Tám Điểm Phẩm Cách

Chương 29: Hiện trường thật là thơm



29. Hiện trường thật là thơm.

Mặc dù ngay từ đầu đã biết mình và Bạch Mãn Xuyên có quan hệ ruột thịt, nhưng bị người trong cuộc ôm hôn rồi hỏi thẳng, Bạch Bình Châu vẫn không chịu nổi kích thích này, vô thức muốn trốn tránh. Hắn cảm thấy tự mãn sau khi làm chuyện xấu, cảm thấy kỹ thuật của mình hoàn hảo, nhưng hắn lại không ngờ mình đã bị đặt dưới kính lúp của người đàn ông này ngay từ đầu. Nhất thời hắn lạnh lẽo cả người.

Hắn sợ người đàn ông hỏi tiếp, hỏi hắn vì sao biết rõ quan hệ của hai người còn nguyện ý bị chịch sâu và nhiều lần như thế.

Nhưng người đàn ông không hỏi hắn điều đó.

Hắn không trả lời, nhưng ngôn ngữ cơ thể đã phơi bày mọi thứ.

Bạch Mãn Xuyên nói: "Em còn nhớ đồ tôi tặng hôm sinh nhật em không?"

Bạch Bình Châu ừ.

"Khi ấy em hỏi tôi vì sao, tôi không trả lời." Bạch Mãn Xuyên tiếp, "Nói thật, tôi cũng có chút không dám. Cũng giống như lần này không dám nói chuyện tôi kết hôn cho em."

"Anh... Sao lại không dám?"

Bạch Mãn Xuyên dừng lại rồi hỏi: "Vậy em cảm thấy khi tôi nói chuyện này cùng em, tôi nên loại trừ thân phận papa em ra ngoài hay vẫn nên giữ nó trong lòng?"

Bạch Bình Châu ngây ngẩn. Hắn luôn cho rằng chỉ có khi mình bị chịch mới nghĩ đến vấn đề này, không ngờ tới khi xuống giường người đàn ông cũng xem xét logic đạo đức của nó.

"Cho nên, bây giờ cũng vừa lúc, tôi có thể giải quyết rắc rối này." Ngón tay Bạch Mãn Xuyên chạm vào gáy Bạch Bình Châu trong bóng tối, các khớp tay dùng sức, dùng xúc cảm nhận hình dáng xương cốt của Bạch Bình Châu, "Tặng em quà là vì thương em, không nói cho em là sợ làm phiền em."

Bạch Bình Châu như ngừng thở.

"Thế nhưng thương em hay phiền em, dường như cũng là thế. Đều là bắt đầu từ em, kết thúc từ em."

"Ý... ý gì?"

"Ý là, không có người khác, chỉ có em." Bạch Mãn Xuyên nhẹ ôm hắn, "Sau này chỉ thương em, chỉ quấy rầy một mình em."

Nửa gương mặt vùi vào cổ ấm áp của người đàn ông, hơi thở cẩn thận quét qua mùi dễ ngửi trên da, Bạch Bình Châu nhắm mắt, nhỏ giọng hỏi: "Có thể đừng quấy rầy em không?"

"Không thể." Người đàn ông cười, "Cục nhỏ em sao lại tham vậy."

Bạch Bình Châu muốn nói gì đó, cánh tay Bạch Mãn Xuyên đã siết chặt lại. Hắn không nói, không lên tiếng, không kêu gọi, giờ phút đẹp đẽ hạnh phúc thế này, sao còn phải dùng những câu tra khảo tiêu cực để phá hủy nó.

Thế là hắn ôm lấy người đàn ông, trọng tâm thân thể đều giao cho papa mình. Hắn có một loại ảo giác, xương thịt được bao trùm dưới lớp da, như thể đang trở về trạng thái nguyên thủy nhất của sự sống dưới cái ôm này. Hắn được người đàn ông bắn ra.

dương v*t người đàn ông đã cứng từ sớm. Bạch Bình Châu bị vật như thế đè lên hạ thể, trước cơn đê mê dục tình rất muốn hỏi anh, là sau khi ôm hắn rồi cứng, hay đã cứng khi đang nói những lời không tính là yêu kia.

