Say Mê

Chương 2



Edit by ttan

Lần đầu tiên Dương Lưu Thư gặp Hướng Đông Dương, là vào năm cô 13 tuổi, trong bữa tiệc kỷ niệm của trường.

Trường được thi công bằng tiền của nhà họ Hướng, được đặt theo tên của bố Hướng, đương nhiên, loại hoạt động này, chắc chắn sẽ mời người nhà họ Hướng đến.

Đến tối hôm đó chính là Hướng Đông Dương, người vừa mới học thạc sĩ ở nước ngoài xong về nước.

Vì được giáo viên yêu thích, tối hôm đó Dương Lưu Thư đã có một cơ hội được múa đơn, tiếc là lại bị trẹo chân trong một động tác xoay tròn.

Cô nhịn đau hoàn thành nốt điệu nhảy đó, mắt cá chân sưng tấy rất đau, đau đến mức không thể chịu nổi, nhưng đối với cô lúc đó hiếu thắng như vậy, đau nhất, là mặt mình.

Cô khóc nức nở ở hậu trường, thậm chí còn từ chối ra sân khấu chụp ảnh tập thể, cuối cùng vẫn là được giáo viên khuyên nhủ đi qua, lại tình cờ đứng đằng trước Hướng Đông Dương.

Trên sân khấu đông người, rất chen chúc, mắt cá chân cô sưng vù, không biết bị ai chen một cái, đứng không vững, dẫm vào chân người phía sau, suýt chút nữa thì ngã.

May mà Hướng Đông Dương đỡ lấy cô.

Cô nghi ngờ rằng lúc ấy, nước mắt cô chưa kịp khô, cho nên anh mới cười với cô.

Đến khi cô đứng vững, liền nhanh chóng rụt tay mình về.

Hành động cực kỳ quý ông, nụ cười tuy nhạt, nhưng rất đẹp.

Chụp ảnh xong cô muốn trốn ngay, khi đi đến rìa sân khấu, bị Hướng Đông Dương gọi lại.

Rất lâu rất lâu sau, Dương Lưu Thư vẫn không hiểu tại sao tối hôm đó anh lại đột nhiệt gọi mình lại-- một người xa lạ, không liên quan gì. Trông anh không phải kiểu người nhiệt tình như vậy.

Dưới ánh đèn, không nhìn rõ bộ đồ của anh là màu xanh lam đậm hay màu đen, nhưng áo sơ mi trắng, cổ áo phẳng phiu, dáng người cao lớn, khuôn mặt trầm tĩnh, khiến người ta có một loại cảm giác xa cách không lý do.

Không biết làm thế nào mà anh phát hiện ra, câu đầu tiên của anh là hỏi cô, có phải chân đã bị thương hay không.

Thiếu nữ tuổi dậy thì, đang ở độ tuổi nhạy cảm nhất, thể diện còn quan trọng hơn tính mạng.

Vì cô cảm thấy mất mặt, không hề muốn nói chuyện với bất cứ ai.

Anh lại hỏi cô vài câu, mặc dù rất ôn hòa, nhưng cô cũng không muốn phản ứng.

Sau đó anh nói: "Nếu vì đau, thì có thể hiểu, nếu vì mất mặt, vậy thật sự không cần thiết. Sau này có thể sẽ còn nhiều thất bại hơn đấy, mọi thứ để hết trong lòng, em có thể chịu đựng được bao nhiêu?"

Thật ra cô muốn nói "Liên quan gì đến anh", nhưng sự giáo dục được nhận không cho phép cô vô lễ như vậy.

Cuối cùng không tình nguyện mà cảm ơn: "Cảm ơn chú đã chỉ bảo."

Hướng Đông Dương rõ ràng kinh ngạc với xưng hô này, nhưng lại tiếp nhận, rồi còn chủ động chụp một tấm ảnh chung với cô.

Sau đó, tấm ảnh kia, trở thành một trong số ít những tấm ảnh chung của tối hôm đó, đến tay Dương Lưu Thư.

Hai người đứng sóng vai, anh toàn thân màu đen, cô toàn thân màu trắng.

Vóc dáng anh rất cao, hoàn toàn là vóc dáng của người trưởng thành, cô cố lắm chỉ đến chỗ thấp nhất vai anh, cơ thể chưa phát triển hoàn toàn nhỏ nhỏ gầy gầy, đứng cạnh anh trông càng nhỏ bé.

