Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người

Chương 63: Phiên ngoại hàng ngày gà con học tập



《 Khóa thiên thu 》đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ khi phát hành.

“Hu hu hu hu phim này cũng chân thật quá đi, chẳng lẽ lại không cho chị một kết thúc tốt đẹp à?’

“Bộ phim kết thúc, kỹ thuật diễn của các diễn viên rất tốt, đáng khen ngợi!”

“Tôi mới từ rạp chiếu phim đi ra, tôi nói cho các bạn biết phim rất hay, mọi người nhanh đi xem đi, cốt truyện chặt chẽ, ý tưởng mới mẻ, bộ phim không chê vào đâu được, đây là bộ phim hay nhất năm nay mà tôi đã xem!”

“Tôi không kìm được nước mắt chảy xuống khi nhìn thấy cảnh sau sân khấu hí kịch ở trong rạp phim…”

Dĩ nhiên trong một bộ phim không thể nào chỉ có khen, có một nghìn người xem thì sẽ một nghìn suy nghĩ cảm nhận khác nhau, nên họ cũng có những ý kiến khác nhau.

“Thật ra tôi cảm thấy bộ phim này vẫn theo lối cũ, chẳng qua kết thúc có chút khác, tôi cảm thấy bộ phim này cũng bình thường.’

“Tôi không hiểu và phân tích được logic của mạch phim, tôi chỉ cảm thấy đồ họa trong phim rất đẹp, điều này không tốt cho phim.”



Trên đây đều là những bình luận của bộ phim, fan trà xanh có tổ chức có kỷ luật rất hiểu chuyện, không có ác ý bôi đen nói xấu, kể cả có làm thì họ cũng không bình luận nói xấu dưới trang 《 Khóa thiên thu 》làm mất ấn tượng với những người khác. Nhưng ở dưới cũng có những tán phấn và người qua đường khen ngợi.

“Chị thật sự rất đẹp, từ trước đến giờ em chưa hâm mộ ai, bây giờ em rất hâm mộ Giang Ngộ, kiếp trước anh dập đầu bao nhiêu lần với phật tổ lên mới cưới được tiên nữ như chị vậy?”

“Bây giờ em đến dập đầu còn kịp không?”

“Nói thật, trước kia tôi nghĩ khuôn mặt nữ chính hợp với bộ phim, nhưng không ngờ nó hợp đến vậy, rất đẹp.”

《 Khóa thiên thu 》là một bộ phim nhỏ kinh phí thấp, nam nữ chính cũng chỉ là những người mới nổi tiếng, nhưng dưới tình huống họ chưa nhận quảng cáo nào thì bộ phim này giống như giúp họ nổi tiếng nhanh hơn.

Ngay cả các nhà phê bình nổi tiếng cũng nhận xét về bộ phim, đặc biệt ở cuối bài đánh giá của mình ông ta đánh giá riêng về kĩ thuật diễn xuất của Lâm Linh: Dục vòng và dã tâm đã được cô diễn đúng mức, nhưng cô diễn hơi nhiều và thiếu một phần mềm yếu, đánh giá khích lệ.

Các sự kiện tới dồn dập vì bây giờ Lâm Linh không còn là nghệ sĩ ở tuyến mười tám nữa, từ bộ phim 《 Khóa thiên thu 》danh tiếng của cô tốt hơn, mọi người thích và địa vị của cô cũng tăng lên, Lâm Linh nhảy một cái trở thành một tiểu hoa đán hót nhất ngành giải trí.

Sau khi bộ phim này ra mắt, không chỉ với lâm Linh mà cả đạo diễn kiêm biên kịch của bộ phim cũng nhờ vào bộ phim này xoay mình thoát khỏi danh hiệu ‘Nghìn năm làm phó đạo diễn’.

Cho nên ông lợn vẫn luôn keo kiệt hào phóng cho mỗi người trong đoàn phim một bao lì xì, lần này thật sự là tiền, cuối cùng cũng không phải kiếm tiền mua thức ăn!

Lâm Linh và những diễn viên khác định sử dụng để tuyên truyền cho bộ phim, chụp xong sẽ dùng số tiền này đi uống trà trò chuyện.