Hắn còn chưa kịp nghĩ xong thì bàn tay người đàn ông đã luồn vào quần hắn, thuần thục mò mẫm đến chảy cả nước dâm, rồi chen những ngón tay vào hai mép bướm khít chặt vì đứng thẳng, nắm lấy âm vật chậm rãi vê vò. Khó được khi Bạch Bình Châu đứng vững, bị anh làm như thế cũng không khỏi rên rỉ, hai tay quơ quào như chết đuổi, liều mạng vồ lấy cổ người đàn ông, thân dưới mềm nhũn dựa hết vào Bạch Mãn Xuyên chống đỡ.

Khi chuẩn bị xé luôn cái quần chỉ để trang trí của Bạch Bình Châu, hệ thống trong phòng tuyệt tình bắt đầu bật ra một câu phụ đề rất lớn.

- -- phòng thúc tình rẽ phải, tôi ở đây không chịu được mấy thứ dính nhớp.

Lúc này giọng Bạch Mãn Xuyên khàn khàn còn mang theo ý cười, lau ngón tay dính chất nhầy lên đùi người trong lòng: "Nó nói em díp nhớp."

Bạch Bình Châu bị vê vò âm vật đến cao trào, cắn môi, từng chút từng chút nhả lời: "Anh... Anh đừng nói nữa..."

Người đàn ông cũng không định đụng đến mấu chốt của nơi ngoại biên, anh bế Bạch Bình Châu lên, dùng mũi giày đá cửa phòng tuyệt tình, hệ thống bật được nửa chữ thì biến mất.

Ra khỏi Thập tự rồi vào thang máy, Bạch Mãn Xuyên nói: "Có làm không? Nếu không làm thì thả em xuống, không lát nữa A Tam lại tới xách em đi."

"Không làm." Bạch Bình Châu giãy dụa, "Anh còn chưa nói rõ, ai muốn làm với anh."

"Còn muốn nói gì nữa?" Bạch Mãn Xuyên hỏi, "Chuyện kết hôn thì chút nữa nói với em"

"Không phải chuyện này! Anh kết hôn với ai tôi không xen vào." Bạch Bình Châu đẩy anh, "Có phải anh đã sớm biết quan hệ của chúng ta rồi không! Vậy sao anh không nói! Còn... còn mẹ nó chịch tôi!"

Bạch Mãn Xuyên có chút bất đắc dĩ, anh còn tưởng cục nhỏ dễ dụ, ai ngờ sướng xong một lần còn nhớ để tra chuyện này. Anh nói: "Có quan trọng không."

"Đương nhiên!" Bạch Bình Châu nghe bốn chữ này xong nước mắt cũng rơi lộp độp, "Anh chẳng biết gì hết! Anh chỉ muốn chịch tôi!"

Thấy hắn khóc, Bạch Mãn Xuyên biết mình đùa hơi quá rồi, vừa định đi qua ôm thì cửa thang máy đã mở, Đàm Tử Mặc hạng nhất đi đến. Chuyện mấy ngày nay hắn rất rõ, giờ thấy Bạch Bình Châu lau nước mắt thì trong lòng cảm thấy buồn cười, cố ý đi đến trước mặt Bạch Mãn Xuyên, vặn vẹo bộ ngực kiêu hãnh của mình dịu giọng nói: "Ngài Bạch, lần sau có thể đến tìm em nha, em không ngại tham gia với mấy người đâu."

Bạch Bình Châu vội vàng gạt nước mắt, khôi phục vẻ kiêu ngạo thường ngày, đang muốn đớp lại hắn thì không ngờ Bạch Mãn Xuyên bên cạnh đã lên tiếng.

"Ngực cậu bao nhiêu?"

"Anh!" Bạch Bình Châu tức mình ném thẳng sợi dây chuyền vào người anh, "Cút mẹ hết đi! ** má!"

Vừa hay thang máy đến tầng, Bạch Bình Châu chạy thẳng ra ngoài, Bạch Mãn Xuyên cũng không đuổi theo, chờ cửa thang máy đóng lại anh nhàn nhạt liếc nhìn Đàm Tử Mặc định sáp lại. Đàm Tử Mặc cười: "Ngài Bạch, tôi 38E đấy, anh có muốn sờ thử không."

