Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 45: Dơ bẩn



Edit Trúc Dạ Ngọc

00:20, 2/7/21

====================

Tuy rằng trong lòng Đường Lê còn hoài nghi Tề Diệp chở được chính mình, nhưng thấy bộ dáng kiên trì của cậu như vậy cô cũng không nói được gì.

Cô nghĩ làm người nên có đôi khi vẫn là nên cho người khác một cơ hội, Trần Điềm Điềm 1m65 cậu ta còn không chở được, đổi lại chính mình cao 1m73, thế này không phải hơi quá sức sao?

Chờ đến lúc cậu ta không đạp được nữa cô đổi vị trí với cậu ta cũng không ảnh hưởng gì. Bằng không bây giờ cứ bắt cậu ta ngồi phía sau, cậu ta lại tự ái cho rằng cô khinh thường sức khỏe cậu.

Nghĩ như vậy, Đường Lê ngồi yên phía sau, hơi chút điều chỉnh dáng ngồi rồi ngước mắt nhìn người đối diện 1 cái.

"Được, tôi xong rồi, cậu đạp đi."

Tay thiếu niên dừng 1 chút, không quay đầu lại, lông mi dài khẽ run.

"Tay."

"Cái gì?"

"Tôi nói cậu ôm chặt lấy, phía trước có 1 con dốc, nếu không cẩn thận có thể bị ngã xuống.''

Nghe xong lời này Đường Lê cảm thấy thật không thể tin được, cô ngày thường đều là người lái, hôm trước còn đèo Tề Diệp một đến hai lần. Đột nhiên phải ngồi phía sau cô thực không có quen, đã vậy còn phải ôm người khác.

Trong 1 chốc cô không thể tiếp thu được, cảm thấy biệt nữu thực sự.

(Biệt nữu: thuật ngữ dùng trong đam mỹ. Biệt nữu công/thụ: "biệt nữu" có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên). Ở đây cụ thể là "công/thụ" tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ. Trong hoàn cảnh trên ta hiểu Đường Lê cảm thấy khó chịu)

"Không cần. Tôi ngồi rất vững, không dễ bị ngã đâu."

Đôi mắt Tề Diệp lóe lóe, thấy Đường Lê bài xích tiếp xúc với chính mình, trong lòng có chút nặng nề. Nhưng cậu cũng không nói, người ngồi đằng sau cũng không thấy được sắc mặt ảm đạm xuống của ai đó.

Tốc độ lái xe cùng tình cảm mãnh liệt của cậu không giống Đường Lê, Tề Diệp đạp không tính là chậm nhưng lại rất vững vàng.

Mùa hè mang theo hơi gió nóng cùng ánh mặt trời dừng ở trên người bọn họ. Đường Lê theo bản năng ngước mắt nhìn thoáng qua Tề Diệp.

Chỗ bị thương trên cổ giống như đã khá lên, xung quanh không còn dấu vết màu đỏ, trên cơ bản đã mất đi.

Hôm nay cậu ta ăn mặc có chút sáng sủa. Ánh mặt trời lóa mắt cứ như vậy chiếu rọi, cả người dường như đang sáng lấp lánh.

Trước kia không cảm thấy được, lúc này đây gần cậu như vậy, Đường Lê mơ hồ ngửi được trên người Tề Diệp thoang thoảng mùi lãnh hương.

(Lãnh hương: Mùi đồng quê nhàn nhạt)

Nói như thế nào nhỉ, giống như một chút tuyết gỗ sam hỗn loạn tan rã trong tuyết thủy lạnh lẽo, làm xua tan cảm giác bị ánh mặt trời chiếu rọi.

Cảm giác giống như là nước hoa được phối trộn phía trước phía giữa, phía sau, một tầng một tầng đẩy, còn khá tốt.

Lúc Tề Diệp chở được Đường Lê đến trường thể thao cũng chỉ tốn 1 chút sức lực.

Bọn họ ăn trưa xong mới ra cửa, 2h mới đấu, bọn họ tính ra đến hơi sớm. Tề Diệp phát hiện sân bóng đã chật kín chỗ ngồi, nam nữ sinh đều có, nhìn qua hình như có học sinh trường khác cũng đến xem thi đấu.

