ mất khống chế. Cô đang suy nghĩ xem có nên bước ra hay không, đưa Diệp Nam Bình tạm thời tránh đi. Giọng Diệp Nam Bình lại cất lên, rời rạc đượm buồn: “Muốn nghe câu chuyện của tôi không?”

Diệp Nam Bình nói. Câu này làm Chương Nghị yên lặng lại.

Bàn tay Tân Vãn Thành đang định kéo màn cũng rụt về.

“…”

“6 năm trước, tôi mang một bầu nhiệt huyết đi làm phóng viên chiến trường. Bạn từ thời niên thiếu của tôi cũng theo tôi ra chiến trường, tôi tự cho việc ra chiến trường lấy tin đó chính là lý tưởng của mình. Nhưng kết quả hoàn toàn không giống như tôi nghĩ, người tôi quen biết chết trước mặt tôi, người bạn thời thơ ấu của tôi cũng vì tôi mà mất đi một chân.”

“…”

“Một cô gái đang hoàn hảo yên lành, bởi vì tôi mà mất đi một chân. Tôi áy náy với cô ấy, cô ấy lại không cần tôi bồi thường bất cứ điều gì, thậm chí còn khuyên nhủ tôi, nhưng lúc đó tôi không thể nghe lọt bất cứ lời nào, tự trách, nổi loạn, mất ngủ… Tất cả loại thuốc trầm cảm mà anh sử dụng, tôi đều từng uống.”

“…”

Tân Vãn Thành ở sau màn đã kinh hoàng không nói nên lời. Trong đầu cô trống rỗng, âm thanh bên ngoài lại rơi vào tai cô rõ ràng từng chữ một.

“Nhưng tôi mới có được sự chuyển biến tốt hơn, tôi liều chết chụp được bức ảnh đó, một lần nữa nó lại đẩy tôi trở về như cũ.”

Ảnh chụp…

Chẳng lẽ là bức ảnh đó…

Tân Vãn Thành theo bản năng lấy tay đưa lên miệng cắn chặt lại.

“Tôi chụp khoảnh khắc dân chạy nạn trước khi bị bắn chết, không ai nhìn thấy ý tưởng “phản chiến” mà tôi thể hiện trong đó, không ai cho rằng đó là một việc ngoài ý muốn. Động cơ của tôi bị người ta nghi ngờ, bị người người lên tiếng chửi rủa, cho rằng tôi hám danh, muốn đạt được giải thưởng. Khi đó tôi và anh giống nhau, trong đầu chỉ có ý nghĩ rằng, tôi sống như thế này có ý nghĩa gì.”

Giọng anh thậm chí còn mang ý cười đầy giễu cợt.

“…”

“Có một lần tôi uống say, lấy mảnh vỡ bình rượu cắt mạch máu trên tay, thật ra tôi cũng không muốn chết, chỉ là giây phút đó, thật sự cảm thấy mình sống không nổi nữa mà thôi. Cắt động mạch hoành, không chết được. Bạn tôi cười tôi, nói cắt mạch hoành cơ bản không chết được, có bản lĩnh thì cắt ngang động mạch chủ, một dao đi xuống là xong, lại muốn sống, nhưng không sống nổi.”

“…”

“Cho nên sau đó, tôi đi xăm hình xăm này.”

Hình xăm từ đầu ngón tay, theo động mạch uốn lượn xuống dưới.

Tân Vãn Thành nhớ rõ hình xăm này. Lần đầu tiên nhìn thấy cô thấy rất ngầu, cực chất. Mà không biết, sau đó lại là đau thương.

Diệp Nam Bình nhẹ nhàng bâng quơ kể lại quá khứ đau đớn của mình: “Từ đó về sau, mỗi lúc tôi không thể chịu đựng nổi, nhìn hình xăm này, tôi sẽ nhắc nhở mình, thật ra tôi không muốn chết. Đến lúc anh giống như tôi, mỗi đêm suy nghĩ về việc sống phí hoài của mình, anh sẽ từ từ tốt lên.”

“…”

“…”

Tân Vãn Thành nín thở, lắng nghe động tĩnh Chương Nghị bên ngoài màn, sau một lúc im lặng rất lâu, nặng nề thở dài.

Một giây đó, Tân Vãn Thành cảm thấy may mà khi nãy mình không lao ra ngăn hai người lại. Hai người họ mới là thật sự đồng cảm với nhau.

“Còn nữa, người bạn từ thời niên thiếu mà tôi nhắc khi nãy, anh cũng biết, Hứa An Bình.” Diệp Nam Bình nói.

