Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 1: Bao cốc đói bụng



Thanh Sơn quận nằm trên trên sơn mạch của Vân Lĩnh Sơn, tựa lưng vào tiên sơn, mặt hướng Hoàng Hà, là nơi mưa thuận gió hoà, nhưng đến nay ba năm không có một giọt mưa. Hiện tại nước sông khô cạn, mặt đất nứt nẻ, lương thực không thu hoạch được một hạt nào, ngay cả cây cỏ đều khô héo chết sạch, vỏ cây đều bị lột ăn sạch.

Thanh Sơn quận, một góc ở đầu đường Đông Thành có một cửa hiệu không mấy thu hút sự chú ý, phía trên cánh cửa của của hiệu treo một tấm biển – Hiệu Lương Thực Bao Gia. Một thiếu nữ trên cổ đeo bàn tính ngồi sau quầy tiền, thiếu nữ thoạt nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi tuổi, gầy yếu, cằm đầy, cổ tay nhỏ đến gần như chỉ còn lại một tầng da bọc xương, chỉ có một đôi mắt đen kịt sâu như nước lộ ra tinh quang. Đôi mắt của nàng chăm chú nhìn bốn chữ "nhân thiện, hậu đức" trên tường, ánh mắt chợt lóe giống như bầu trời đầy sao, môi khẽ mấp máy ra một chuỗi âm thanh nhỏ vụn:

"Bột mì, bánh bao, bánh màn thầu, bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh chưng, bánh gạo, mì tương...."

Thiếu nữ họ Bao, vốn là nữ nhi duy nhất của lão bản hiệu lương thực này, hai phụ tử sống nương tựa lẫn nhau, dựa vào kinh doanh hiệu lương thực nhỏ sống qua ngày. Thanh Sơn quận non xanh nước biếc, mưa thuận gió hòa, có thể xưng là đất lành, phụ tử kinh doanh cửa hiệu nhỏ tuy nói không công đại phú đại quý nhưng cũng không lo áo cơm, nàng cũng được nuôi đến trắng tròn mập mạp, lúc cười rộ lên khuôn mặt tròn tròn cùng đôi má lúm đồng tiền cong cong như bán nguyệt, nhìn còn giống bánh bao hơn hiệu bánh bao bên cạnh. Bởi vì nàng lớn lên phúc hậu, hàng xóm cũng không gọi tên chính, ngụ ý "Ngũ cốc được mùa" mà gọi vui nàng là – Bánh Bao.

Hiện giờ nàng lớn lên cùng cái bánh bao không dính dáng dù chỉ một chút, ngược lại rất phù hợp với cái tên vốn có của nàng – Bao Cốc. Gầy yếu cùng phơi nắng làm Bao Cốc không khác gì trái bắp nên hàng xóm lại gọi trở về tên vốn có của nàng.

" Bao Cốc, giếng nước nhà ngươi còn nước không?"

" Bao Cốc a, nhà ngươi còn bắp để bán không?"

" Bao Cốc a, nhà ngươi thực sự không còn bột mì nữa sao?"

" Bao Cốc a, có thể xem lại kho lương nhà ngươi lần nữa không, xem trong góc có còn sót lương thực hay không?"

Ba năm đại hạn a, ngay cả cây cỏ cũng không nẩy mầm, tròn ba năm không thu được một hạt thóc, mà ngay cả kho lương của Thanh Sơn quận đều đã trống rỗng, nàng cũng không phải tiên nhân trên Vân Lĩnh Sơn có thể biến ra lương thực, nào có lương thực dư a, nếu như nhà nàng còn có lương thực, nàng cũng sẽ không từ bánh bao mập mạp gầy thành trái bắp rồi.

Đầu năm, cha nàng lâm bệnh nặng qua đời. Cha nàng mất lúc lu gạo trong nhà chỉ còn lại một chén gạo, nàng dùng chén gạo đó để xin người an táng cha nàng. Sau đó nàng liền dùng xẻng cạy bệ chuyên trữ lương thực, từ bên trong đào ra không ít lương thực để lâu bị sâu mọt, đến đêm khuya vắng người liền âm thầm nấu cháo trong nhà bếp. Nàng từ một buổi hai chén cơm giảm còn một ngày một chén cháo, vì vậy số lương thực quá hạn này đủ để nàng vượt qua ba tháng. Nàng nghĩ mỗi bệ chuyên trữ lương thực đều có lương thực còn sót, nói không chừng kho lúa còn có thể tìm ra. Nàng một mình cạy không nổi phiến đá trên mặt đất, vì vậy xin giúp đỡ của nhà Chu đại thẩm ngày xưa đối với nàng có nhiều chiếu cố, đem đá phiến có cái khe, có hang chuột cạy lên, từ khe đá phiến, trong hang chuột lại đào ra bảy tám cân lương thực. Nàng chia một nửa cho nhà Chu đại thẩm, bản thân để lại phân nửa. Bốn cân các loại ngũ cốc, mỗi ngày nàng chỉ ăn một chén cháo, chống đỡ được đến hiện tại.