Hai người đều không cười.

Cô vì khó chịu các kiểu, không nở một nụ cười. Anh lại không biết vì điều gì, dù sao cũng không cười.

Hai người vẻ mặt lạnh nhạt nhìn phía trước, đóng băng trong cùng một pô ảnh.

Tại sao có thể đặc biệt lọt vào mắt xanh của Hướng Đông Dương, ngay cả bố mẹ cô cũng không hiểu, hai người thậm chí vì thế mà từng căng thẳng một trận, sau đó nhận ra hoàn toàn là dư thừa.

Mười ba tuổi năm ấy tình cờ gặp nhau, cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của Dương Lưu Thư.

Mấy năm sau, lại thấy Hướng Đông Dương trên các phương tiện truyền thông, đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là ký ức lơ thơ với tấm ảnh chụp mỏng manh kia -- hai người đều xụ mặt, không giống như chủ động chụp ảnh chung, mà giống như bị bắt ép bất đắc dĩ mới đứng chung một chỗ hơn.

Trái lại người thân của cô thỉnh thoảng thấy bức ảnh, vẫn trêu ghẹo cô vài câu, nhưng cũng chỉ là thuận miệng nói, không ai thật sự nghĩ rằng hai người họ thật sự có duyên phận.

18 tuổi năm ấy thi đại học, Dương Lưu Thư đi thi năng khiếu, đã đỗ vào khoa kịch của học viện biểu diễn nào đó, tương lai gần, sẽ phải bước vào giới giải trí ra sức làm việc.

Chớp mắt một học kỳ qua đi, lại là một năm mới, hơn mười ngày nữa, sẽ là sinh nhật mười chín tuổi của cô.

Ngày ấy

Gần sẩm tối, Dương Lưu Thư nhận được điện thoại của chị họ.

Giọng điệu của chị họ vô cùng gấp gáp, nói liền một mạch tên và địa chỉ của một hội sở: "Mau mau mau, lập tức đến đây, chị đưa em đi gặp mấy người trong giới."

"Bây giờ?"

"Đúng vậy. Lập tức, lập tức, người ta đang chờ đấy. Mẹ kiếp, cứ thông báo gấp gáp như thế, không cho người khác chút thời gian chuẩn bị." Nửa câu sau kia, chắc là nói một mình.

Chị họ lớn tuổi hơn cô không ít, làm người đại diện tại một công ty văn hóa truyền thông, từng nâng đỡ mấy nghệ sĩ trở nên nổi tiếng, trong ngành cũng coi như có chút danh tiếng.

Chắc vì nước phù sa không chảy ruộng ngoài, lúc quan trọng, chị ấy vẫn nhớ đến cô em họ này của chị ấy.

Mặc dù vẫn chưa chính thức đặt chân vào giới giải trí, nhưng Dương Lưu Thư cũng đã từng nghe nói về bữa tiệc kiểu như này.

Các sếp lớn cần tìm người ở cùng tìm chút niềm vui, người một lòng muốn trở nên nổi tiếng cũng cần tích lũy các mối quan hệ, ai cũng có được thứ mình cần, rất công bằng.

Cơ hội không phải ai cũng có, động thái này của chị họ với cô, xem như dìu dắt.

Nhưng......

"Chị, em mới năm nhất, giờ đã đi ra ngoài xã giao, có sớm quá không?"

Chị họ vừa nghe liền nóng nảy: "Chị là chị họ em, chị có thể hại em sao? Người khác muốn còn không có cơ hội này đâu. Với lại đâu phải một mình em, ngoài chị, còn có hai người dưới tay chị sắp ra mắt. Được rồi được rồi, đừng lề mề nữa, đến đây ngay đi. Sau này nếu em muốn có chỗ đứng ở trong giới này, loại chuyện này không thể thiếu, em coi như bắt đầu thực tập từ bây giờ, có chị dẫn dắt, vẫn tốt hơn so với em mạnh mẽ đơn thân độc đấu một mình. Nhanh lên! Ăn mặc trang điểm đẹp vào!"

Dương Lưu Thư gần như bị tốc độ nói như pháo nổ liên hồi oanh tạc cho choáng váng, suy nghĩ một chút, cũng chỉ nghĩ được một lý do: "Em còn chưa gội đầu đâu cơ."

