Sứ Mệnh Phù Thủy

Chương 9: Sứ mệnh mỗi người



Nhờ ba lọ thuốc đấy mà Vera an toàn vượt qua bài thi, haizz ngày tháng vất vả với cô nàng cũng đã quả, và đây là bí mật giữa ba người bọn cô. Vera có thể yên tâm mà học tập thật tốt chuyên môn của mình. Còn Ciana thì lại quay về chuỗi ngày luyện tập của lớp đặc biệt. Khi cô học tập ở đây gần 3 tháng hơn, sắp tới cũng có lễ hội giáng sinh, nhưng chưa một phù thủy nào đến để nói chuyện với cô. Cô cũng biết cường độ luyện tập của họ rất khắc khe, nhưng mà... đồng hương mà cũng không thể gặp sao? Nghĩ là thế, hôm nay cô gặp được một đàn chị với vẻ ngoài rất xinh xắn, đàn chị này lớn hơn cô 4 tuổi, thành tích cũng rất tuyệt nhưng hình như... chị ấy sắp ra chiến trường rồi.

- Đồ ở đây ngon không?

Ciana nhìn Kara ngồi đối diện, cả người chị ấy cứ toát ra điều gì đó bất lực. Ciana lắc đầu trong vô thức. Kara mỉm cười nhẹ, sau đó gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng.

- Em được vào lớp đặc biệt, tương lai ra chiến trường là cái chắc! Nhưng mà... chị nghĩ em sẽ không ra đâu!

- Vì sao ạ?

- Thân phận của em!

- Chị... ở làng phù thủy chị rất tài giỏi, năng lực còn hơn em! Tại sao chị lại giấu chứ!

- Chị không muốn ra chiến trường!

Kara chọc chiếc nĩa xuống miếng thịt bò, Ciana không nói được liền lặng lẽ ngồi nhìn.

- Nhưng mà,... chị vẫn phải đi! Chị nghĩ đó là trách nhiệm... dù sao có vương quốc này thì mới có chúng ta! Dù họ có đối xử như thế nào,... chúng ta cũng phải bảo vệ vương quốc này!

Kara nói, nhưng ánh mắt hướng về một chàng trai với nụ cười tươi rói. Anh ấy nhìn thấy chị cũng nở nụ cười nhẹ nhưng rất nhanh quay đi với đám bạn của anh ấy. Cô và anh ấy là một cặp, nhưng tình cảm này bị người đời cười chê, và cô cũng không muốn ảnh hưởng tới anh nên lựa chọn im lặng. Chưa bao giờ cô yêu vương quốc này, cái vương quốc phân biệt chủng tộc, lăng mạ kì thị cô. Nhưng vì vương quốc này có anh nên cô mới nén lòng yêu nó. Cô muốn bảo vệ anh trên chiến trường bằng tất cả những gì cô có.

- Chị biết một khi đi thì không thể trở lại, nhưng chị muốn làm gì đó! Cho vương quốc, cho quê hương... và người chị yêu nữa!

Kara cười nhẹ nhàng đặt nĩa xuống, cô tháo một sợi dây chuyền trên cổ rồi đưa cho cô. Ciana ngạc nhiên nhìn sợi dây chuyền trong tay.

- Nếu chị đi không trở lại! Hãy đưa nó cho Zyra.

Ciana nắm chặt dây chuyền.

- Có ích kỷ không ạ?

Kara ngạc nhiên.Ciana ngước lên nhìn cô, người đồng hương lần đầu nói chuyện, nhưng cũng có thể là lần cuối.

- Có ích kỷ cho bản thân chị không?

Kara mỉm cười.

- Chị đã trốn tránh, khoảng thời gian đó... chị đã ích kỷ cho bản thân rồi! Ai cũng muốn được làm người bình thường! Thì phù thủy ai sẽ làm? Đúng chứ!

Ciana cũng cười, cô cất đi sợi dây chuyền.