Trách không được Đường Lê nói sẽ không còn chỗ, không nghĩ đến sẽ có nhiều người đến xem như vậy.

"Sở Bắc Thần như chó đội lốt người, trường thể thao bên này với trường bên kia có một số nữ sinh thích cậu ta, cứ lúc nào có thi đấu thì lại sang đây cổ vũ. Đương nhiên, cũng không chỉ có cậu ấy, cả đội bóng rổ nam đều rất được hâm mộ, cho nên còn rất nhiều người..."

(Câu "chó đội lốt người" nguyên văn là "nhân mô cẩu dạng")

Thấy Tề Diệp có chút kinh ngạc nhìn mình, Đường Lê cũng không nghĩ nhiều như vậy nó 1 tràng dài.

"Phải không?"

Tề Diệp nhàn nhạt mở miệng, khóe miệng hơi nhếch, ánh nhìn về phía Đường Lê có chút lạnh lẽo.

"Tôi thấy không chỉ là bọn họ, một đống nữ sinh ngồi bên kia giống như đều nhìn về phía cậu."

Tuy rằng Đường Lê ở đội bóng là người lùn nhất, nhưng vì có chút nhan sắc, nên giữa 1 đống nam sinh bên trong có thể nói là hạc trong bầy gà. Hơn nữa lại là Nam Thành đại thiếu gia, có thiền có sắc, nhân khí tự nhiên cũng không thấp.

Cô cũng không phải tên ngốc, mỗi 1 lần những người này thả ánh mắt lên trên người cô, sự ái mộ từ họ cô cúng có thể giảm giác được.

Nhưng Đường Lê là nữ sinh, không có quá để ý việc này, cũng không có cảm thấy nó đáng khoe ra ngoài. Cho nên vừa rồi bị cậu nhắc nên cũng không nghĩ nói mình. Chuyện này vốn dĩ không phải việc đại sự, nhưng bị Tề Diệp nhắc như vậy cô cũng cảm thấy có chút chột dạ.

Đường Lê sờ sờ cánh mũi, dư quang liếc mắt sang bên kia 1 cái, những nữ sinh bên kia lập tức điên cuồng hướng về cô vẫy vẫy tay. Có người còn hét lên.

Cmn. có cần khoa trương như vậy không?

Đường Lê cảm thấy như mình đang bị công khai xử tội, xấu hổ đến độ có thể sử dụng cá giày ra tới 3 phòng 1 sảnh.

"Cmn, cậu mặc kệ các cô ấy đi. Tôi tới đây để chơi bóng, lại không phải tới để kiếm fan, mấy người đó là tự tới. Cậu nếu ngại ồn ào thì để tôi tìm 1 nơi an tĩnh để xem."

"Bên kia tầm nhìn không tồi, chủ yếu đều là nam sinh, chắc cũng không ồn ào đâu."

Lời này không phải đối với nữ sinh có thành kiến, nhưng trong trận bóng, giọng của nữ sinh gọi idol khí thế đặc biệt lớn. Đôi khi bóng vào rổ, thanh âm càng lớn có thể đem trần nhà sập xuống.

Đương nhiên, việc này các nam sinh cũng rất hưởng thụ.

Tề Diệp nhấp nhấp môi, vừa rồi là cậu không nhịn được. Cậu nghĩ nhiều người tới như vậy đều để xem Đường Lê, hơn nữa phỏng chừng từ năm lớp 10 đến giờ.

Cậu là lần đầu tiên tới đây, cảm giác như rơi mất mấy trăm triệu, trong lòng chua xót khó chịu đến lợi hại

"Cậu không cần lo cho tôi, để tôi tùy tiện tìm chỗ là được..."

"Đường Lê!"

Tề Diệp còn chưa nói xong hết câu thì 1 giọng nam to lớn chợt truyền từ ngoài cửa vào. Thanh âm vừa vang lên trong nháy mắt, sắc mặt của cậu liền trầm xuống.

Chủ nhân của âm thanh kia không phải của ai khác mà chính là của người mà cậu vừa gặp 2 ngày trước: Sở Bắc Thần.

Vì muốn thi đấu ngay lập tức, cho nên cậu lúc này đang mặc đồng phục thi đấu màu đen trắng mang số 23.

