Thần Cấp Ở Rể

Chương 41: Con gái lớn của nhà họ Bạch



Cuối cùng Diệp Vô Phong cũng nói chuyện: “Bà nội! Nếu như Thư Âm không sai thì mọi người không được phép oán trách cô ấy. Mạc Đông Lôi bắt nạt người ta một cách quá đáng, lại còn dám hắt nước trà vào mặt của Thư Âm, cháu sẽ khiến anh ta phải trả giá gấp trăm lần!”

Lâm Kiến Ba mỉa mai nói: “Diệp Vô Phong, cậu đúng là giỏi nói điêu, cậu tưởng Mạc Đông Lôi là người dễ đối phó như vậy sao? Bà nội cũng nói rồi, lấy trứng chọi đá, khi nên nhịn thì nhịn đi. Lần này chắc chắn là Thư Âm đã phạm phải sai lầm. Cô ấy không chịu suy nghĩ toàn diện, cố tình đẩy cả gia đình chúng ta lên máy chém.”

Lâm Thư Âm tức giận: “Lâm Kiến Ba, tôi có độc ác đến mức như thế không? Tôi cũng không hiểu là rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì? Anh lo lắng rằng Mạc Đông Lôi sẽ đối phó với nhà họ Lâm, mục đích không phải là muốn đá tôi ra khỏi nhà họ Lâm sao? Bà nội à, nếu bà cũng nghĩ như vậy thì bà có thể trực tiếp ra lệnh ngay bây giờ.”

Lâm Kiến Ba nói: “Lâm Thư Âm, sự thật xảy ra trước mặt, cô không chịu thừa nhận thì cũng vô ích thôi. Nhà họ Mạc sẽ lập tức bắt tay vào chèn ép nhà họ Lâm chúng ta. Không phải là cô có tài năng sao? Vậy thì cô nhận giải quyết chuyện này đi. Giống như lần trước đích thân cô giải quyết chuyện với tổng giám đốc Bạch ấy. Cầu xin Mạc Đông Lôi hạ bớt cơn tức giận lôi đình để cứu nhà họ Lâm chúng ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng đi, cô có làm được không?”

Lâm Vĩnh Kiệt cũng nói: “Thư Âm, lời nói của Lâm Kiến Ba có thể hơi quá khích, nhưng mà nhà họ Lâm chúng thật sự không thể chọc vào nhà họ Mạc của họ. Chẳng lẽ cháu không thể vì dòng họ, vì lợi ích của mọi người mà nhẫn nhịn một chút được sao? Cháu hãy tới nhà của Mạc Đông Lôi cầu xin anh ta tha thứ đi.”

Lâm Thi Mộng cũng nói: “Lâm Thư Âm, thật ra thì chị chỉ cần hạ giá bán khách sạn Hoàng Triều là được mà, thế thôi. Chúng ta không thể muốn tiền mà không muốn sống được. Bà nội cũng đã nói rồi, ăn năn hối lỗi, bán công trình Bích La Loan kiếm tiền, có thể là dòng họ sẽ bồi thường cho chị. Bây giờ, việc quan trọng là phải làm cho Mạc Đông Lôi nguôi ngoai cơn tức giận lôi đình của anh ta. Tôi học cùng lớp với em trai của Mạc Đông Lôi, có thể, tôi có thể châm ngòi trước…”

Bà cụ trông có vẻ rất do dự, bà rất khó đưa ra quyết định ngay lập tức. Mặc dù bà cụ cúng lo lắng rằng Mạc Đông Lôi sẽ trả thù nhà họ Lâm, nhưng bà cũng rất lưu luyến miếng thịt béo bở là Bích La Loan này. Ánh mắt bà hướng về phía Diệp Vô Phong, dù sao cũng đã lăn lộn ở Thương Hải mấy chục năm, bà cụ đã xác định lại Diệp Vô Phong một lần nữa.

Ông cụ nhà bà không phải là kẻ ngốc, không thể tìm một thằng rác rưởi đến nhà làm cháu rể mà không có lí do gì được. Rốt cuộc là Diệp Vô Phong có lai lịch như thế? Mặc dù ông cụ không nói cho bà biết, nhưng dựa vào sự quan sát gần đây của mình thì bà cảm thấy Diệp Vô Phong nhất định có tài nghệ.