"Đừng kiếm cớ, đến đây ngay!" Chị họ nháy mắt hóa thân thành bạo quân, không chút lưu tình nghiền nát chút tâm tư nhỏ này của cô đến mức không chừa lại gì.

Dù sao cũng là ý tốt, có chị họ chăm sóc, chắc cô sẽ không chịu thiệt, suy nghĩ một chút, cô vẫn quyết định dự tiệc.

Vừa ra đến ngoài cửa, thì nghe thấy bạn cùng phòng Khang Thanh Hòa đang gọi điện thoại.

Giọng nói kia vừa nũng nịu vừa chán ngấy, rõ ràng đối phương không nhìn thấy, nhưng biểu tình trên mặt thì nịnh nọt ghê gớm.

Bằng trực giác, bên kia chắc là "chú Dương" mà Khang Thanh Hòa thường nhắc đến nhất -- một người đàn ông anh tuấn lỗi lạc, giàu có hào phóng, dịu dàng săn sóc chỉ nghe tên, mà không thấy người, vĩnh viễn chỉ sống trong miệng Khang Thanh Hòa.

Quả nhiên, Khang Thanh Hòa reo lên một tiếng: "Thật sao, hôm nay chú đã đến bên này sao? Chú Dương, cháu cũng đã lâu không gặp chú rồi, chú có thể......" Cô ta xoay eo, "Đến gặp cháu không."

Dương Lưu Thư rùng mình, không hiểu sao lại nghĩ đến xà yêu trong Hồ lô biến.

Liếc mắt với hai người bạn cùng phòng khác, hai người kia cũng mang vẻ mặt một lời khó nói hết, cô khẽ nhún vai, giũ hết da gà toàn thân, ra cửa.

Học kỳ đã khai giảng được hơn mười ngày, thời tiết Bắc Kinh vẫn còn lạnh, hai ngày trước còn có tuyết rơi. Tuyết vừa tan hết không bao lâu, trời lại đổ mưa, không lớn, nhưng dầm lâu, nhất định bị ướt quần áo.

Ra cổng trường, cô cầm ô đứng ở cổng, suy nghĩ một chút về đường đi, cuối cùng quyết định ngồi tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm tầm này chật kín người, Dương Lưu Thư cao một mét sáu tám không tính là gây chú ý, may mà toàn thân tràn ngập khí chất lạnh lùng người lạ chớ gần, đã dọa lui mấy con ruồi bọ muốn vồ tới vì vẻ đẹp của cô.

Đến cửa hội sở, chạm trán với chị họ, chị họ vừa nhìn thấy Dương Lưu Thư, suýt nữa thì tắt thở.

Vì sợ lạnh, tóc buông xõa rối loạn, áo khoác lông vũ dài màu đen, gần bọc cô thành một cái bánh tét, trên mặt còn không thoa một chút phấn son nào.

So với hai người mới mà cô ấy dẫn theo kia, thực sự không thể nhìn nổi.

"Em được lắm, mặt sạch banh thế này, sạch hơn cả trời bên ngoài. Sao nào, người tài cao thì dũng cảm, không cần thể diện đến đây cho có mặt thôi đúng không?" Ngón tay xách chiếc áo lông vũ trên người cô lên, kéo mấy cái, "Cả cái áo này nữa, ai trong trường bọn em cũng có một cái đấy nhỉ?"

Dương Lưu Thư không để ý: "Đúng là em đến để lấp đầy sĩ số thôi."

Chị họ tức khắc nổi trận lôi đình: "Em cứ thế này, nếu dưới tay chị, băng ghế lạnh (1) cô cũng không sờ tới được, bảo em quấn tay nải cút đi từ lâu rồi." Lướt mắt qua hai người mới trang điểm thướt tha lả lướt cách đó không xa, cô ấy chọt mạnh cái trán của cô một cái, "Để tâm chút, đáng tin chút, hăng hái tranh đua chút, biết chưa, bà cô? Vẻ đẹp trời ban không ai mà đi lãng phí như em hết. Có thể có chút đạo đức nghề nghiệp, tôn trọng các sếp bên trong một tý, trang điểm cho mình đẹp mắt một chút được không?"