- Em... sẽ giúp chị!

Kara nắm lấy tay cô siết chặt, ánh mắt ươn ướt có phần cảm kích. Sau đợt đó, thỉnh thoảng cô sẽ thấy Kara điên cuồng luyện tập cùng đội quân ở bên khuôn viên kia, cô cũng thấy được ánh mắt chạm nhau của Zyra và Kara, một chốc nhưng chứa đựng tình cảm chân thành. Chiến tranh thật đáng sợ, vì nó mà cặp đôi yêu nhau bị chia rẽ, cha mẹ mất đi con cái. Nhưng không thể nào chống lại được, vương quốc cần phải được bảo vệ. Đúng như Kara nói, ai cũng chọn người bình thường thì phù thủy ai sẽ làm. Ciana nhìn thấy vẻ mặt công chúa đang vui vẻ chơi đùa, cô cười nhạt. Đúng vậy,... cứ đòi làm công chúa, thì phù thủy ai sẽ làm chứ. Nhớ khi xưa bị đám dân thường ở làng bên sỉ vả việc cô làm phù thủy, về nhà cô đã khóc to muốn chối bỏ cái thân phận này, cô muốn được mặc quần áo màu hồng, muốn được có bụi tiên lấp lánh như công chúa cơ. Lúc đấy chả ai dám mắng cô là đồ xui xẻo, xấu xí cả.

Ciana cảm thấy buồn cười cho cái suy nghĩ đó, cô không nhìn họ luyện tập nữa mà đứng dậy ra về. Cô bước qua quán cà phê hôm nọ có anh chàng Zane đẹp trai. Cô mạnh dạn đi vào, cánh cửa mở ra là một không gian khá ấm cúng với âm nhạc du dương. Zane nhìn thấy cô liền nở nụ cười tươi tắn, không hiểu sao nhìn nụ cười này cô thấy rất thoải mái. Nghĩ đến đó, trái tim cô có chút rung động. Zane đưa giấy có viết đồ uống cho cô lựa chọn. Ciana nhìn qua một hồi cũng không biết uống gì. Zane suy nghĩ sau đó nói.

- Tâm trạng em bây giờ đang thế nào? Anh sẽ làm món thức uống phù hợp!

Ciana ngạc nhiên, cô suy nghĩ một hồi rồi nói với anh.

- Em thấy trống rỗng,... em cần người nói chuyện!

Zane cười tươi sau đó đi vào trong, Ciana nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người đang đi tới đi lui, hiện giờ vẫn còn sáng, chắc một số người đi làm về hoặc chuẩn bị cho công việc buổi tối. Chẳng mấy chốc Zane đem ra một ly trà oải hương thơm ngát.

- Của em đây! Cô bé!

Zane đặt xuống sau đó cũng ngồi đối diện cô, Ciana nhấp một ngụm, hương thơm lập tức khiến cô thấy thoải mái, đúng là thần kì nhỉ. Zane vui vẻ khi thấy cô thích món trà của mình.

- Anh là Zane!Chủ quán ở đây!

- Còn em là Ciana!

- Anh biết! Em được vinh danh ở quãng trường mà!

Zane cười nói, ai chả biết cô là tân học viên nổi trội. Ciana chống cằm.

- Chắc tấm ảnh đó xấu lắm!

- Ừm xấu thật! Nhưng em ngoài đời xinh xắn lắm!

Ciana đỏ mặt quay ra cửa sổ, đúng là biết nói chuyện thật.

- Học viên ưu tú có chuyện gì buồn phiền sao?

- Dạ! Em chỉ cảm thấy thế giới này nhiều thứ to lớn quá... em chợt cảm thấy sợ!

Zane lặng người nhìn cô, từ trong đôi mắt ngây thơ ấy anh thấy được sự bơ vơ lạc lỏng. Anh cũng nhìn theo hướng của cô, một cụ già đang ngồi thơ thẩn nhìn về một hướng.