Bà cụ hỏi: “Vô Phong, cháu thấy thế nào?”

Diệp Vô Phong cười nhàn nhạt nói: “Bà nội! Rõ ràng là Mạc Đông Lôi chèn ép người một cách quá đáng! Có một câu nói của Thư Âm mà cháu thấy rất khâm phục, cô ấy nói rằng thà ngọc nát còn hơn ngói lành. Mọi người đều sợ Mạc Đông Lôi trả thù, nhưng mà trên giang hồ có một truyện cũ là tai họa thua người nhà. Cho dù Mạc Đông Lôi trả thù thì cũng sẽ chém giết cả một nhà chúng ta trước. Vậy thì cứ để mặc anh ta đi, cháu không tin là anh ta dám làm điều gì sai trái ở một quốc gia đường đường quản lí bằng luật pháp.”

Lâm Thư Âm nói: “Bà nội à, cháu đã quyết tâm đấu với nhà họ Mạc. Cháu vừa mới mời ba vệ sĩ cao cấp từ tỉnh thành về. Vừa rồi cháu cũng vừa mới nói chuyện điện thoại với Bạch Nhạn Phi là tổng giám đốc của công ty bảo an Long Kiếm.”

Bà cụ hỏi: “Bạch Nhạn Phi là người như thế nào? Cháu có quan hệ gì với cô ấy? Cô ấy có thể cân được nhà họ Mạc sao?”

Lâm Thư Âm nói: “Bạch Nhạn Phi là bạn cùng lớp đại học của cháu, bố của cô ấy là Bạch Vân Phong, người đứng đầu nhà họ Bạch ở tỉnh này.”

Bà cụ nghe thấy câu này của cô thì ngạc nhiên đứng dậy khỏi ghế: “Thư Âm, bà không ngờ là cháu lại có vòng bạn bè hùng mạnh như vậy. Sao cháu lại không nói sớm hơn chứ. Thảo nào cháu lại có thể hợp tác với nhà họ Bạch ở công trình Bích La Loan một cách thuận lợi như thế. Nếu như con gái lớn nhà họ Bạch có thể đích thân đến thành phố Tam Giang, thì có cho Mạc Đông Lôi thêm lá gan thì anh ta cũng không dám động đến nhà họ Lâm của chúng ta. Ha ha.”

Trong lòng Lâm Thư biết chuyện cô và Bạch Nhạn Phi là bạn cùng lớp đại học là sự thật, nhưng cô cũng mới vừa nghe được Bạch Nhạn Phi nói rằng mình là con gái lớn của nhà họ Bạch. Tại sao nhà họ Bạch lại giao công trình Bích La Loan cho cô chứ? Dường như chuyện này chẳng liên quan gì đến Bạch Nhạn Phi.

Lâm Thư Âm đã thương lượng với Mạc Đông Lôi, cô cứ tranh luận bằng lý lẽ, việc đáng làm thì phải làm. Kết quả là lại chọc tức Mạc Đông Lôi, bị Mạc Đông Lôi hất cả cốc nước trà vào mặt. Cô biết mình đã gây ra tai họa nên đã liên lạc với Bạch Nhạn Phi.

Bởi vì Bạch Nhạn Phi đã nhận được báo cáo của Tiết Phi, mặc dù Tiết Phi giấu diếm sự thật với Bạch Tinh Đồng nhưng không dám giấu giếm chủ nhân của mình. Tiết Phi đã kể chuyện anh ta gặp phải kẻ thù mạnh, suýt nữa là trải qua cái chết cho Bạch Nhạn Phi nghe.

Tình bạn của Bạch Nhạn Phi và Lâm Thư Âm khá tốt, chị em tốt chọc tức Diêm Vương, có khả năng sẽ bị trả thù một cách ác liệt. Vì vậy Bạch Nhạn Phi định là sẽ tự mình đến đó giúp đỡ Lâm Thư Âm.