Dương Lưu Thư liếc nhìn hai người đang chờ bên cạnh kia, thực sự là "tôn trọng" các ông tổng bên trong.

Nhưng hai người kia, đều là người trong công ty, còn cô, lại là một người ngoài.

"Chị không sợ hai cô ấy sau lưng nói chị lấy việc công làm việc tư?" Cô nhỏ giọng nói.

"Họ không dám. Còn sếp chị, chị tin rằng ông ta nhất định rất vừa ý khi thấy chị đào được cái cây rụng tiền mới." Trong lúc nói, chị họ vẫn nhìn đánh giá cô.

Tuổi trẻ thật tốt, collagen toàn mặt, ngoại trừ nốt ruồi nhỏ không mấy dễ thấy giữa mày kia, cả khuôn mặt gần như không hề tỳ vết. Lông mày bẩm sinh đã đẹp, đã tỉa tót rồi, không vẽ cũng không sao, nhưng màu môi, hơi nhạt một chút, trông không có sức sống lắm.

"Mang son không?"

Dương Lưu Thư bỏ hai tay ra khỏi túi. Ngoài điện thoại, chẳng có gì hết.

Chị họ suýt nhồi máu cơ tim, lấy một túi mỹ phẩm nhỏ trong túi xách tay của mình ra, chọn một chiếc son đưa đến.

"Dùng tạm, đừng chê đông chê tây, mau thoa lên chút. Thoa nhạt tẹo nhé, trông cho tự nhiên."

Người không trang điểm, dù sao cũng bớt đi tí nhan sắc, nhưng cũng thuần khiết hơn một chút, đúng lúc ăn khớp với hiệu quả mà cô ấy mong muốn tối nay, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi.

Dương Lưu Thư bị buộc phải nhận lấy son, chị họ đúng lúc ấy đưa một chiếc gương nhỏ đến trước mặt cô.

Cô liếc nhìn xung quanh, không ai chú ý đến bên này, vì thế nhanh chóng thoa một lớp son lên môi, nhấp nhấp, xong.

Xong xuôi hết thảy, cô không nhịn được cười.

Thực sự có cảm giác kiểu người lương thiện bị ép làm kỹ nữ (2).

"Chị Tam, bây giờ chị rất giống tú bà."

Chị họ họ Tang, tên Diệp, xếp thứ ba ở nhà, người trong giới gọi là chị Tam.

Tang Diệp lấy lại son và gương, nhướng mày khinh thường: "Em đừng nghĩ rằng chị đang ép bọn em bán. Nói thế này nhé, trong cái giới này, chưa bao giờ thiếu người tình nguyện hiến thân, nhưng ngay cả khi bán, cũng sẽ phân cao thấp. Có người ngốc không để đâu cho hết, hoặc là không lần ra đường lối, thấy một người là xoạc chân, thấy một người là xoạc chân, tự chủ bất chấp mọi giá, ngủ với quá nửa cả một đoàn phim, nhưng đó chính là đồ bán tháo, không tiến lên được mấy bước. Cho nên chị luôn yêu cầu người chị dẫn dắt rằng, ngay cả khi tính đến chuyện bán, thắt lưng cũng phải thắt thật chặt. Chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng, chọn được mục tiêu rồi mới có thể thả. Còn em, em là em gái chị,"

Cô ấy liếc mắt nhìn một cái, đề tài câu chuyện đột ngột xoay chuyển, "Ôi, em biết tại sao hôm nay chị nhất quyết bắt em đến đây không?"

Không đợi Dương Lưu Thư trả lời, Tang Diệp tự đưa ra đáp án: "Bởi vì Hướng Đông Dương. Tối nay anh ta sẽ có mặt."

Dương Lưu Thư hơi lơ mơ·: "...... Hướng Đông Dương? Anh ta có liên quan gì tới em?"

Tác giả có lời muốn nói:

Chị họ: Dẫu sao em cũng là người con gái anh ta chủ động yêu cầu chụp ảnh chung!

- ---------

(1) Băng ghế lạnh (冷板凳): bị ghẻ lạnh, bỏ rơi, vị trí không được coi trọng

(2) Nguyên văn là 妈妈桑/Ma ma tang: phiên âm từ tiếng Nhật (ママさん/ままさん/mama san), có thể hiểu là tú bà, mẹ mìn, người đứng đầu nhà chứa,...