- Đúng rồi! Thế giới này đáng sợ lắm! Nhưng cũng không hẳn, nó còn tùy thuộc vào tâm trạng của em nữa! Em thấy mệt thì thế giới này màu đen, em thấy vui thì thế giới này màu hồng!

Ciana quay sang nhìn anh.

- Chỉ cần tích cực thì em sẽ thấy khác liền!

- Đó là lý do anh luôn cười hả?

- Mỗi người có một sứ mệnh riêng, anh thì luôn muốn đưa năng lượng tích cực đến cho mọi người! Anh muốn góp phần nào đó vào thế giới này!

Ciana chớp mắt.

- Mỗi người đều có một sứ mệnh riêng ạ?

- Đúng rồi! Trên đời này không có ai là dư thừa, họ đều có một sứ mệnh riêng!

Nhờ câu nói đó mà tâm trạng của Ciana cũng tốt lên, mỗi người đều có một sứ mệnh riêng... không ai là dư thừa cả. Haha.... trên đời này làm gì có ai dư thừa chứ, chỉ cần sống đúng với chính mình là được rồi. Ciana tự tin nở nụ cười tươi quay trở về nhà.

Ở quán rượu Melanie, ở trên tầng hai. Malenia nằm trong chăn, cả người không bận đồ cầm quyển sách lật từng trang đọc. Rine tắm xong chỉ quấn một khăn tắm ngang hông. Hai người họ vừa mới làm chuyện những cặp đôi hay làm xong. Anh vứt khăn chui vào trong chăn ôm chầm lấy cô. Melanie đánh tay anh sau đó ngồi tựa lưng vào thành giường. Rine chui lên đặt mặt mình lên bộ ngực đẫy đà trắng nõn.

- Phù thủy em ai cũng trắng bóc như thế à?

- Đương nhiên! Bọn em là đẹp nhất!

Melanie tự hào nói, cô lật trang tiếp theo đọc. Rine chỉ vào con bướm mặt quỷ trong tranh.

- Nhìn ghê quá!

- Nhưng phấn của nó có thể trị được một số bệnh!

Rine ồ lên một tiếng, anh hỏi cho vui thôi chứ không muốn biết lắm. Đột nhiên Melanie khựng lại, cô đưa tay sờ lên vai anh.

- Anh bị có vết thương mới à?

Rine ngồi dậy đưa mặt ra sau cố nhìn. Melanie biết anh làm việc trên chiến trường đầy vất vả, cô mím môi.

- Chưa bao giờ em ghét anh làm nghề này như bây giờ!

Rine không nói gì, anh biết cô đang lo cho anh. Melanie cất quyển sách sau đó cô ôm chầm lấy anh từ đằng sau, áp bộ ngực lên lưng của anh.

- Em muốn anh lành lặn trở về với em! Nơi đó thật khốc liệt!

- Nhưng đó là bổn phận của anh! Làm sao được!

Anh quay người lại nhìn thẳng vào mắt cô.

- Nhưng em cũng là người hỗ trợ, tại sao không cho em lên chiến trường!

Rine cầm tay cô lên hôn nhẹ.

- Anh không muốn thấy em bị thương...

Melanie rút tay lại, cô tức giận, ánh mắt có chút ươn ướt.

- Nhưng em cũng không muốn mỗi khi gặp anh...anh đều có vết thương! Em biết sau khi về anh đều tránh né em để vết thương lành lặn rồi mới tới! Anh có biết.... em lo lắng thế nào không?

- Anh xin lỗi!

- Xin lỗi xin lỗi... chỉ biết xin lỗi... hức... em không thích như thế... em không thích chiến trường!

Rine đưa tay lau giọt nước mắt trên má cô, anh cảm thấy khá ấm áp. Anh tiến tới trao cho cô một nụ hôn.

- Đừng khóc,.. công chúa của anh! Anh yêu em!

Melanie cũng vòng tay lên cổ anh đáp trả lại nhiệt tình.