Không giống như Tề Diệp, làn da cậu có màu nâu khỏe khoắn, 2 cánh tay to khỏe, không cần dùng lực cũng có thể nhìn rõ cơ bắp rắn chắc.

Thời điểm Sở Bắc thần tới, tâm trạng của cậu đặc biệt rối rắm. Cậu nghĩ trong chốc lát đấu với Đường Lê sẽ cố gắng không đụng vào cô, nhưng cậu cũng muốn tiếp xúc gần một chút, nhẹ thôi cũng được.

Nghĩ như vậy, cậu cười ngây ngô 1 lúc.

Cho đến lúc đẩy cửa liếc mắt tới Đường Lê 1 cái, trong lòng cậu càng cao hứng. Vừa định bước dài chạy chậm về phía cô lại phát hiện bên cạnh cô còn có sự xuất hiện của 1 người.

Trên mặt thiếu niên hiện lên sự mất hứng, dường như đang phủ lên 1 màn sương tuyết lạnh lẽo. Nếu nhìn trong kĩ ánh mắt kia còn hiện rõ sự ghét bỏ.

Sở Bắc Thần tức giận đến nghiến chặt răng, vừa rồi còn vô cùng cao hứng như vậy, vừa thấy Tề Diệp sắc mặt lập tức trầm xuống dưới.

"Cmn, Đường Lê, cậu có ý tứ gì? Cậu như thế nào còn mang theo tôn tử này tới?"

Đường Lê thấy đối phương hùng hổ mà đi tới, còn chưa kịp phản ứng thì bị rống đến giật mình.

"Cmn Sở Bắc Thần đậu óc cậu có phải vừa bị lừa đá hay không, cứ hô với rống làm gì? Ông đây đánh bóng mang theo bằng hữu tới xem thi đấu tì có làm sao? Nhiều người như vậy còn có thể tới, sao ông đây không thể mang theo Tề Diệp, hả?"

"Bằng hữu?"

"Thì sao? Không phải bằng hữu chẳng lẽ lại là người dưng? Nếu là người lạ ông đây mang theo làm gì để bị khó chịu ra? Tôi có bệnh sao?" . Đọc‎ 𝘁ru𝗒ệ𝗻‎ 𝘁ại‎ (‎ T𝑅ÙMT𝑅𝖴YỆ‎ 𝙽.V𝗻‎ )

Đường Lê nhíu nhíu mày, không vui mà trừng mắt với đối phương 1 cái.

Nếu không phải xung quanh có nhiều người, cô đã sớm cho cậu ta 1 quyền rồi. Đã khóc lóc làm loạn, còn dám quát cô?

Lực chú ý của thiếu niên hoàn toàn bị bằng hữu này mang đi, một thân hỏa khí cũng lập tức cuốn đi mất hút.

Sở Bắc Thần bán tín bán nghi mà nhìn người đẹp cùng tên yêu tinh đội lốt thiếu niên, lại cúi đầu liếc Đường Lê 1 cái.

"Cậu cùng cậu ta là bằng hữu không thôi sao? Cậu ta có phải không có ý nghĩ không tốt về cậu?"

"...Cậu cho rằng ai cũng giống cậu đều có những suy nghĩ biến thái? Mẹ nó đánh lộn với nhau có 2 năm, cmn cậu bị đánh ra thứ tình cảm gì rồi?"

Sở Bắc Thần thở dốc muốn cãi lại, nhưng nghĩ lại lời cô vừa nói liền phát hiện hình như có chuyện như vậy.

Rốt cuộc Đường Lê vẫn xem cậu là đối thủ, 2 người đánh nhau nhiều trận như vậy, cậu đột nhiên thích cô, đúng là làm người khác khó tiếp thu.

Cảm giác như cậu là người có máu M.

"Không biết tại sao nữa, thích chính là thích, tôi cũng không có cách nào khống chế được nữa."

Sở Bắc Thần rầu rĩ như vậy mà lẩm bẩm một câu, thanh âm thực nhẹ.

"Cậu vừa rồi lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì? Mắng tôi? Hử?"

Đường Lê cho rằng cậu ta đang nói xấu mình, lên 1 khuỷu tay huých người ta 1 cái.

Thiếu niên đau đến kêu rên lên 1 tiếng, nhưng giây tiếp theo lại không nhịn cười lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, hình ảnh này có vẻ đặc biệt quỷ dị.