Kết quả là cuộc điện thoại xin viện trợ lần thứ hai của Lâm Thư Âm gọi tới nói cho cô ấy biết người mình trêu chọc là Mạc Đông Lôi. Bạch Nhạn Phi làm cho tâm trạng Lâm Thư Âm thoải mái trở lại, một Mạc Đông Lôi nho nhỏ không đáng nhắc tới. Tự cô phải xử lí chuyện công ty một chút, chậm thì ba năm ngày, hoặc lâu nhất là một tuần nữa cô sẽ đến thành phố Tam Giang. Cô xem ai dám động đến một sợi tóc của bạn mình.

Qua cuộc trò chuyện này, Lâm Thư Âm mới biết được hóa ra bố của Bạch Nhạn Phi là Bạch Vân Phong có tiếng tăm lừng lẫy, người đứng đầu nhà họ Bạch.

Lâm Thư Âm chưa bao giờ bước chân vào thế giới gầm tăm tối, bỗng nhiên trong lúc đó cô cảm thấy được một cảm giác ấm áp đến từ thế giới ngầm. Không ngờ là bạn học của cô hóa ra là là chị đại xã hội đen. Chợt nhớ đến lời Diệp Vô Phong từng nói với cô, một ngày nào đó anh sẽ thay thế Mạc Tam Gia, trở thành bá chủ của thế giới ngầm của thành phố Tam Giang.

Lúc này, trong lòng Lâm Thư Âm có hơi mong chờ một ngày nào đó liệu điều đó có đến thật hay không?

Tâm trạng của bà cũ đã bình tĩnh trở lại, khuôn mặt mang theo nụ cười, nói chuyện với mọi người rồi lại ngồi xuống. Sau đó cùng nhau ăn cơm.

Lâm Thi Mộng lại lướt qua một tin tức nóng hổi khác: “Bà nội, đã có kết quả bán đấu giá của căn biệt thự Vọng Trường Giang trên núi Nhạn Tây.”

Bà cụ hỏi: "Kết quả là gì?"

Lâm Thi Mộng nói: “Thật khó mà tin được. Một người đàn ông trẻ tuổi thần bí đã dùng tiềm lực tài chính hùng hậu của mình chèn ép Mạc Đông Lôi, giật được căn biệt thự số chín trên núi Nhạn Tây với mức giá trên trời là hơn 800 tỉ, bao gồm cả chiếc siêu xe thể thao Bugatti xa xỉ kia. Cháu thật sự ghen tị quá!”

Trong mắt bà cụ cũng tràn đầy khát vọng, nhìn về phía Diệp Vô Phong một lúc rồi nói: “Vô Phong, bà nhớ rõ là cháu đã từng nói một ngày nào đó, cháu cũng có thể mua được căn biệt thự Vọng Giang trên núi Nhạn Tây.”

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Đúng vậy ạ. Cháu đã nói rồi mà. Bà nội đừng vội vã quá, cháu sẽ không để mọi người phải đợi lâu đâu.”

Bà cụ hài lòng nói: “Cho dù nói thế nào thì bà cũng cảm thấy rất vui mừng khi Mạc Đông Lôi không được như ý. Bà đoán nhất định là nhà họ Bạch vừa mới bí mật ra đòn mạnh. Ngoại trừ nhà họ Bạch, những dòng họ khác trong thành phố Tam Giang không thể có tiềm lực tài chính như thế. Càng không có can đảm dám tranh giành căn biệt thự kia với nhà họ Mạc.”

Diệp Vô Phong nói: “Ác giả ác báo, Mạc Đông Lôi cứ cực kì kiêu ngạo như thế thì sớm muộn gì anh ta cũng phải trả một cái giá thật lớn cho sự kiêu ngạo tột cùng của mình thôi. “

Ở một bên, trong đầu Lâm Kiến Ba thầm tính toán: “Cậu Mạc không có được căn biệt thự số chín trên núi Nhạn Tây, và chuyện lật đổ Lâm Thư Âm cũng không như mong muốn. Đoán là anh ta sẽ sớm phát điên lên thôi. Hừ, Lâm Thư Âm, Diệp Vô Phong, hai người cứ chờ chết đi, cố ý chống đối Mạc Đông Lôi thì chính là tự mình tìm đến cái chết rồi. Đừng có mà đắc ý, vài ngày nữa hai người không còn cười được đâu.”