Vương Kỳ cũng gửi một bao lì xì đỏ vào trong nhóm.

Lâm Linh kích động mở bao lì xì ra, nhìn ra sáu đồng sáu…

Đu sao có còn hơn không, nên Lâm Linh vẫn chấp nhận được, cô cố nén trong một phút vừa nãy không nói ông ta keo kiệt!

Cô uyển chuyển nói một chữ: “Đệt.”

Lâm Linh nhịn được nhưng người từ trước đến nay luôn nhanh mồm như Chu Tiểu Vân thì nói luôn: “Tôi đệt, ông là một đạo diễn keo kiệt, ông lợn chết tiệt, có sáu đồng sáu mà ông cũng phát? Chu Tiểu vân tôi có chết đói, từ trong này đi ra ngoài cũng không muốn phong lì xì của ông.”

Lâm Linh lập tức phụ họa, cô giơ tay kháng nghị: “Vân nói đúng!”

Người luôn im lặng như vai nam chính Ngô Thụy Thần nói: “Mọi người đừng ồn ào, tôi nói thay ông trời, đạo diễn cũng keo kiệt thật.”

Những diễn viên khác cũng khác nghị ở phía dưới: “Đạo diễn phát lì xì nữa đi, lần này phát bao lớn!”

Sau đó, một giây tiếp theo một ảnh chụp màn hình được Vương Kỳ gửi vào trong nhóm: Vân Khởi Vân đã nhận được bao lì xì của bạn.

Lâm Linh: “…”

Ngô Thụy Thần: “…”

Một giây bị tát vào mặt, nó thật thơm.

Vân Khởi Vân nói: “Ha ha ha ha ha, mắng thì mắng, cãi nhau thì cãi, chứ đừng cầm tiền ra làm trò đùa. Hơn nữa không phải các cậu cũng nhận rồi à?”

Lâm Linh nhìn người đầu tiên nhận bao lì xì là mình, cô im lặng.

Sự việc như này, Lâm Linh rất xấu hổ và tức giận tìm được zalo của Chu Tiểu Vân, cô gửi cho Trương Tiểu Chu một tin nhắn: “Đàn bà kia, cậu đã thành công chọc giận tớ.jpg.”

Chu Tiểu Vân không chịu thua, rất nhanh gửi lại cho cô một tấm ảnh gấu trúc có biểu cảm buông tay: “Tớ chỉ giả vờ bị ép, làm gì đến lỗi thế.jpg.”

Hai người nhắn đi nhắn lại, sau làn sóng nói chuyện bằng tấm hình lâm Linh cảm thấy mệt mỏi, cô quyết đinh giơ tay đầu hàng.

Thịnh Thế Bạch Linh: “Được rồi, tớ chịu thua được chưa, người đại diện Chu Đại.”

chu Tiểu Vân rất giỏi trong việc giao tiếp quan hệ xã hội với công chúng, nên được một người đại diện nổi tiếng trong vòng giải trí nhìn trúng, nhận cô làm học trò, cũng giúp cô phát huy sở trường của mình!

Cho nên đứa cầm kịch bản thay đổi số phận này gần đây rất phách lối!

Chu Tiểu Vân: “Hừ, cậu chỉ có những tấm như thế mà dám đấu với tớ!”

Lâm Linh: “…”

Lần sau cô thu thập nhiều tấm hình hơn một chút!

Người vừa thua ở trận chiến biểu cảm tấm hình là Lâm Linh, bây giờ cô càng bực bội, nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định đi chọc Ngô Phỉ.

Thịnh Thế Bạch Linh: “Phỉ cậu nhìn xem, chồng tớ mua nhẫn kim cương cho tớ này, nó rất đẹp, mọi người đều thích.”

Chuyên gia ưu tú tư vấn tình cảm ngày nay: “Cút.”

Lâm Linh: “Ha ha ha ha ha.”

Sau đó cô nên Facebook xem một lượt tin tức rồi mới hài lòng tắt điện thoại.

Vừa nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là chín rưỡi tối, lúc này Giang Ngộ vẫn còn đang họp trong thư phòng.