“Đạo diễn Hứa?” giọng Chương Nghị trầm thấp đầy kinh ngạc.

“Cô ấy mất mát lớn hơn anh, hơn tôi rất nhiều, cô ấy lại kiên cường bước tiếp mà đi tới hiện tại. Mà mẹ anh, bây giờ đang liên tục hắt nước bẩn lên cô ấy, muốn cô ấy cũng sụp đổ giống như chúng ta, không thể sống nổi.”

“…”

“Tôi tin cô ấy không yếu ớt như vậy, một chân cô ấy đã mất đi, còn cái gì có thể hạ gục cô ấy? Nhưng tôi không muốn cô ấy trải qua những điều này, cho nên hy vọng anh có thể thuyết phục mẹ anh…”

Giọng Diệp Nam Bình bình tĩnh, mang theo sức mạnh. Nhưng không thể nói hết câu, bị tiếng cửa đập “ầm” một tiếng cắt ngang —

Mẹ Chương đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn Diệp Nam Bình, vọt vào.

“Các người có thể buông tha con trai tôi không?!” mẹ Chương tức giận đẩy Diệp Nam Bình ra ngoài. Không chỉ vậy, mẹ CHương còn nhìn xung quanh: “Còn một người nữa đâu? Trốn ở đâu rồi?”

Lúc bị mẹ Chương đẩy mày không nhíu lại một chút, nhưng khi nghe hỏi vậy, Diệp Nam Bình căng thẳng nhíu mày.

Tân Vãn Thành tránh sau màn cứng đờ người, bị mẹ Chương vén màn ra nhìn thấy. Tân Vãn Thành nhìn mẹ Chương, và người phía sau bà ta, Diệp Nam Bình.



Tân Vãn Thành chỉ kịp đối diện với Diệp Nam Bình đã bị mẹ Chương túm lấy túi xách bên giường bệnh, kéo cô và Diệp Nam Bình đẩy ra ngoài, muốn đuổi hai người đi.

Chân Tân Vãn Thành lảo đảo, được Diệp Nam Bình vững vàng đỡ được. Tân Vãn Thành nhìn Diệp Nam Bình. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, hết sức nghiêm túc.

Tân Vãn Thành cân nhắc nếu đã bị mẹ Chương bắt được, không bằng lật bài ngửa với mẹ Chương và Chương Nghị, nói rõ mọi việc. Nhưng cô mới mở miệng: “Cô Chương, cô có thể nghe cháu nói trước không…” thì suýt tí bị mẹ Chương đánh.

Diệp Nam Bình kéo cô lại bảo vệ sau lưng mình, đồng thời Chương Nghị trên giường bệnh rốt cuộc không thể chịu đựng nổi: “Mẹ! Mẹ điên đã đủ chưa!”

“…” một trò khôi hài đột nhiên im bặt.



Diệp Nam Bình dẫn Tân Vãn Thành ra khỏi phòng bệnh. Thả tay cô ra, đón nhận ánh mắt nhìn chăm chăm của cô.

Diệp Nam Bình nhìn vẻ muốn nói lại thôi trong mắt cô, khoanh tay lại hỏi: “Có cao kiến gì muốn phát biểu?”

Tân Vãn Thành nuốt nước miếng. Ngàn vạn lời nói trong miệng lại chỉ còn một câu không đầu không cuối: “Không phải em cố ý nghe lén.”

Diệp Nam Bình thả tay xuống, trầm mặc, cuối cùng không nói gì, bỏ đi.

Tân Vãn Thành đuổi theo.

Cả quãng đường không ai lên tiếng. Mãi tới khi tới bãi đậu xe, rốt cuộc cô mới kêu anh: “Thầy Diệp!”

Lúc này Diệp Nam Bình mới dừng chân, không quay lại: “Đi theo tôi làm gì?”

“…”

“Không lẽ muốn tôi cho cô một khoản tiền bịt miệng?”

“Đương nhiên không phải!”

“…”

“Em chỉ là… chỉ là…” an ủi thì bây giờ không thích hợp, hơn nữa, hình như anh cũng không cần cô an ủi, Tân Vãn Thành ậm ừ cả buổi, “Thầy Diệp, anh có đói bụng không? Em mời anh ăn cơm?”

Nói xong thì hối hận. Lần trước cô nói muốn mời anh ăn cơm, kết quả vẫn là người ta tính tiền.

Diệp Nam Bình mặt vô cảm nhìn cô vài giây, chợt bật cười.