Nói đến cũng lạ, Thanh Sơn quận lưng tựa vào tiên sơn Vân Lĩnh, mặt hướng Hoàng Hà, là phong thuỷ bảo địa trong truyền thuyết, từ trước đến đại Hạ hiện nay đã hơn ba nghìn năm, lật hết sách cổ ghi chép cũng tìm không được nạn hạn hán ba năm liên tục ghi chép lại.

Năm ngoái, đạo sĩ của Thanh Vân Quán ngoài thành xem qua thiên tượng có nói:

"Phía nam có người cao hai ba thước, thân rộng, mắt trên đỉnh đầu, tên là Bạt, nhìn thấy nó quốc gia gặp đại hạn, đất cằn ngàn dặm." Cho rằng đây là có quái vật gây hạn hán, còn tổ chức nhóm người đi thiêu quái vật gây hạn hán, mộ phần đào ra không ít, thi thể đốt rất nhiều, nhưng chính là không thấy trời mưa.

Quận Thủ nhiều lần lần mời pháp sư thi pháp cầu mưa, cũng không thấy trời mưa.

Bao Cốc còn nghe nói Quận Thủ phái người vào trong núi Vân Lĩnh tìm tiên nhân tu hành trên núi, nhưng Vân Lĩnh mây che sương lấp trùng trùng lại có dã thú thường lui tới, mà tung tích tiên nhân thì mờ mịt, làm sao có thể tìm ra?

Bao Cốc hiện tại chỉ có một cảm thụ – đói! Trong đầu nàng hiện lên đều là bột mì bánh màn thầu bánh bao lớn, sủi cảo khói nghi ngút!

Nửa chén cháo tạp trong nhà đã bị nàng ăn hết, bây giờ trong bụng trống trơn, quầy trữ lương trong nhà, sàn nhà đều bị nàng đào rỗng, thật sự cũng biến không ra nửa hạt lương thực, khuôn mặt gầy đến không khác gì quả bắp của Bao Cốc kiên quyết nhăn lại thành nếp nhăn của cái bánh bao!

Từ nhỏ trông giữa hiệu lương thực được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, Bao Cốc biệt hiệu bánh bao thế nào có thể dễ dàng tha thứ bản thân ngồi chờ chết đói ở nhà. Đến lúc chính ngọ nắng gay gắt nhất nàng liền chuẩn bị ra cửa tìm cái ăn.

Đây là Bao Cốc từ đại hạn tới nay, sau khi đưa tang cha nàng lần đầu tiên bước ra khỏi cửa. Bởi vì trước đó nhà nàng còn có lương thực, bên ngoài lại có rất nhiều ăn mày, nàng sợ đi ra ngoài gặp phải người khác hướng nàng xin ăn. Hôm nay nàng cũng thành một kẻ ăn mày, dĩ nhiên không cần lo lắng người khác sẽ hướng nàng xin ăn.

Trước khi xuất môn, Bao Cốc còn cố ý thu thập một phen. Nàng tìm một cây gậy kim cây đuốc, đeo theo nồi đất nhổ vốn dùng nấu cháo trong bếp, còn vác theo một ít củi, chuẩn bị tìm một số thực vật rồi tìm một chỗ không người đun lên ăn. Tìm được thực vật mang về nhà nấu là không thể, hàng xóm trên đường phố nhiều lắm, mọi người lại quá quen, nếu bản thân tìm được thức ăn, hàng xóm sắp chết đói trên đường phố đến xin ăn, không cho thì rất khó xử.

Bao Cốc dùng sọt trúc vác củi, tay trái cầm đuốc, tay phải mang theo nồi đất bước ra cửa.

Xuất môn hành khất là chuyện không thể diện, Bao Cốc vô cùng không mặt mũi mà cúi đầu rụt cổ rẽ qua ngõ hẻm nhà mình. Nàng rẽ đến đường lớn bên cạnh, nhìn thấy một nam tử mang giày vải hắc sắc, trường bào thanh sắc cúi đầu đi đến, Bao Cốc không biết xấu hổ ngẩng đầu nhìn người đến là ai, nàng cúi đầu đua nồi đất đến trước mặt người đó, ấp úng nói:

"Cầu xin ngươi, xin hãy bố thí, ta ba ngày không ăn gì, sắp chết đói....."