Lâm Linh suy nghĩ một chút, cô quyết định xuống bếp làm một bữa ăn đêm cho anh, anh làm việc đến tận bây giờ nhất định rất đói.

Bình thường phòng bếp đều do dì Lưu nấu ăn dọn dẹp, nhiều nhất thì Lâm Linh cũng chỉ lén lén đi vào làm đồ ăn vặt thôi, cho lên trong tủ lạnh có những nguyên liệu gì cô cũng không biết, Lâm Linh nhìn bên trong tủ lạnh chống không và một chút rau xanh cũng không có, cô quên mất mỗi hôm dì Lưu nấu ăn đều đi chợ mua nguyên liệu tươi, trong tủ lạnh chỉ có một chút gia vị và một hộp trứng gà, ngày cả một quả cà chua cũng không có.

Vậy thì cô sẽ nấu mì ý với trứng gà này.

Đầu bếp Linh bận rộn nửa tiếng tắt bếp đi, cầm ra một bát mì nước trứng trong veo, vì sợ nó quá đơn giản nên cô chiên thêm một quả trứng gà để bên trên.

Với đôi bàn tay của cô, bát mì này trông cũng rất ngon, Giang Ngộ vẫn còn đang họp trong phòng, cô sẽ giúp anh nếm thử trước xem vị như thế nào.

Ừ, mùi vị cũng không tệ lắm!

Cầm bát mì này vào thư phòng, thấy Giang Ngộ vẫn đang họp, nhưng mà cô nghe thấy thì cuộc họp sắp kết thúc rồi. Vì thế Lâm Linh nằm ườn lên mặt bàn sách ngồi đối diện với anh, hai tay chống cằm, cô không nên tiếng sợ quấy rầy anh làm việc, nhưng thỉnh thoảng cô lại chớp mắt nhìn anh.

Thấy anh không để ý đến mình thì cô cũng không nhụt chí, nếu không phải mắt đang đau thì cô có thể nháy mắt tiếp!

“Ừ, việc này cứ như vậy, cuộc họp kết thúc.”

Không đến mười phút, Giang Ngộ bình tĩnh tan họp, tháo mắt kính xuống, anh rời mắt khỏi màn hình máy tính, nghiêng đầu sang nhìn người tự ý đi vào còn không yên lặng.

Đi lung tung trong phòng làm việc một lúc, rồi lại đi đến bên cạnh anh nghịch ngón tay anh, chơi một lúc đến mệt thì lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cằm đặt lên bàn sách rồi dùng đôi mắt nhìn chằm chằm anh.

Lâm Linh thấy cuối cùng anh cũng tan họp, cô vội vàng đứng lên, háo hức đẩy bát mì về phía anh: “Nhanh lên, chồng yêu của em, nhân lúc còn nóng anh ăn đi, mì này để nguội ăn không ngon đâu, tuy rằng không có nguyên liệu để phối nhưng em đã dùng tài năng nấu ăn giỏi của mình làm nó thành món mì ngon. Đặc biệt quả trứng gà này em rán ngoài cháy trong mềm, ăn rất ngon!”

Lâm Linh hăng hái sôi nổi giới thiệu, nói khoác độ ngon của món ăn, rồi dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh.

Giang Ngộ nhìn bát mì được cô nói khoác độ ngon, rồi lại ngước mắt nhìn đôi môi bóng loáng của cô, hỏi cô: “Em ăn vụng?”

Lâm Linh người đang mong đợi anh khen ngợi: “…”

Anh đang nói cái gì vậy, cô chỉ thay anh ăn thư hai miếng, sao lại gọi là ăn vụng được? Cô ăn hai miếng thì làm sao? Cô nấu thì cô không được ăn à? Hả?

“Em không có, anh nói oan cho em!” Lâm Linh ngẩng cao cổ, không ngượng ngùng chút nào nói: “Em chỉ ăn thử hai miếng mà thôi.”

Giang Ngộ cầm đũa nên ăn quả trứng tình yêu của cô, nghe thấy cô nói vậy, anh rất bình tĩnh phân tích cho cô: “Nước trong chén mì đã thấp hơn 2cm, có thể thấy em ăn hơn hai miếng.”

“Em có nhớ buổi sáng em đã hứa với anh là buổi tối không được ăn lung tung?”