"...... Mẹ nó cậu cười cái gì?"

"Hắc hắc hắc không có gì, tôi vì là cảm thấy khá tốt."

Sở Bắc Thần xoa xoa vị trí bị cô đánh phải, cũng không tức giận, ngược lại hớn ha hớn hở đi qua phía Tề Diệp.

Tề Diệp cau mày, theo bản năng vừa định muốn lùi về sau 1 bước để giữ khoảng cách với đối phương.

Sở Bắc Thần trước 1 bước thừa dịp nâng tay lên vỗ vai thiếu niên trước mặt.

"Xin lỗi a huynh đệ, lần trước hiểu lầm."

Cậu ngoác miệng cười xán lạn, chỉ nghĩ tình địch của mình có nguy cơ được giải quyết, trong lòng liền vui vẻ. Không hề chú ý đến bộ dáng người trước mặt càng ngày càng đen.

"Cái khác không nói, ánh mắt cậu không tồi, Đường Lê tuy tính tình hơi trẻ con, nhưng là người tốt lại đặc biệt nghĩa khí. Cậu cùng cậu ấy kết giao bằng hữu cũng ổn, về sau có chuyện gì Đường Lê sẽ bảo kê cho. Đương nhiên nếu không có cậu ấy thì có thể tìm tôi, chúng tôi kết nghĩa huynh đệ tuy 2 mà 1.''

"Bằng hữu của Đường Lê cũng là bằng hữu của tôi."

Lúc trước thiếu niên còn miễn cưỡng giữ giảm xúc, lời này vừa nói ra, trung tâm ánh mắt Tề Diệp đều mang lệ khí.

Cậu kéo khóe miệng, thanh âm vừa trầm lại lạnh.

"Bằng hữu?"

Cmn ai là bằng hữu của cậu?"

Vừa dứt lời, Sở Bắc Thần ngạc nhiên đến mức không có phản ứng.

Đồng tử của Đường Lê co rụt lại, cả người đều kinh ngạc.

Tề Diệp cũng ngơ ngẩn, cậu cuống quýt dùng mu bàn tay che miệng mình lại.

Có thể che đậy nhưng lại không thể thu hồi lời nói buột miệng thốt ra.

Trừ bỏ âm thanh ồn ào của nhà thi đấu, không gian giữa 3 người yên lặng đến lợi hại, nếu 1 cây kim rớt xuống cũng có thể nghe được tiếng rơi rõ ràng.

Sau 1 lúc lâu, Đường Lê sực tỉnh, cô định mở miệng trước đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này trước. Nhưng vừa ngẩng đầu lên liền thấy thiếu niên đối diện đỏ ửng 2 bên tai, đuôi mắt còn có vệt đỏ thắm. Cậu ấy giống như sắp bị chính mình làm cho xấu hổ đến phát khóc.

Đường Lê theo bản năng tính toán trấn an vài câu, nói với cậu không có gì, chỉ là buột miệng nói câu thô tục thôi sao. Con người ai chẳng có cảm xúc, khi cơn giận lên đỉnh đầu, ai có thể nhịn không văng vài câu cha mẹ chứ, không văng phụ khoa còn may.

Nhưng cô còn chưa kịp đem mấy câu trong đầu nói ra, lông mim thiếu niên run rẩy, túm chặt góc áo của cô để khắc chế cảm xúc của cô.

Lực tay sử dụng rất lớn, bắp tay có thể nhìn thấy 1 chút gân xanh gân đỏ nổi lên.

Tề Diệp cắn môi, khi nhìn vào mắt của cô lúc này thấy sự thẹn thùng xen lẫn bực tức, giống như là cô đang lên án chính mình dạy hư cậu. Đường Lê cảm thấy lương tâm chính mình đã chịu khiển trách lớn lao, cô cố ý hạ giọng, nói vài lời trấn an đối phương.

"Tề Diệp à, cũng không có gì, nếu như cậu để tâm, tôi, tôi có thể làm như cái gì cũng không nghe thấy..."

Lời còn chưa nói xong, thiếu niên hồng hốc mắt, tự đánh gãy lời cô.

"Là tôi dơ bẩn."

"......"

Mẹ nó.