Triệu Tử Từ từng đề nghị anh nuôi thú cưng, nhưng anh không có thời gian chăm sóc chó, lại không thích mèo, mỗi ngày đều đơn độc đi về, nhưng từ khi nào thì đằng sau anh lại có cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau hở chút là muốn anh cho ăn cơm?

Anh thu nụ cười lại: “Cũng hơi đói bụng.”

Tân Vãn Thành nghe vậy thì nảy ra một ý: “Hay là em nấu cơm cho anh ăn nha?”



Tài nấu nướng của Tân Vãn Thành không tệ, chẳng qua cô là người Thành đô, làm đồ ăn rất cay. Đề nghị khi nãy nói hào phóng vậy nhưng bây giờ đứng trong phòng bếp to vầy lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trên đường tới đây cô đã đặt nguyên liệu nấu ăn, khi về tới nhà thì đồ cũng vừa giao tới. Cô xả đông thịt trong nước, đang nghĩ nấu thịt bò không cay thì có thể ăn ngon hay không thì di động vang lên.

Diêm Giai nhắn wechat tới.

“Tối nay cậu có về ăn cơm không?”

Gần đây cô nghỉ ở nhà đều ăn cơm hộp chung với Diêm Giai, hôm nay chỉ có thể trả lời lại cô ấy: “Không về. Mình ăn bên ngoài.”

“Không phải cậu ăn với bà Chương mãnh hổ gì đó chứ?”

Diêm Giai biết hôm nay cô đi tới bệnh viện. Tân Vãn Thành do dự một chút rồi vẫn quyết định thẳng thắn: “Mình ăn với ông chủ mình.”

Quả nhiên Diêm Giai nghĩ xiên xẹo đi ngay: “Đường chạy của cậu thay đổi nhanh quá đó! Cậu có mang 001 theo không?”

Tân Vãn Thành ngơ ra một lúc mới hiểu cô ấy nói 001 là ý gì. Lần trước Diêm Giai đưa cho cô một đống bao cao su, hình như… thật sự còn trong túi xách cô.

Tân Vãn Thành lắc mạnh đầu không để mình nghĩ vớ vẩn, cũng không để Diêm Giai suy đoán linh tinh: “Cậu nghĩ vớ vẩn gì không vậy? Mình chỉ tới nấu cơm cho anh ấy thôi.”

Diêm Giai gửi qua một icon kinh hoàng, lập tức gửi thêm một bức ảnh vàng trong bếp* (hình ảnh nhạy cảm á J)

Tân Vãn Thành lười nói lại cô ấy, gác điện thoại lên bàn, suy nghĩ nấu ăn.

Một giờ sau, ba món một canh hoàn tất, mái tóc buộc đuôi ngựa của Tân Vãn Thành bị lòa xòa ra, cô vừa cởi ra buộc lại vừa đi ra phòng khách.

Diệp Nam Bình ngồi trên sofa xem tin tức, không phát hiện cô đã tới phía sau mình.

Tân Vãn Thành nhìn trộm màn hình di động của anh, thì ra anh vẫn luôn theo dõi những bình luận ác ý về mình trên mạng, không biết anh thật sự không quan tâm hay là vì thói quen giữ mọi thứ trong lòng?

Cô thu tầm mắt, lên tiếng, “Thầy Diệp, ăn cơm.”

Diệp Nam Bình nghe tiếng, ngẩng lên thấy cô thì cất điện thoại đứng dậy đi vào phòng ăn.



Diệp Nam Bình thấy cô nấu 3 mặn 1 canh: “Nhiều vậy à?”

“Anh muốn kêu chị An Bình tới ăn chung không? Chỗ chị ở gần đây mà.” Tân Vãn Thành hỏi.

Đột nhiên nhắc tới tên cô ấy, Diệp Nam Bình hơi nhướng mày, nhưng chỉ thoáng qua: “Không cần.”

Tân Vãn Thành “Dạ”, cúi đầu ăn cơm. Nhưng mà đồ ăn không cay, cô ăn không thấy vị gì.

“Ăn không quen?”

Tân Vãn Thành cúi đầu, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập: “Không có ạ, đầu bếp nấu xong thì ăn không ngon.”

Mới nói xong thì liếc thấy Diệp Nam Bình cũng buông đũa. Tân Vãn Thành sửng sốt, ngẩng lên mới phát hiện Diệp Nam Bình đang lướt điện thoại: “Sao anh không ăn?”

Anh ăn cũng không vừa miệng?

Anh lại nói: “Gọi tôm hùm đất cho cô.”