Thật ra Giang Ngộ chỉ muốn nhắc nhở cô mà thôi, dạo gần đây cô ăn uống không có quy luật Giang Ngộ chỉ đang giúp cô chữa một tật xấu.

Trực tiếp bị Giang Ngộ vạch trần, Lâm Linh người đã khẳng định chỉ ăn hai miếng: “…”

Anh biết tính toán như vậy sao không đi làm thám tử đi!

Thấy không cãi được nữa, Lâm Linh quyết định không nói đúng sai: “Em không biết anh đang nói gì.” Sau đó cô không nói câu nào có vẻ hơi tức giận bước nhanh đi ra ngoài thư phòng.



Lúc Giang Ngộ từ phòng làm việc đi đến phòng ngủ thì thấy cô đã nằm ở trên giường, kéo chăn qua bả vai nhìn giống như đã ngủ rồi, bình thường thì cô sẽ nằm một bên cầm điện thoại xem video để đợi anh.

Cô nằm đưa lưng về phía anh, nằm ngủ trong một góc, không hiểu sao lại lộ ra một bộ dáng bướng bỉnh.

Giang Ngộ hơi nhíu mày, anh bắt đầu tự hỏi xem những gì mình nói ở thư phòng có nặng quá không.

Chẳng qua cô ấy chỉ ăn một chút bữa ăn khuya mà thôi, thôi thì sau này anh sẽ nhìn cô nhiều hơn một chút là được.



Sau khi Giang Ngộ tắm xong đi ra, anh vén chăn lên nằm xuống, kéo cô ôm vào trong ngực, chuẩn bị ngủ.

Lâm Linh ở trong ngực anh đầu tiên là xoa cánh tay của anh trước, sau đó mơ mơ màng màng nói: “Anh vào rồi à?”

“Ừ.” Giang Ngộ ôm cô, giọng nói anh có chút trầm thấp: “Ngủ đi.”

“Không được.” Lúc này Lâm Linh lại tỉnh táo, vin vai anh leo người lên, cô đè trên người anh, nhìn thẳng vào anh nói: “Anh chưa cho em một nụ hôn chúc ngủ ngon.”

Giang Ngộ ôm eo cô, lật người cô lại, hai người đảo lại vị trí cho nhau., Lâm Linh bị anh đè ở dưới người, ánh mắt cô ngây ngốc nhìn anh.

Giang Ngộ không nhịn được cúi đầu xuống ngậm đôi môi của cô hôn một cái.

Lâm Linh nhận được nụ hôn chúc ngủ ngon rồi nhưng cô vẫn chưa hài lòng, đâu tiên cô cắn nhẹ trên môi anh một cái, sau đó cô rất nhanh vùi mặt vào ngực anh.

Cô mở miệng nói bằng âm thanh buồn bã: “Vừa nãy anh nói em ở thư phòng, em không vui.”

“Ừ, là anh sai.” Giang Ngộ rất sáng suốt chọn cách trực tiếp xin lỗi.

“Tất nhiên là anh sai, em có lòng tốt nấu cho anh bát mì, vậy mà anh còn nói em, anh nói có ai như vậy không?” Thấy Giang Ngộ nhận sai, Lâm Linh rất nhanh hăng hái được voi đòi tiên, miệng nhỏ nhắn của cô bắt đầu nói: “Anh không thể khen em một câu à? Rõ ràng em là người giỏi, nhân hậu lại còn tốt tính xinh đẹp.”

“Với lại trong sách nói, người chồng nên kiên nhẫn động viên, khen ngợi vợ và đây cũng là cách làm chính xác nhất để quan tâm đến vợ. Nên đây là cách làm đúng nhất anh biết không?”

“Ồ?” Một tay Giang Ngộ ôm cô, một tay anh kéo chăn đắp kín bả vai cô, nói tiếp câu của cô: “Sách gì?”

“《 Giáo dục sức khỏe tâm trạng của trẻ vị thành niên 》” Lâm Linh ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, cô cong cong khóe mắt, trên môi nở một nụ cười tươi.

Giang Ngộ: “…”

Đúng là cô rất cần giáo dục!