Một giọng nói suy yếu từ trên đỉnh đầu của nàng vang lên:

"Bao Cốc a, ngươi xem ta giống như người có ăn sao?"

Bao Cốc nghe giọng nói này vô cùng quen tai, nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy gầy trơ cả xương đói đến chỉ còn lại da bọc xương giống như khúc củi lại giống như con khỉ lớn, Tôn Ngải Thanh, Tôn tú tài đứng trước mặt ánh mắt mong chờ thương cảm nhìn nàng, đôi môi khô rạn tái nhợt run rẩy, dường như đang hỏi "Bao Cốc, ngươi còn thức ăn không?" Bao Cốc yên lặng lách qua Tôn tú tài tiếp tục đi về phía trước.

Bao Cốc vừa mới bắt đầu lúc nhìn thấy người còn có thể nói:

"Cầu xin ngươi, xin hãy bố thí, có thức ăn không? Ta ba ngày không ăn gì, sắp chết đói." Đến sau lại tỉnh lược còn "có thức ăn không?" Khí trời nóng bức, thiếu nước, khát nước. Nàng gặp phải nhiều người quen, lúc mọi người chạm mặt đều sẽ không hẹn mà cùng đưa bát ra nhìn đối phương bằng đôi mắt đầy hy vọng hỏi:

"Có thức ăn không?" Bao Cốc có chút xấu hổ, người khác đều là bưng bát xin ăn, nàng là cầm nồi xin ăn.

Bao Cốc một đường đi qua nhìn thấy người đều gầy trơ cả xương đói thành da bọc xương, có một số người đói đến không có khí lực, chỉ có thể giống như con khỉ bò trên mặt đất. So với họ Bao Cốc cõng bó củi, cầm cây nhóm lửa, mang theo nồi đất còn rất béo tròn phúc hậu.

Nàng đi đến trước cửa nha môn thấy rất nhiều người đói đến trở thành vô dụng nằm dưới mái hiên ngoài phủ nha, có nha dịch đẩy xe đem những người đói đến kiệt lực chỉ còn bộ xương cốt nuốt xuống tức giận ném lên xe đẩy ra ngoài thành.

Một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Bao Cốc!"

Bao Cốc nghe thấy giọng nói của Chu đại thẩm lập tức quay đầu hướng phương hướng giọng nói truyền đến nhìn lại, lại chỉ nhìn thấy ánh mắt dân đói phát quang mà nhìn xung quanh. Không ít người đã theo ánh mắt của Chu đại thẩm thấy được Bao Cốc mang theo nồi, cõng củi, cầm gậy nhóm lửa, âm thanh nuốt nước bọt cũng theo đó bắt đầu, có mấy người thậm chí hướng phía Bao Cốc bò đến.

Chu đại thẩm bốn mươi tuổi trước nạn hạn hán rất béo, nàng một mình có thể sánh với hai người, hôm nay đều gầy thành con gà con, bước đi chân đều đang run. Nàng nhìn thấy Bao Cốc bị người vây quanh vội vội vàng vàng cản phía trước, giống như đuổi gà mà quát dân đói đi qua bên cạnh.

"Đi đi!" Lại hỏi Bao Cốc: "Bao Cốc, ngươi thế nào ở chỗ này?" Nhìn thấy còn có người trảo đến tựa hồ muốn từ trên người Bao Cốc tìm ra lương thực, vội vàng quát lớn:

"Đừng tới đây nữa, ở đây không có bắp, cô nương này tên gọi Bao Cốc!" Nàng lôi kéo Bao Cốc hướng thạch hầu tử trước của nha môn, để nhi tử của nàng nhích ra một chỗ trống, nói:

"Đến đây. Có phải ngươi......." Tả hữu nhìn một chút, hạ giọng nho nhỏ nói: "Cũng sắp cạn lương thực rồi?"

Bao Cốc nói:

"Không phải sắp, là cạn lương thực rồi, sáng hôm nay ta đã đem chút lương thực cuối cùng nấu cháo ăn."

Chu đại thẩm nặng nề thở dài, đôi mắt rưng rưng nhìn bầu trời chói chang không một gợn mây trên đầu, nức nở nói:

"Lão thiên gia a, còn có cho cho người đường sống hay không! Nghiệt chướng a!" Nàng lại chưa từ bỏ ý định hỏi Bao Cốc:

"Nhà ngươi thực sự không tìm được một chút lương thực nào nữa sao?"