Bạch Mãn Xuyên nói: "Cậu không phải người của Tô Đức Vận sao, sao vậy, gã không cần cậu nữa?"

Đàm Tử Mặc bị chọt trúng chỗ đau nghẹn họng, cười bù: "Sếp Tô thì anh cũng biết đấy, tôi có thể cùng gã bấy lâu đã rất hài lòng rồi?"

"Vậy tôi là mục tiêu kế tiếp?"

"Làm gì khó nghe đến thế, anh sướng, tôi được điểm, là win-win. Hơn nữa tôi cũng không dính người giống Bạch Bình Châu, dây dưa mấy thứ ở trái đất không tha, tôi chỉ cần thêm điểm là xong."

Đại khái cũng đoán được ý hắn, Bạch Mãn Xuyên nói: "Nghe rất hấp dẫn."

Đàm Tử Mặc vừa muốn nhào tới, Bạch Mãn Xuyên đã tiếp: "Nhưng thật ngại quá, tôi không thích quái vật ngực to."

Đến phòng Bạch Bình Châu, thấy cửa mở nhưng lại không có ai trong đó, anh gõ vách tường, A Tam lập tức chui ra ngoài, mở màn hình.

- -- Hôm nay mở hệ thống buff tự do, cậu ấy được bạch tuộc nhỏ trói đi chọn buff rồi. Địa điểm là canteen tầng ba.

Hai chữ tự do rất có sức hấp dẫn, Bạch Mãn Xuyên xuống lầu ba, trông thấy Bạch Bình Châu đang bắt bóng trên sân, lộn tới lộn lui muốn bắt được quả bóng lớn màu vàng đang bay nhanh.

Bạch Mãn Xuyên bước vào sân náo nhiệt, tay phải đưa ra chụp được quả bóng vàng đấy, vừa lúc Bạch Bình Châu cũng nhào tới bắt được.

"Cái gì đây?"

Bạch Bình Châu không thèm để ý đến anh, nhảy lên muốn chộp.

Bạch Mãn Xuyên liếc nhìn hình chiếu, buff tương ứng bóng vàng là --- mọc thêm một dương v*t.

Đây là Bạch Mãn Xuyên tự dịch, chứ chữ trên bóng rất ưu nhã uyển chuyển: tăng quyền sử dụng thêm một dương v*t.

"Em muốn cái này để làm gì?" Bạch Mãn Xuyên nói xong thì thả quả bóng vàng trong tay ra. Quả bóng duy nhất trong sân lại hòa lẫn trong hàng ngàn quả bóng đại dương.

Bạch Bình Châu vốn còn chưa hết tức, thế này lại càng làm hắn bùng nổ, hắn đẩy Bạch Mãn Xuyên: "Mẹ anh! Anh đền đây!"

"Đền cho em."

Bạch Mãn Xuyên liếc nhìn bảng màu tương ứng, có mục tiêu ngay lập tức. Anh nắm tay Bạch Bình Châu rồi bắt cho hắn một quả bóng lớn màu xanh lá cây.

Tâm tình Bạch Bình Châu tốt hơn được chút thì khi mở ra lại tụt mood về 0.

Thích Vãn Phong chọn được buff mình muốn thì sáp qua, thấy màu bóng trong tay hắn thì kêu lên: "Chời đất má ơi, ông chọn cái này á! Không ngờ ông có đam mê này luôn! Ái chà, ông thật biến thái."

Bạch Mãn Xuyên thật biến thái cười: "Là tôi chọn."

Thích Vãn Phong đổi lời ngay và luôn: "Thật có thưởng thức, cái này không có mấy ứng cử viên, ngài Bạch thật là sáng suốt."

Hoàn toàn không có tâm tình nghe hai người nói chuyện, Bạch Bình Châu gần như muốn quỳ xuống khi buff đã mở không thể đổi lại.

Không ngoài dự đoán, sau khi lựa chọn kết thúc, Bạch Bình Châu là nhân viên giao lưu duy nhất chọn buff màu xanh. Trong mắt mọi người, Bạch Bình Châu gần như là bay bổng rời khỏi canteen.

Bạch Mãn Xuyên đứng sau hắn nhìn dòng chữ "Bộ sản nhũ --- tự do điều chỉnh lớn nhỏ", thì cứng.