Tân Vãn Thành nhếch môi, vậy mà anh lại hiểu khẩu vị của cô?

Tân Vãn Thành do dự một lát rồi lặng lẽ giơ tay lên.

Diệp Nam Bình nhìn thấy: “Sao?”

“Nhỏ nhẹ xin thêm một lốc bia.”

Y như mấy ông bợm, ăn tôm hùm phải uống bia, Diệp Nam Bình lắc đầu: “Cái tính này…”

Lại yên lặng thêm một lốc bia vào giỏ hàng.



Nửa tiếng sau, hình ảnh trong phòng ăn cuối cùng trở nên hài hòa.

Anh ăn một canh ba mặn cô nấu, cô ăn tôm hùm đất anh gọi.

Cô lột tôm rất nhanh, nhìn là biết tay ăn già đời, chỉ chốc lát là hai lon bia, một hộp tôm hùm đất đã bị cô giải quyết gọn. Cô lại mở một hộp tôm hùm đất, tay mang bao tay nên không tiện khui bia, hất hất cằm với Diệp Nam Bình ngồi đối diện, Diệp Nam Bình đành phải giúp cô khui bia.

Cô ăn được một nửa, rốt cuộc nhớ tới anh, lột con tôm đưa tới miệng anh: “Thầy Diệp, thật sự anh không muốn nếm thử?”

Diệp Nam Bình từ chối, tự khui lon bia cho mình.

Tân Vãn Thành nói dối: “Không cay tí nào hết, giống như lần ở Thượng Hải đó.”

“Không tin.”

“Thật sự không cay!” Tân Vãn Thành cầm thịt tôm đứng lên muốn ép anh.

Diệp Nam Bình cũng đứng lên cầm lon bia đi ra phòng khách.

Tân Vãn Thành uống mấy lon bia, cũng thoải mái hơn, dứt khoát đi theo: “Anh nếm thử đi, anh bảo thủ quá.”

Diệp Nam Bình ngồi xuống sofa, Tân Vãn Thành đứng sau lưng ghế, cầm con tôm trong tay lắc lắc.

Diệp Nam Bình đưa tay ngăn cô lại. Tuy cô đứng từ trên nhìn xuống anh, nhưng không ngăn được anh đe dọa cô: “Tân Vãn Thành, cô lại ép tôi, tôi phải trừ tiền lương của cô.”

Tân Vãn Thành bĩu môi: “Chỉ biết lấy cái này uy hiếp em.”

“Không tin?”

“Không tin.”

“Tốt.” Diệp Nam Bình nói, móc điện thoại ra chuẩn bị nhắn wechat cho bên nhân sự.

Tình thế cấp bách, Tân Vãn Thành giữ lấy điện thoại anh.

“Anh nếm thử một miếng, nếu thật sự cay thì cho anh trừ lương em, em không oán giận một tiếng nào luôn.”

Đây đúng là anh biết, cô gái bướng bỉnh, nhận định chuyện gì thì chết cũng không quay đầu.

Nhưng đáng tiếc là, anh cũng bướng bỉnh.

Hai mắt nhìn nhau, xem ai ngoan cố hơn ai.

Diệp Nam Bình bắt đầu nhắn tin nhắn thoại cho nhân sự: “Chấm công tháng này của Tân Vãn Thành…”

Không ngờ, những lời tiếp theo chưa nói đã bị một đôi môi chặn lại.



Làn môi nóng bỏng.

Hôn anh, rồi lại thoáng cách ra.

Khoảng cách tầm ba tấc.

Lon bia anh còn nắm trong tay bị bóp chặt lại, lon bia bị móp méo hẳn.

Anh lại không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô.

Cô đứng từ trên cao nhìn xuống anh, ánh sáng trong mắt rực rỡ.

Cô nhìn anh, hỏi từng chữ một: “Có phải không cay chút nào đúng không?”

Nụ hôn ngắn ngủi như vậy, anh làm sao phân biệt được cay hay không cay?

Ngay sau đó, môi cô lại rơi xuống.

Nụ hôn này gần như cạy mở hàm anh ra.

Rốt cuộc anh cảm giác được vị cay theo môi răng cô mà tiến vào hơi thở anh.

Sao mà không cay? Đủ cay tới mức muốn trừ hết tiền lương của cô.

Anh lại không động đậy.

Không biết là bị vị cay này giữ chặt lại hay là, bởi hơi thở ngọt mềm mang theo hương rượu của cô…



Nhưng ngay khi cô định cạy mở khớp hàm anh, hủy diệt mọi phòng tuyến của anh thì trong nháy mắt, cô lại tách ra.