Bao Cốc đáng thương nhìn Chu đại thẩm.

Chu đại thẩm nói:

"Ta nghe nói a, rất nhiều nhà giàu có đều không cấp lương thảo. Mà ngay cả Quận Thủ đại nhân cũng sắp không còn lương thực nữa, phu nhân hắn đem đồ trang sức bán, năm cổ xe đi xa vạn dặm, trên đường bị cướp ba xe, chỉ có hai xe được công tử quận phủ liều chết bảo vệ trở về. Ta nghe tam nha đầu nói, Quận Thủ phu nhân từ hôm nay trở đi buổi chiều mỗi ngày sẽ phát một lần cháo, sẽ lập tức phát thôi. Ta nghĩ ngươi còn có lương có thể chống đỡ, ai, không nghĩ tới ngươi cũng cạn lương thực rồi, này lão thiên gia a, thật sự không cho người đường sống!! Bất quá ngươi không cần sợ, tam nha đầu nhà ta lúc bán vào trong phủ Quận Thủ đại nhân làm nha đầu theo phu nhân, một hồi nàng sẽ ra phát cháo, có thể phát cho chúng ta trước, ngươi cứ ngồi bên cạnh ta, nhất định có thể nhận được cháo:" Nàng vỗ tay Bao Cốc, nói:

"May mà nhờ có bốn cân ngủ cốc của ngươi,aiz."

Bao Cốc nghe Chu đại thẩm lải nhải, cũng thở dài, ngẩng đầu nhìn lão thiên gia không cho người đường sống rốt cuộc lúc nào có thể có một mảnh mây đen đến a. Nàng vừa nhấc đầu liền thấy bầu trời có một cái bóng đang hoảng động, nàng cho rằng bản thân hoa mắt, lập tức dụi mắt, phát hiện thật đúng là có cái bóng đang di động. Bao Cốc vội vàng kêu lên:

"Chu đại thẩm, Chu đại thẩm, xem phía trên có chim a, mau gọi Chu đại ca cầm cung đến bắn xuống!" Nàng nhìn trái nhìn phải cũng không thấy con trai lớn của Chu đại thẩm, nghĩ cho dù gọi Chu đại ca đến, thì con chim này cũng không biết đã bay đi đâu rồi, không khỏi nặng nề mà thở dài.

Bao Cốc mong chờ nhìn con chim kia bay đi, lại không nghĩ rằng con chim đó cư nhiên quay đầu, hướng phía phủ nha lao xuống. Đúng vậy, lao xuống, tốc độ cực nhanh, cái bóng nguyên bản thoạt nhìn chỉ lớn bằng nắm tay hóa to, còn có thể dần dần thấy trên người nó có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển. Bao Cốc ngẩn ra, trong lòng nói: chẳng lẽ đây là tiên sơn thần điểu? Ai nha, nếu như tiên điểu này có thể nghe được mà hướng tiên nhân trên núi báo lại thì tốt rồi.

Đang lúc suy nghĩ, tiên điểu kia càng bay càng gần, hiển nhiên là muốn lao đến đến nàng.

Bao Cốc nhất thời kích động, đứng lên lớn tiếng gọi:

"Nhìn xem, tiên điểu! Tiên điểu a, tiên điểu của tiên nhân trên núi a, tiên – "Nói đến phân nửa, Bao Cốc bị nghẹn. Bởi vì con " tiên điểu" đã cách nàng rất gần, nàng chăm chú nhìn con "tiên điểu", mặc quần áo rất đẹp, tay áo tung bay, dưới chân giẫm lên bảo kiếm phát ra lưu quang. Bao Cốc âm thầm run rẩy, ở trong lòng kêu một tiếng: "Hỏng rồi, nhận sai rồi, đây không phải tiên điểu, đây là tiên nhân! Còn là một tiên nữ."

Xung quanh dân đói đều quỳ xuống dập đầu.

"Tiên nữ a —"

"Tiên nhân a —"

"Cầu tiên nữ ban mưa cứu mạng a....."

Bao Cốc thấy tiên nữ chân giẫm lên lưu hà bảo kiếm từ bầu trời bay xuống, ở một chỗ không mấy cao so với cửa phủ nha nhìn xuống nàng. Trên người tiên nữ kia đều bao phủ linh quang, nàng không nhìn thấy tiên nữ kia có dáng vẻ gì, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp đang chăm chú nhìn nàng, sau đó nàng nghe thấy một câu:

"Hừ! Ngươi mới là chim, cả nhà ngươi đều là chim!" Sau đó tiên nữ kia chân giẫm lên lưu hà bảo liền bay vào trong phủ nha.