Môi dán môi, như có như không, cô hỏi anh: “Sau này, để em ở bên anh được không?”



Ý loạn tình mê, chỉ trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Tân Vãn Thành nghĩ tới những lời chiều nay của anh.

Cô muốn ở bên anh, chỉ đơn giản như vậy.

Trong khoảnh khắc, cảm xúc trong mắt anh lại vô cùng phức tạp, khi môi cô lần nữa muốn rơi xuống, đột nhiên anh giữ tay cô lại.

Kéo cô ngã xuống sofa.

Sofa mềm mại nên khi ngã ngược người xuống,  cô không cảm thấy đau.

Khoảnh khắc anh lạnh lùng đứng dậy, cô đột nhiên cảm thấy đau đớn.

“Chén bàn không cần dọn, cô đi đi.”

Đây là câu nói cuối cùng của anh trước khi rời đi.



Diệp Nam Bình nhốt mình trong phòng tối.

Anh còn rất nhiều phim chưa rửa, chắc đã đủ cho anh tiêu hết đêm này.

Trên bàn còn nửa chai Vodka, lần trước anh để lại trong phòng tối. Trong phòng không có ly, anh cầm chai uống thẳng, nóng rát.

Nhưng vẫn không rửa trôi được vị cay của nụ hôn khi nãy.

Anh lại uống thêm một ngụm.

Một cô gái như vậy, ai mà không động lòng chứ?

Nhưng mà…

Anh đem giấy ảnh ngâm vào nước thuốc, nhấn chìm mọi thứ.

Ánh sáng bên ngoài đột nhiên tràn vào.

Ánh sáng bên ngoài tràn vào đột ngột làm ảnh chụp anh rửa chưa xong bị hư hoàn toàn, còn lại không kịp nổi giận —

Người con gái mà anh cho là đã rời đi từ lâu, mặc áo khoác đeo túi, vẻ chuẩn bị rời đi, lại một lần nữa đứng trước mặt anh.

Cô xông tới hôn anh, trong bóng đêm, bất chấp tất cả.

Mùi rượu trong miệng cô còn nồng hơn khi nãy hôn anh, không phải vị bia mà là vị rượu mạnh, quỷ mới biết vừa rồi bên ngoài cô uống trộm rượu của anh nhiều hay ít.

Lúc này Diệp Nam Bình muốn đẩy cô ra không dễ dàng. Áo khoác cô rối loạn, túi xách cũng rơi xuống, người lại vẫn treo trên người anh như cũ.

Diệp Nam Bình bị cô không hề có kỹ xảo hôn tới thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng, khi túi xách cô rơi xuống đất thì trong nháy mắt, anh tỉnh táo lại.

Từ trong túi cô rơi ra một cái 001, màu bao bạc bên ngoài ánh lên trong bóng tối.

Diệp Nam Bình sửng sốt.

Cô cảm giác được anh sững sờ, cũng ngưng lại.

Kề sát bên anh, nghe hơi thở rối loạn, cảm nhận được phản ứng cơ thể anh. Nhưng khi ánh mắt cô nhìn theo ánh mắt anh tới ánh sáng bạc kia, cô cũng sửng sốt.

Trước khi Tân Vãn Thành khom lưng nhặt nó lên, Diệp Nam Bình đã đi trước một bước, nhặt nó.

Tóc tai Tân Vãn Thành rối tung, đưa tay ra muốn lấy lại, anh không đưa.

“Tại sao mang theo cái này trong túi?”

Tân Vãn Thành nổi giận: “Anh không muốn dùng nó với em, sao em phải nói cho anh biết?”

“Vậy em muốn dùng nó với ai?”

“Cái đó anh không quản được.”

Không quản được…

Tốt lắm.

Diệp Nam Bình chìa 001 ra, cô đưa tay muốn lấy thì bị anh giữ chặt tay lại.

Anh túm cô lại, thật sự nổi giận, Tân Vãn Thành không quan tâm tay bị kéo đau, eo đã bị anh ôm, người bị anh bế để lên bàn.

Chân cô không chạm đất, anh lập tức kề sát lại.

Trong bóng đêm, mắt anh lóe sáng.

Chóp mũi anh chạm vào cô.

“Anh đã cho em cơ hội rời đi.”

Anh nói.

“…” … nhưng em muốn ở lại…

Cô không kịp nói ra đã bị người cúi xuống hôn lấy, âm thanh biến mất ngay lập tức.